Đường Hân Trúc hai mắt đẫm nước, đột nhiên ngã vào trong lòng Phó Tranh, "Phó Tranh cậu đừng đối xử với tớ như vậy, tớ thật sự thích cậu, cậu đừng cùng với cô gái khác ở cùng nhau, được không?"
7
Cô ta càng khóc càng khổ sở, giọng nói nghẹn ngào run rẩy, hai tay ôm chặt lấy Phó Tranh, sợ bị anh đẩy ra.
Nhưng mà Phó Tranh vẫn đẩy cô ta ra, cầm lấy cổ tay cô ta, dùng sức một cái liền kéo được cô ta ra.
Đường Hân Trúc khóc đến hai mắt đỏ bừng, toàn thân run rẩy, môi cắn chặt, nhìn Phó Tranh.
Phó Tranh nhìn cô ta nói: "Đường Hân Trúc, đừng làm mấy chuyện khó coi đến như vậy, tôi đã nói là không thích cô, trước kia không thích, sau này cũng sẽ không thích, cũng không có ý định dây dưa với cô."
Nghe mấy lời này, Đường Hân Trúc càng khóc dữ dội, nước mắt rơi như mưa, "Quan hệ của hai chúng ta từ nhỏ đã được quyết định, tại sao cậu có thể..."
"Ha." Phó Tranh đột nhiên cười, giọng nói chế giễu, "Đường Hân Trúc, đây đã là thời đại nào rồi? còn muốn làm con dâu nuôi từ bé?"
3
Đường Hân Trúc cắn chặt môi, không biết phải nói gì, chỉ một lần lại một lần lẩm bẩm nói đi nói lại, "Quan hệ chúng ta được quyết định... Đã quyết định thì không thể đổi ý..."
Phó Tranh nghe được thì chán ghét, cuối cùng cảnh cáo cô ta, "Đủ rồi, Đường Hân Trúc. Coi như tôi cầu xin cô, đừng có quấn quít lấy tôi nữa, cũng đừng lãng phí thời gian của tôi, tôi đối với cô không có hứng thú."
Anh nói xong, nhìn cô ta một cái, xoay người liền sải bước đi về phía trước.
Con người Phó Tranh luôn biết rõ chính mình muốn cái gì, không muốn cái gì. Anh trước giờ không thích cùng phụ nữ mập mờ, không thích chính là không thích, một chút xíu cơ hội cũng không muốn, không muốn làm cho đối phương hiểu lầm, càng không muốn bị làm phiền.
2
Nữ sinh bình thường bị anh cự tuyệt sẽ không đến dây dưa với anh. Bất quá, Đường Hân Trúc là ngoại lệ. Đại khái là ỷ vào giao ước trước đây của người lớn.
Nghĩ đến cái hôn ước đáng ghét đó, anh chỉ muốn chửi thề cho hả lòng hả dạ.
Phó Tranh về đến nhà, đúng lúc buổi trưa.
Chu Tương Tương nghe thấy tiếng mở cửa, cầm lấy cái muôi từ trong phòng bếp chạy ra, "Tôi đang chuẩn bị gọi điện thoại cho cậu."
Phó Tranh nhìn thấy Chu Tương Tương, tâm tình trong nháy mắt tốt lên, cong môi cười, "Gọi điện thoại làm gì?"
Anh đổi dép, khom lưng đem giày thể thao nhặt lên, bỏ vào trong tủ giày.
Chu Tương Tương đáp: "Gọi điện thoại hỏi cậu có về ăn cơm không... Cậu đang làm gì vậy???"
Chu Tương Tương đang nói, thấy Phó Tranh đột nhiên lấy điện thoại di động ra chụp cô.
"Cậu đang chụp tôi sao?"
Chu Tương Tương trong tay cầm cái muôi, mặc tạp dề con vịt nhỏ màu vàng, bộ dạng vừa buồn cười vừa đáng yêu. Thấy Phó Tranh chụp cô, tròng mắt cô nhìn chằm chằm vào ống kính, đôi mắt to tròn, vừa lớn vừa sáng.
Phó Tranh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn béo tròn, đôi mắt tròn vo, không nhịn được cười, "Chu Tương Tương, cậu ăn đáng yêu lớn lên à? Lớn lên đáng yêu quá đi."
25
Anh bấm một cái, chụp lại bộ dạng ngô nghê của Chu Tương Tương.
Chu Tương Tương nghe thấy tiếng tách tách, vội vàng che mặt, "Cậu... Cậu đừng có chụp!"
Bộ dạng cầm cái muôi có gì đẹp mà chụp? Không phải là muốn dìm hàng cô đó chứ?
1
Chu Tương Tương vô ý thức đem cái muôi giấu ra sau lưng, đẩy Phó Tranh đi lên lầu, "Cậu mau lên lầu tắm rửa thay quần áo đi, cả người toàn mồ hôi, thối muốn chết."
Phó Tranh quay đầu lại, cười bước đến trước mặt cô, da mặt dày hỏi: "Tôi thối lắm sao?"
"Thối muốn chết luôn!" Chu Tương Tương ghét bỏ bịt mũi.
Phó Tranh cười ha ha, "Đây gọi là mùi vị đàn ông, tiểu nha đầu thiếu hiểu biết."
Chu Tương Tương không hiểu sao đỏ mặt, đẩy anh, "Cậu mau đi lên đi!"
"Đừng đẩy đừng đẩy, tôi đi tắm là được chứ gì?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...