[edit - Hoàn] Cả Đời Sủng Ái - Nghê...

Edit: Phưn Phưn

Beta: Đại Bàng

Phố bia đêm cách trường học rất xa, ngồi xe gần hai mươi phút mới đến.

Mùa hè trời mát mẻ, vừa xuống xe, một trận gió liền thổi qua.

Chu Tương Tương xuống xe, đứng dưới đèn đường bên cạnh xe taxi chờ Phó Tranh.

Phó Tranh trả tiền, mang theo túi xách tiến tới, cánh tay dài nhấc lên, ôm vai cô.

Thân thể Chu Tương Tương khẽ cứng một cái, vô ý thức muốn né tránh.

Phó Tranh phát giác được, thuận tay ôm cái cổ Chu Tương Tương, "Đây không phải trường học, em trốn cái gì?"

Dù là như thế, Chu Tương Tương vẫn căng thẳng nhìn khắp nơi, ngày đó bị thầy Vương mắng đã để lại bóng ma trong cô.

Cũng may gần đây không có người quen.


Mùa hè người ở phố bia đêm rất nhiều, bây giờ cũng đã hơn mười giờ đêm, cả con đường vẫn như cũ vô cùng náo nhiệt.

Gian hàng ở phố bia đêm đều là xếp đặt ở ven đường, dựng một cây dù, trên cây dù treo vài bóng đèn nhỏ màu vàng, gió lớn thổi qua vang lên tiếng lách cách.

Phó Tranh dắt Chu Tương Tương đi về phía trước, còn chưa tới gần, Lục Quýnh tinh mắt, thấy người đầu tiên, ồn ào kêu lên, "Đến đến! Mấy anh em đứng dậy nào!"

Chu Tương Tương vừa đi tới, thì thấy toàn bộ anh em của Phó Tranh đứng lên, lớn tiếng kêu: "Chào chị dâu!!"

Năm sáu người, giọng nói rung trời, Chu Tương Tương bị một tiếng chị dâu bất ngờ không kịp chuẩn bị, theo bản năng trốn sau lưng Phó Tranh, ngón tay nhẹ nhàng kéo áo thun của anh.

Phó Tranh: "Ngồi xuống hết đi! Gào cái gì mà gào, hù dọa chị dâu mấy người rồi!"

"Ôi chao--"

Vài người sờ mũi, gượng cười ngồi xuống.

Lục Quýnh mặt dày cười ha ha với Chu Tương Tương, "Chị dâu chị đừng sợ, chúng em đều là người tốt."

"Lục Quýnh tại sao da mặt cậu lại dày như vậy? Cậu nhìn hình tượng của cậu bây giờ, chiếu lên TV, trông như mấy nhân vật phản cách mạng vậy!"

"F*ck, chị Nhiễm Nhiễm, chị chừa lại chút mặt mũi cho em đi!" Lục Quýnh không ngừng kêu khổ, đáng thương nhìn về phía Tống Nhiễm đang ngồi bên cạnh Lục Mộ Trầm, "Lục ca, anh mau phê bình vợ anh đi, chị ấy bắt nạt em."

Lục Mộ Trầm ngước mắt nhìn cậu một cái, hỏi ngược lại: "Tại sao phải phê bình Nhiễm Nhiễm? Cô ấy có nói gì sai à?"

Tống Nhiễm cười hì hì, ôm chặt lấy cánh tay Lục Mộ Trầm, ngửa đầu nhìn anh, "Vẫn là Lục ca của em tốt nhất."

Lục Quýnh che ngực, "Mẹ nó, hai người lại hợp sức lại khi dễ người độc thân như em! Tranh ca, anh phải báo thù cho em!"

Phó Tranh mới vừa ngồi xuống, Lục Quýnh liền nghiêng cái đầu lại, đầu gối lên trên vai anh.

Phó Tranh cười đẩy cậu ra, "Tên đầu chó này, vai của lão tử mà cậu cũng dám dựa vào! Đi qua bên kia đi!"

"Mẹ nó --" Lục Quýnh ra vẻ ôm tim như Tây Thi, "Bữa cơm này em ăn cũng quá nghẹn khuất! Các người ngược tôi!"

Phó Tranh cười giễu cợt, nghiêng đầu nói với Chu Tương Tương: "Đừng để ý tới kẻ dở hơi bệnh thần kinh này."


Chu Tương Tương cong môi cười, "Cậu ấy rất thú vị."

Phó Tranh sờ đầu cô, nói: "Nào, anh giới thiệu cho em một đại nhân vật!"

Nói xong liền chỉ Lục Mộ Trầm ngồi ở đối diện, "Vị này, là học trưởng của chúng ta, cũng là anh họ của anh, hạng nhất lớp chọn lớp mười hai, Lục Mộ Trầm, em hẳn là có nhận biết?"

Làm sao mà Chu Tương Tương không biết được, vội vàng gật đầu, lễ phép chào hỏi với Lục Mộ Trầm, "Chào học trưởng."

Phó Tranh: "Ừ, đừng kêu học trưởng, gọi anh họ là được."

Kêu anh họ có nghĩa là người nhà của Phó gia.

Chu Tương Tương có chút thẹn thùng, mặt hơi đỏ lên, coi như bây giờ cô bị Phó Tranh chiếm tiện nghi, kêu cũng không được, mà không kêu cũng không được, rối rắm mấy giây, vẫn là nhẹ giọng gọi một tiếng, "Anh họ."

Lục Mộ Trầm gật đầu, trên mặt không có biểu cảm gì.

Chu Tương Tương ngây người, cho là đối phương không thích mình, trên mặt lập tức lộ ra vẻ lúng túng, hai tai đỏ bừng.

Tống Nhiễm thấy thế, ở bên cạnh vội vàng giải thích, "Em gái nhỏ em đừng hiểu lầm, anh Lục là mặt than, không biết cười!"

Chu Tương Tương sững sờ, "..." Không biết nên nói cái gì.

Lục Mộ Trầm híp mắt lại nhìn Tống Nhiễm, giọng nói trầm thấp, "Anh mặt than?"


"Cũng không... không phải..."

Trừ lúc ở cạnh cô, hơn nữa là dưới tình huống cô cực lực trêu chọc anh vui vẻ, Lục Mộ Trầm mới thỉnh thoảng hơi chút nể mặt một tí, lộ ra một chút xíu dáng tươi cười, nhưng đối với người ngoài vĩnh viễn là gương mặt giá lạnh, rất giống như người ta thiếu tiền anh.

Phó Tranh nghe thấy, nghiêm trang hùa theo, "Anh họ, chị dâu nói không sai, anh thật sự là có chút mặt than, ừm, lát về nên kêu cô dẫn anh đi bệnh viện kiểm tra một chút, khả nằng là dây thần kinh trên mặt có vấn đề."

Phó Tranh vừa nói ra lời này, trên bàn tất cả mọi người đều nhịn không được bật cười, Chu Tương Tương cũng không nhịn được cười, con mắt cong lên.

Lục Mộ Trầm: "Phó Tranh, em ngứa da?"

Phó Tranh cười, vội vàng nói sang chuyện khác, "Đều thất thần làm gì, chưa chọn món ăn à?"

Lục Quýnh vội tiếp lời nói, "Chọn chọn, chọn món đắt tiền nhất, đêm nay cần phải để cho anh thống khoái mà nhả ra chút máu."

Phó Tranh cười, "Được, các cậu cứ ăn hết mình, dù sao bữa cơm như này, các cậu về sau sẽ không còn cơ hội để ăn đâu."

"Hả? Ý gì?" Lục Quýnh phản ứng có chút chậm, mặt đầy ngu muội.

"Ôi trời ạ, tại sao con người cậu lại ngu xuẩn như vậy!" Lâm Khê đánh lên đầu Lục Quýnh một cái, "Ý của Tranh ca là, hiện tại anh ấy thoát kiếp độc thân, về sau sẽ không còn độc thân nữa, việc mời cơm như vậy khẳng định chỉ có một lần duy nhất. Cái đồ ngu xuẩn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận