Edited by Bà Còm in Wattpad
Cây đèn hoa sen lắc lư, hai tay Tạ Cẩn chống ở bên người nàng nhưng anh không có động tác gì tiếp theo, ánh mắt cuồng nhiệt đảo tới đảo lui như con thoi trên người nàng rồi dừng ở đôi môi đỏ mọng.
Tạ Cẩn cúi xuống mổ nhẹ rồi thụt lùi, lại ngắm nàng từ trên xuống dưới một lần nữa.
Cảm giác tê dại cả người giống vừa rồi bị chàng hung hăng mút hôn lại tới, nàng giơ chân đá chàng ta một cái, "Nhìn ta chằm chằm như vậy làm gì?"
"Đáng tiếc nơi này không có gương, nàng không thể thấy dáng vẻ của mình," Tạ Cẩn nhanh tay lẹ mắt tóm được cổ chân kia của nàng, thở hắt ra: ". . . A Tầm, nàng thật đẹp!"
Đầu tóc vừa được nàng sửa sang lại đã hoàn toàn rối tung, búi tóc vốn vấn cao gọn gàng thì lúc này nghiêng nghiêng lỏng lẻo, sợi tóc đen xổ ra tán loạn, cây trâm phỉ thúy tụt xuống lủng lẳng trên thái dương khiến nàng trông càng có vẻ lười biếng quyến rũ, sóng mắt hút hồn người.
"Chàng tính cứ ngắm như vậy mãi sao?" Thẩm Tầm dùng chân kia dẫm lên ngực anh. Tạ Cẩn cười cười, lui về phía sau một chút khoanh chân ngồi xếp bằng, gỡ ra sợi dây đỏ trên cổ tay, cầm chân nàng đặt lên đùi mình rồi cột sợi dây đỏ vào cổ chân nàng.
Thẩm Tầm cắn môi nhìn chàng.
Sau khi tắm xong ra tới Tạ Cẩn vẫn chưa mặc áo ngoài, chỉ mặc mỗi bộ trung y tuyết trắng, tóc dài cột đuôi ngựa. Có lẽ vì vội vàng nên chưa lau khô đầu, tóc đen sũng nước vắt qua vai làm bộ trung y mỏng manh ướt một mảng lớn, dính chặt vào cơ thể cường tráng làm nổi bật cơ bắp săn chắc.
Lúc này chàng đang cụp mắt, ánh mắt thâm thúy chôn dưới bóng hàng mi dài, mặt mày như hoạ không bị mặt nạ che giấu, ánh nến chiếu vào gương mặt sáng như trăng rằm, mày kiếm môi mỏng, đẹp như miếng ngọc không tì vết. Rõ ràng gương mặt này giấu sau tấm mặt nạ không lâu, thế mà lúc này nàng lại cảm thấy ngắm mãi vẫn chưa đủ.
Động tác trên tay Tạ Cẩn rất chậm, ánh mắt khóa chặt vào mắt cá chân nàng.
Lần trước hai người ngồi bên nhau ở đầu tường thành, mắt cá chân nàng có chỗ đốm đỏ và cổ chân sưng vù làm anh đau lòng một thời gian, cũng may hiện tại cổ chân nàng đã khôi phục thành trơn nhẵn mềm mại, được sợi dây đỏ bao quanh càng thêm nhỏ nhắn xinh đẹp.
Sau khi buộc xong sợi dây đỏ, Tạ Cẩn cúi người cởi áo cánh và trung y của nàng, bên trong hóa ra là chiếc yếm màu hồng nhạt. Tạ Cẩn ngẩn người, quay đầu nhìn bức họa Hái hoa sen treo trên vách phía Tây sau lưng, trong bức họa là những chiếc lá sen xanh thắm trải rộng đến chân trời, được điểm tô bằng những nụ sen hồng nhòn nhọn, tạo ra hiệu quả cũng kỳ diệu như người trước mắt.
Váy dài xanh biếc xòe rộng như chiếc lá sen, yếm màu hồng nhạt ôm sát thân hình tuyệt mỹ, cả người như đóa hoa sen kiều diễm say lòng người vươn lên trên sóng nước trong xanh bao la của Tây Hồ.
"Lá sen quần lụa chung một màu." Ý cười trên môi Tạ Cẩn gia tăng, "Xiêm y A Tầm mặc hôm nay thật hợp quá, ta rất muốn xem 'Bán tại xuân ba để, phương tâm quyển vị thư' có ý nghĩa thế nào?"
Ánh trăng trải một màu bàng bạc khắp phòng, nhiễm bạc luôn mành lụa trên cửa sổ.
Vầng trăng sáng trên bầu trời đêm bên ngoài có chút mơ hồ, giống như một đám sương mù bao trùm khung cửa sổ. Một lúc sau làn khói lạnh tan đi, ánh sáng xuyên qua mành lụa mỏng xanh nhạt khiến không gian trở nên quyến rũ mê ly.
Chiếc váy của nàng chìm trong bóng tối mờ mờ ảo ảo, sợi chỉ bạc trên váy không lóe chói mà tạo thành đường sáng lung linh rồi biến mất ngay lập tức.
Ánh trăng vỡ vụn thành mảnh nhỏ, màn đêm yên ắng cũng sôi trào.
Con ngươi của chàng tràn đầy tia lửa thiêu đốt khiến tròng mắt đen nhánh như có ngọn lửa len lỏi. Đôi mắt này nhìn nàng chằm chằm, làm cả người nàng suýt bị tan chảy trong ánh mắt nóng cháy.
Đôi môi hai người dây dưa bên nhau, quấn lấy nhau không rời. Làn váy nàng xòe rộng tựa lá sen điên cuồng đong đưa trong cơn mưa rền gió dữ, còn nụ hoa xinh đẹp vươn lên giữa đám lá xanh đang được anh ôm trong ngực, quấn lấy anh trong cơn mưa gió, dập dềnh thăng trầm cùng anh.
Mây mưa cuồn cuộn, nước đổ núi nghiêng, hai chiếc bóng chập chờn điên đảo trên vách tường phòng ấm ngưng một chút rồi lại lập tức loạn động.
Cuối cùng, ánh trăng xuyên qua cửa sổ và màn đêm trở lại yên tĩnh.
Tạ Cẩn ôm nàng cùng nằm trên giường.
Hai người đều mồ hôi đầm đìa, thân thể nóng như lửa đốt, da thịt áp sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể cùng hơi thở hoàn toàn hòa quyện thành một người.
Thẩm Tầm gối đầu lên ngực Tạ Cẩn, tay nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh chàng.
Nơi đó có thêm một vết thương mới, vết đao sắc cắt ra một đường cong đỏ thẫm vắt ngang vòm ngực cường tráng.
Tạ Cẩn nghiêng người hôn nàng, cười tiếc nuối: "Đêm nay thật sự quá ngắn."
Thẩm Tầm vuốt ve vết sẹo như có như không mà "Ừ" một tiếng: "Mau ngủ đi, chỉ lát nữa chàng còn phải về lại Giang Bắc."
Tạ Cẩn kéo chăn đắp cho hai người, khẽ thở dài rồi từ từ nhắm mắt lại.
Rạng sáng, anh xuống giường mặc quần áo, hôn lên trán người vẫn đang ngủ say rồi lặng yên rời đi.
Mời vào ủng hộ bà còm ở wattpad. Khi Thẩm Tầm tỉnh lại thì người đã không còn bên cạnh, nàng ngẩn ngơ một lát, thu dọn bản thân chỉnh tề rồi cưỡi ngựa chạy về quân doanh.
Trước lều chỉ huy rất im ắng, nàng vén rèm đi vào, bàn dài bên trong lại vây đầy người. Mọi người nghe tiếng động đều đồng loạt quay đầu lại, người bị vây ở giữa ngước lên chào nàng: "Thẩm Tướng quân."
Thẩm Tầm vui vẻ hỏi: "Ngô đại nhân tới rồi? Sao nào, lần trước chuyện ta bàn với ông đã nghiên cứu xong chưa?"
Binh Bộ Thị lang Ngô Thâm hơi mỉm cười, giơ lên một miếng gỗ nâu thẫm trong tay: "Đương nhiên là nghiên cứu được mới dám tới, Thẩm Tướng quân mời xem."
Thẩm Tầm bước nhanh lại gần, tiếp nhận miếng gỗ kỳ quái trong tay ông ta săm soi.
Ngô Thâm giải thích: "Miếng gỗ này cực kỳ cứng rắn, thậm chí cứng hơn cả sắt, tại hạ tìm thật lâu mới phát hiện được loại gỗ đàn hương thiết này. Một tấm khiên làm bằng sắt bình thường không thể chặn được quá nhiều mũi tên. Một khi ở trong tầm bắn nhất định, mũi tên mang xung lượng cực đại thì đầu mũi tên sẽ xuyên qua tấm khiên sắt, nhưng tại hạ thử rồi, loại gỗ đàn hương thiết này không bị xuyên qua."
Thẩm Tầm vội sai người đem miếng gỗ đàn hương thiết ra ngoài lều, treo lên tấm bia ở giáo trường, chính mình cầm một cây cung, hoạt động cánh tay một chút rồi chậm rãi nhắm chuẩn vào tấm ván gỗ.
Mọi người đều ùa ra khỏi lều, đứng bên cạnh nàng nhìn tấm ván gỗ cách xa hơn mấy chục trượng, ngừng thở.
Dây cung buông lỏng, "Vèo" một tiếng bắn ra mũi tên xé gió lao vun vút, không nghiêng không lệch bắn trúng vị trí trung tâm của tấm ván gỗ. Đầu mũi tên chạm vào tấm ván, lắc lư rồi rơi xuống đất.
Mọi người đồng thanh hoan hô.
Lý Phúc gãi đầu, nhận xét: "Loại gỗ này làm khiên thật sự rất cứng, chỉ là bộ dáng không đẹp mắt, bề mặt cũng gồ ghề lồi lõm."
Ngô Thâm sầm mặt: "Loại gỗ đàn hương thiết này cứng như thế, có thể nghĩ cách cưa ra để làm thành tấm khiên đã cực kỳ không dễ. Nếu muốn đẹp thì cứ chờ bị mũi tên xuyên qua đầu!"
Thẩm Tầm cười: "Mặc kệ nó đẹp hay không, quan trọng nhất là dùng được -- -- Ngô đại nhân, loại gỗ này có chống cháy được không?"
Ngô Thâm gật đầu: "Gỗ đàn hương thiết này sớ gỗ dày đặc, độ cứng cực cao, bản thân đã không dễ cháy, tại hạ còn dùng keo nhựa phủ lên vài lớp, hoàn toàn có thể ngăn trở hỏa tiễn."
"Vậy là tốt rồi, làm phiền Ngô đại nhân." Thẩm Tầm trầm ngâm nói: "Chỉ là khiên gỗ này dường như còn nặng hơn sắt, có thể nghĩ cách làm mỏng hơn được không? Làm sao có thể vừa chắn mũi tên mà vừa không để binh lính khiêng quá nặng."
Ngô Thâm ngẫm nghĩ: "Coi bộ cũng có thể, để tại hạ nghiên cứu lại." Nói xong bèn chắp tay sau lưng đi vào lều chỉ huy.
Thẩm Tầm xoay người lên ngựa, ra khỏi doanh trại của Bắc Cảnh Quân phi về hướng lều chỉ huy của quân triều đình phía sau doanh trại của Trần Châu quân.
Hai khắc sau nàng dừng ngựa trước lều, thân vệ của Lục Niên Tùng cười chào đón: "Đang định qua đó mời Thẩm Tướng quân thì ngài đã tới."
Thẩm Tầm mỉm cười với hắn, đi nhanh vào lều. Bên trong ngoại trừ Lục Niên Tùng còn ngồi Tạ Kích, Tạ Nghi cùng Trần lão tướng quân của Tùng Châu Quân và Tiết Tướng quân của Trần Châu Quân.
Sau khi chào hỏi lẫn nhau, Thẩm Tầm ngồi xuống bên cạnh Tạ Nghi.
Diện mạo Tạ Nghi khá khác so với huynh trưởng, Tạ Cẩn 'ngọc dung thanh mạo' phần lớn di truyền từ Tạ phu nhân, Tạ Nghi 'lãng mi anh mục' lại đến từ phụ thân.
Tạ Nghi trao nàng một chén trà, nhỏ giọng hỏi: "Đại ca đi rồi?"
Thẩm Tầm cúi đầu uống trà, "Ừ" một tiếng. Tạ Nghi đang định nói tiếp thì Lục Niên Tùng đằng hắng một tiếng rồi nói: "Thẩm Đại tướng quân đã tới, vậy chúng ta hãy bắt đầu thương nghị. Trần lão tướng quân, ông trình bày trước đi."
Trần lão tướng quân vuốt chòm râu, mỉm cười nhìn Tạ Nghi: "Lão phu đã có tuổi rồi, huống chi cho tới nay Tùng Châu Quân vẫn thiếu một vị hổ tướng, mấy ngày này Tạ Đô úy luôn giúp lão phu huấn luyện Tùng Châu Quân, lão phu xem trọng Tạ Đô úy, không biết Thẩm Đại tướng quân có thể thả người?"
Thẩm Tầm ngẩng đầu nhìn Tạ Kích, thấy trong mắt ông đã có ý cho phép bèn cười nói: "Có gì mà không bỏ đươc? Nếu Tạ Đô úy nguyện ý thì đương nhiên là chuyện tốt. Chỉ có một vấn đề, Tạ Đô úy đến Tùng Châu Quân sẽ được sắp xếp thế nào?"
Trần lão tướng quân dĩ nhiên hiểu ý của nàng, cười ha hả nói: "Hôm qua lão phu đã xin Hoàng Thượng cho phép Tạ Đô úy đến Tùng Châu Quân, quân hàm thăng hai cấp, phong làm chánh tứ phẩm Trung Võ Tướng quân, cùng cấp bậc với lão phu."
Tạ Nghi cũng là một mãnh tướng của Bắc Cảnh Quân, chỉ là thời gian qua cô vẫn luôn dẫn quân đóng giữ Ngao Long Câu, phòng thủ nhiều hơn chinh phạt, không có điều kiện tích lũy quân công. Ngoài ra cô là người Tạ gia, trước đây cũng bị triều đình cố ý áp chế, bởi vậy đến bây giờ vẫn chỉ là một Đô úy lục phẩm. Hiện giờ Tạ Nghi có thể điều đến Tùng Châu Quân một mình đảm đương một cõi, Thẩm Tầm rất vui nhìn đến kết quả này.
Ghi chú của tác giả: Câu thơ "Hà diệp la quần nhất sắc tài” trích trong bài Thải Liên khúc của Vương Xương Linh. Câu thơ “Bán tại xuân ba để, phương tâm quyển vị thư” trích từ bài Tân Hà của Lý Quần Ngọc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...