Edit: Phưn Phưn
Tâm trạng Chu Tương Tương rất tốt, đeo cặp sách, vui vẻ trở về nhà.
Không nghĩ tới, mới vừa bước vào tiểu khu, còn chưa đi được bao xa, đột nhiên nghe thấy sau lưng có người kêu cô, "Tương Tương!"
Chu Tương Tương nghe thấy giọng nói quen thuộc, sợ hãi toàn thân chấn động, sắc mặt trắng bệch.
Lâm Mai từ phía sau đi tới, Chu Tương Tương xoay người.
Cô nhìn mẹ một lát, giống như đang trông thấy Diêm Vương, đáng sợ vô cùng.
"Mẹ..." Chu Tương Tương siết chặt lòng bàn tay, giọng nói có chút run rẩy.
Sắc mặt Lâm Mai không tốt, đi đến trước mặt Chu Tương Tương, trừng mắt mắng cô, "Chu Tương Tương, con có cảm thấy là bây giờ con quá ham chơi không?! Bây giờ là lúc nào rồi? Sắp lên lớp mười hai, con suốt ngày chỉ muốn đi chơi! Trước kia mẹ nói với con thế nào, con muốn chơi, chờ con thi đậu đại học, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó! Bây giờ là lúc đi học, chính con phải tự hiểu rõ nặng nhẹ chứ!"
Chu Tương Tương cắn môi, không dám hé răng.
Cô hiện tại chỉ lo lắng, vừa rồi mẹ có nhìn thấy Phó Tranh hay không.
Lâm Mai dạy dỗ Chu Tương Tương một lúc, tâm tình mới tốt lên, lúc này mới hỏi: "Đi với bạn coi phim gì thế? Không phải là mấy phim tình cảm gì chứ?"
Chu Tương Tương vội vàng lắc đầu, "Không... Không phải, là phim hoạt hình."
"Vậy là tốt rồi, hiện tại tuổi con còn nhỏ, ít xem mấy phim tình cảm lại, ảnh hưởng tâm trí."
5
Chu Tương Tương thấy mẹ không có ý tứ muốn hỏi cô nữa, lòng thấp thỏm cuối cùng cũng ổn định.
Ánh mắt rơi vào trong tay Lâm Mai mang theo đồ gì đó, thuận miệng hỏi câu, "Mẹ, mẹ đi siêu thị à?"
"Đúng vậy, mua cho con một ít sữa với đồ ăn vặt, còn mua thêm một chút món ăn, mấy ngày hôm trước có người cho ba con hai con gà mái, đợi lát nữa về nhà mẹ hầm cách thủy một con cho con, buổi tối con uống chút canh gà rồi ngủ."
"Mẹ không cần phiền thế đâu, con vừa ở bên ngoài ăn này nọ, rất no."
"Thì uống chút canh, mỗi ngày con vất vả học tập như thế, nhất định phải bổ sung dinh dưỡng."
Chu Tương Tương gật đầu, "Con biết rồi, cảm ơn mẹ."
Trong lòng Chu Tương Tương hiểu rõ, mặc dù mẹ đối với cô nghiêm khắc, nhưng mẹ rất thương cô.
Về đến nhà, Lâm Mai liền mang theo đồ ăn này nọ tiến vào phòng bếp, Chu Tương Tương lên lầu tắm rửa.
Mới vừa ngâm trong bồn tắm, điện thoại Phó Tranh gọi tới.
Chu Tương Tương vội vàng ấn xuống phím kết nối, nhỏ giọng hỏi, "Anh về tới nơi chưa?"
"Ừ, vừa tới nhà, đang chuẩn bị tắm rửa, em thì sao, đang làm gì vậy?"
"Đang... Đang nghỉ ngơi. Đúng rồi, Phó Tranh em nói với anh, vừa rồi thiếu chút nữa em bị hù chết!"
"Làm sao vậy?"
Đôi mắt Chu Tương Tương chăm chú nhìn cửa, do dự trong chốc lát, mới hạ thấp giọng nói: "Vừa rồi anh đưa em đến cửa tiểu khu, kết quả lúc em vừa đi tới chỗ ngoặt thì đụng phải mẹ em, em thật sự bị hù chết, nếu như bị mẹ em trông thấy, thì coi như xong đời!"
Đầu bên kia điện thoại, Phó Tranh cũng lập tức khẩn trương, "Vậy dì ấy có nhìn thấy không?"
"Không có không có, mẹ em chỉ vừa từ siêu thị trở về, đúng lúc đụng phải em, không có thấy anh đưa em về nhà."
Phó Tranh nghe vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi."
"Chỉ là em nghĩ, vì lý do an toàn, về sau anh không cần đưa em về nhà đâu, nếu không bị mẹ em phát hiện, hai chúng ta sẽ phải chia tay."
"Sao? Không phải thời gian tan học chúng ta ở chung sao? Nếu anh không đưa em về nhà, như vậy chẳng phải cơ hội gặp mặt chúng ta cũng không có?" Phó Tranh vừa nghe thấy lời này, chỉ cảm thấy ngực như bị chặn lại.
Chu Tương Tương nói: "Lúc chúng ta tan học, có thể đi chung một đoạn mà, đến đường phân lộ, anh về nhà anh, em thì về nhà em, anh không cần giống như bình thường đưa em về. Em rất sợ, nếu mẹ em phát hiện chuyện em và anh yêu đương, không chừng bà ấy sẽ chuyển trường cho em."
Phó Tranh nghe vậy, lập tức nói: "Được được được, tất cả đều nghe theo em, em nói làm thế nào thì làm thế đó, chỉ cần không chia tay, thì thế nào cũng được."
"Vậy... Cứ quyết định như vậy đi..."
"..."
"Phó Tranh? Anh vẫn đang nghe chứ?" đầu kia Phó Tranh trầm mặc, Chu Tương Tương nhỏ giọng hỏi một câu.
"Ừ, đang nghe." giọng Phó Tranh rầu rĩ, nghe ra được không hề vui vẻ.
"Phó Tranh anh đừng giận, em cũng là vì tương lai hai chúng ta, em thật sự rất sợ hãi..."
"Anh biết, anh không có giận, anh chỉ là, chỉ là nghĩ đến về sau thời gian ở cùng em ít đi, trong lòng rất đau. Em nói xem chúng ta lại không phải làm chuyện gì xấu, nhưng tại sao yêu đương lại phải lén lén lút lút như thế này?"
Giọng Phó Tranh nghe không phục lắm, ở đầu điện thoại bên này Chu Tương Tương khẽ thở dài, "Ai bảo chúng ta vẫn còn là học sinh cấp 3, học sinh cấp 3 không thể nói chuyện yêu đương."
Phó Tranh nghe giọng nói mềm mại của Chu Tương Tương, tâm tình mới hơi bình tĩnh lại, nói với Chu Tương Tương: "Vậy sau này chúng ta phải gọi điện thoại nhiều hơn."
"Ừ, còn có thể gửi tin nhắn."
Phó Tranh gật đầu, trừ lần đó ra, anh còn có thể nói cái gì đó.
"Phó Tranh, em đi nghỉ đây, hôm nay anh cũng đi ngủ sớm đi, đừng thức khuya, ngày mai dậy sớm một chút cũng được."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...