Buổi tối, Phó Tranh dẫn Chu Tương Tương đi ra ngoài ăn.
Phó Tranh mặc áo T-shirt trắng rộng thùng thình, quần màu đen, đi giày thể thao.
Hai tay lười biếng đút vào trong túi quần, nói: "Có một quán cơm gia đình ở quảng trường thời đại, tôm hùm ở đó ăn rất ngon."
1
Chu Tương Tương rất ít khi ăn cơm ở bên ngoài, ngoan ngoãn gật đầu, giọng nói mềm mại: "Cậu nói ăn cái gì thì ăn cái đấy."
1
Giọng nói nhẹ nhàng và ngọt ngào, Phó Tranh nghe được trong lòng liền thấy ngứa ngáy.
Anh dừng bước đột ngột, nghiêng đầu nhìn Chu Tương Tương, cười lưu manh: "Chu Tương Tương cậu cũng ngoan ngoãn quá đi?"
Chu Tương Tương kinh ngạc nhìn anh, "Sao...làm sao vậy..."
Phó Tranh nhướng mày, khóe miệng cười càng sâu.
Đột nhiên, thân thế anh nghiêng về phía trước, tiến tới trước mặt Chu Tương Tương.
Khuôn mặt anh tuấn phóng đại ngay trước mắt, Chu Tương Tương căng thẳng đến nỗi mặt mũi trắng bệch, cảm thấy muốn tắt thở đến nơi, liền né tránh ánh mắt Phó Tranh .
Hơi nóng của Phó Tranh trong nháy mắt phả lên hai gò má Chu Tương Tương, ánh mắt chứa đầy ẩn ý nhìn cô, khẽ cười, nói: "Chu Tương Tương, cậu ngoan như vậy, nếu như tôi thích cậu thì làm sao bây giờ?"
1
Tim Chu Tương Tương đập mạnh một cái, lập tức lấy lại tinh thần , đẩy Phó Tranh ra, "Cậu...cậu đừng nói nhảm! Tôi chỉ coi cậu là anh trai!"
Chu Tương Tương bối rối không biết phải làm sao, run rẩy cất lời.
Phó Tranh cười ha ha, "Ai da, Chu Tương Tương, tôi nói đùa mà cậu còn coi là thật? Cậu đừng đáng yêu như vậy được không?"
Sắc mặt Chu Tương Tương lúc trắng lúc đỏ, xấu hổ thiếu điều muốn tìm một cái hố để chui xuống.
Nhìn Phó Tranh cười đến ngả người ra sau, Chu Tương Tương cảm giác như bị người khác cho một bạt tai, trên mặt nóng ran, tỏa nhiệt hừng hực.
Cô vừa tức giận vừa xấu hổ, hung hăng trừng mắt nhìn tên đầu sỏ, "Phó Tranh, cậu làm người tại sao lại đáng ghét như vậy!"
Cô mắc cỡ đỏ mặt, liền quay đầu bỏ chạy.
Phó Tranh chân dài một bước, hai bước đã đuổi kịp Chu Tương Tương, cánh tay ôm lấy bả vai cô, "Đừng nóng giận, tôi chỉ đùa một chút mà thôi."
Chu Tương Tương cắn chặt môi. Giỡn cái con khỉ, một chút cũng không buồn cười!
Phó Tranh rất cao, bả vai rất rộng, dáng người Chu Tương Tương chỉ tới bả vai anh, bị Phó Tranh ôm lấy vai, cả người nhỏ nhắn như dựa vào trong ngực anh.
Chu Tương Tương có chút không được tự nhiên, muốn tránh ra, Phó Tranh đang ôm lấy bả vai của cô cánh tay đột nhiên khẽ cong, thuận thế ôm lấy cổ cô, giọng nói trầm thấp, "Trốn đi đâu, đến rồi."
Chu Tương Tương ngẩng đầu, trước mặt là một quán cơm gia đình, người đến người đi, làm ăn vô cùng tốt.
Phó Tranh ôm lấy Chu Tương Tương đi vào. Hai người tư thế rất thân mật, người khác không biết còn tưởng họ là người yêu.
Vừa đi vào liền có nhân viên phục vụ nhiệt tình tiếp đãi bọn họ.
Phó Tranh đưa ánh mắt quét một vòng trong tiệm, cúi đầu, môi đưa đến gần tai Chu Tương Tương, nhỏ giọng hỏi: "Muốn ngồi chỗ nào?"
Hơi thở ấm áp của anh phả vào sau tai Chu Tương Tương, khiến tai cô nhột vô cùng. Trong vô thức, cô rụt vai lại, theo bản năng quay đầu đi, nhỏ giọng nói: "Muốn...Muốn ngồi gần cửa sổ."
"Được" Phó Tranh chỉ một cái, "Chúng ta ngồi chỗ kia."
Liền ôm lấy Chu Tương Tương đi tới.
Chu Tương Tương rất không được tự nhiên, vẫn muốn trốn. Cô luôn cảm thấy, giống như mọi người đều đang nhìn cô.
Cô chưa từng thân mật với nam sinh nào như vậy cả.
Nhưng mà, Phó Tranh vẫn hồn nhiên chưa nhận ra, cánh tay dài vẫn như cũ ôm lấy cô, hoàn toàn không có ý định buông ra.
Đợi đi tới chỗ ngồi, Phó Tranh mới chịu buông Chu Tương Tương ra. Chu Tương Tương vừa được thả tự do, lập tức chạy đến vị trí của mình ngồi xuống. Lúc này Chu Tương Tương mới cảm thấy mình như vừa sống lại, cô vừa mới bị Phó Tranh ôm chặt lấy cổ, lo lắng đến nổi không dám hít thở.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...