Phó Tranh bị thương không nhẹ, từ quán bar đi ra, người đã hôn mê bất tỉnh, được nâng lên xe cứu thương, Chu Tương Tương khóc lóc theo sau.
Lục Quýnh cũng đi theo, thấy Chu Tương Tương ngồi ở một bên khóc không ngừng, nhỏ giọng an ủi cô, "Chị dâu, chị đừng lo lắng, Tranh ca chúng ta da dày, khẳng định sẽ không có việc gì."
Lục Quýnh không khuyên còn được, vừa khuyên một cái, nước mắt Chu Tương Tương lại càng chảy nhiều hơn.
Dù Phó Tranh lợi hại đến thế nào cũng là máu thịt của mình, vừa rồi ngăn cản cho cô nhiều quả đấm như vậy, lúc chai rượu đập lên đầu anh, anh vẫn gắt gao che chở cô, một câu cũng không nói.
Lục Quýnh nhìn cô, trong lòng sâu kín thở dài.
Trông cũng rất thích Tranh ca bọn họ vậy tại sao lại nói chia tay?
Lục Quýnh nhịn không được nói: "Chị dâu, hôm qua Tranh ca dầm mưa mấy tiếng đồng hồ ở cửa nhà chị, chị biết không?"
Biết, tại sao lại không biết?
Đôi mắt Chu Tương Tương đau xót, nhớ tới Phó Tranh đứng ở trong đêm tối, nước mưa rơi không ngừng trên người anh.
Lục Quýnh thở dài, "Nửa đêm hôm qua cả người anh ấy ướt đẫm chạy tới nhà em, uống rất nhiều rượu, trước nay em chưa từng thấy anh ấy chật vật như vậy. Thật sự, chị dâu, Tranh ca anh ấy là thật lòng thích chị. Em quen biết anh ấy nhiều năm như vậy, trước nay chưa từng thấy anh ấy để tâm tới nữ sinh nào như thế.
Chị cũng biết, nữ sinh trong trường theo đuổi anh ấy nhiều như vậy, đổi lại là nam sinh khác, đã sớm kiêu ngạo phát điên, nhưng Tranh ca chúng ta thì không, không thích chính là không thích, chưa bao giờ mập mờ với nữ sinh, trước khi quen biết chị, em chưa từng thấy anh ấy nói nhiều hơn hai câu với nữ sinh. Nói thật, tuy rằng Tranh ca học tập có hơi kém, nhưng người lớn lên rất đẹp trai, tam quan còn rất tốt, chị và anh ấy ở bên nhau, anh ấy khẳng định lấy mạng ra mà thương chị, hơn nữa tuyệt đối sẽ không ở bên ngoài có tâm địa xấu xa, điểm này, em dám cam đoan với chị."
5
Chu Tương Tương nghe vậy không ngừng gật đầu, nước mắt rơi như mưa, "Tôi biết, tôi đều biết..."
"Ôi, em thật sự không thể nhìn bộ dáng Tranh ca thương tâm như vậy, chị dâu, chị sẽ hòa hợp lại với anh ấy chứ?"
......
Phó Tranh bị đưa đến bệnh viện, lúc tỉnh lại ngoài trời đã màu đen.
1
Vừa mở mắt, thì nhìn thấy Chu Tương Tương khóc sưng con mắt ngồi bên cạnh giường anh
Phó Tranh nâng tay lên, nhẹ nhàng sờ đôi mắt cô, giọng nói có chút khô khốc, "Tiểu đáng thương, đôi mắt tại sao lại sưng như thế? Không phải đã kêu em đừng khóc sao?"
Chu Tương Tương thấy anh tỉnh lại, miệng mếu máo, nước mắt nháy mắt bừng lên, theo bản năng liền bổ nhào lên người Phó Tranh, "Phó Tranh, anh làm em sợ muốn chết."
Chu Tương Tương vừa khóc, tim Phó Tranh đều đau, vội vàng vỗ lưng cô, nhẹ giọng an ủi, "Anh không sao, Tương Tương ngoan, đừng khóc."
Chu Tương Tương khóc đến co giật, nâng người lên, không ngừng lau nước mắt, "Em... Em không muốn khóc, nhưng mà nhịn không được..."
Phó Tranh khẽ thở dài, giúp cô lau khô nước mắt, "Chu Tương Tương, sao em lại đáng yêu như vậy..."
1
Ánh mắt dừng tại vết thương trên trán cô, đã được bôi thuốc và dán băng gạc.
Tim Phó Tranh xoắn lại, trong mắt tràn đầy đau lòng, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên vết thương, "Đau không?"
Chu Tương Tương lắc đầu, "Không đau."
Cái đau này của cô làm sao có thể so với Phó Tranh.
"Nói dối." Mặt Phó Tranh hơi trầm xuống, hiển nhiên không tin cô.
Lúc đó chảy nhiều máu như vậy, sao có thể không đau?
Anh vuốt mặt cô, nhìn cô nói: "Về sau không được rời khỏi người anh, lại xảy ra một lần nữa, anh sẽ nổi điên."
Chu Tương Tương mím môi, ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng nói: "Em đã biết, em... em không rời khỏi anh."
4
Lúc này Phó Tranh mới nở nụ cười, xoa đầu cô, "Vợ ngoan lắm."
Qua một lát, Chu Tương Tương giương mắt lên nhìn anh, có chút cẩn thận mà mở miệng, "Phó Tranh, em có thể thương lượng với anh chuyện này được không?"
Phó Tranh thấy bộ dạng nghiêm túc của cô, trong lòng bỗng dưng nhảy dựng, đánh đòn phủ đầu, "Không được nói chia tay! Anh nói cho em biết Chu Tương Tương, đơn phương tuyên bố chia tay, không có hiệu quả!"
Chu Tương Tương cắn môi dưới, giọng nói nhỏ hơn, "Không phải... Không phải chia tay..."
Phó Tranh rất không yên tâm mà nhìn cô một cái, lúc này mới nói: "Không phải thì tốt."
Chu Tương Tương ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, rất đoan chính, hai tay đặt trên đầu gối, có chút khẩn trương mà vặn tay lại với nhau, trầm mặc một hồi lâu, mới rốt cuộc mở miệng, "Trước tiên, em nói, anh không được tức giận."
Phó Tranh không đoán được cô muốn nói cái gì, nhưng nếu là khả năng là chuyện làm anh tức giận, xác định không phải là chuyện gì tốt, hừ nhẹ nói: "Vậy em đừng nói."
Chu Tương Tương ngẩn ra. Cô còn chưa nói, đã bị Phó Tranh dỗi, đôi mắt mở to tròn, kinh ngạc trừng anh.
Phó Tranh nhìn cô tròn xoe mắt, bật cười, nhịn không được bóp khuôn mặt nhỏ bụ bẫm của Chu Tương Tương, "Trời ạ, Vợ anh ngoan quá đi, tại sao lớn lên lại xinh đẹp như vậy, muốn anh mê chết à."
Đôi mắt lớn như vậy, vẻ mặt ngốc manh như thế, khuôn mặt lại mềm mại, kiếp trước là tiểu tiên nữ sao? Quả thực quá đáng yêu.
Chu Tương Tương ngả người ra sau, che mặt lẩm bẩm, "Đừng có bóp sẽ tròn ra đó."
Chu Tương Tương rất gầy, nhưng mặt rất tròn, mặt tròn nhỏ nhắn, siêu cấp đáng yêu.
2
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...