[edit] Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình D...

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
___
Chương 7: Thiệt hại của công?
------

Triệu Bằng thấy Nhan Khê vẻ mặt ngượng ngùng, cho rằng cô còn trẻ da mặt mỏng, khen ngợi vài câu, liền xoay người đi mở cửa xe, chuẩn bị rời đi. Nào biết hắn kéo mấy cái cửa rồi, cửa xe lại không nhúc nhích.

"Đây là làm sao vậy?" Tài xế đi theo, đưa tay kéo cửa xe, cửa xe vẫn không nhúc nhích.

"Đm, chiếc xe cùi bắp này!" Tài xế thấp giọng mắng một câu, muốn mắng thêm vài câu nữa, quay đầu thấy Nhan Khê cười khanh khách đứng ở phía sau hắn, liền đem khả năng chửi bới kinh điển nuốt trở về, "Nhan tiểu thư, làm cho cô chê cười, chiếc xe này thường xuyên xảy ra vấn đề, đã sớm nên đổi, nhưng vẫn không gọi được tiền hỗ trợ phía trên đài."

Hắn mỗi ngày lái một chiếc xe rách nát như vậy đi tới đi lui, trong lòng đã sớm tích góp được một bụng tức giận.

"Cửa không mở được, nếu không từ phía trước bò vào?" Triệu Bằng xoa xoa mũi.

"Để tôi thử xem." Nhan Khê đưa micro cho tài xế, đưa tay kéo cửa, quả nhiên rất chặt. Cô hít sâu một hơi, kéo mạnh, cửa không mở, tay nắm cửa bị rớt.

Có một khoảng lặng trong bãi đậu xe.

Nhan Khê nhìn tay nắm cửa trong tay trợn tròn mắt, cô vừa mới tới làm việc chưa được mấy ngày, đã làm hư hỏng tài sản công?

"Ha ha ha ha" Một đại lão như Triệu Bằng cười đến cành hoa run rẩy, chỉ vào cái nắm cửa trong tay Nhan Khê, "Tiểu Nhan, lực tay của em so với tài ăn nói còn lợi hại hơn a!"

Nhan Khê chờ Triệu Bằng cười một chút, mới bất lực mở miệng nói: "Anh Triệu, vẫn nên để người đến đón chúng ta đi." Cô cúi đầu nhìn bộ váy trên người mình, từ ghế trước của tài xế bò ra phía sau, điều này cũng quá khó coi.

Triệu Bằng còn chưa nói gì, đèn xe phía sau bật tới, một chiếc xe chạy đến, đèn xe lóe lên làm hoa mắt hắn.

Xe từ từ dừng lại bên cạnh bọn họ, cửa sổ xe hạ xuống, bên trong có một người đàn ông ngồi. Triệu Bằng dự đoán giá trị chiếc xe này một chút, lại thấy bộ dáng tài xế, yên lặng lui về phía sau một bước.


Đắc tội không nổi.

Nguyên Dịch nhìn Nhan Khê mặc váy trắng, mím môi không nói lời nào, sắc mặt thoạt nhìn càng thêm nghiêm túc.

Nhan Khê vừa rồi bị đèn xe lóe lên một chút, nhìn nơi ánh sáng yếu tầm mắt sẽ không rõ lắm, cô híp mắt nhìn vào trong xe, miễn cưỡng nhận ra tài xế là một người đàn ông, quay đầu bắt đầu gọi điện thoại cho ba cô, bảo ông sắp xếp tài xế đến đón.

Nguyên Dịch nghe được người phụ nữ này tựa hồ đang làm nũng với người ở đầu dây bên kia, cười nhạo một tiếng, hắn ngược lại đã quên, người ta không phải là người không có bối cảnh. Đại khái là bởi vì vừa rồi người phụ nữ này tháo tay nắm cửa biểu tình thật sự quá buồn cười, chọc cho hắn vui vẻ một chút, hắn mới khó được lòng tốt muốn đến hỗ trợ.

Bất quá nếu không cần, hắn cũng lười phí tâm, miễn cho sau khi bị người ta nhìn thấy, hiểu lầm hắn đi quyến rũ phụ nữ có chồng.

Thấy xe sang từ trước mặt bọn họ lái đi, Triệu Bằng thở phào nhẹ nhõm, hắn còn tưởng rằng bọn họ không cẩn thận đắc tội với đại nhân vật gì đó.

"Anh Triệu, chúng ta trước tiên tìm một chỗ ngồi ở đây một lát, tài xế của ba em lập tức tới đón chúng ta." Nhan Khê cúp điện thoại, thấy chiếc xe đậu trước mặt bọn họ đã rời đi, "Người lúc nãy quen biết anh à?"

"Anh ngược lại muốn quen biết" Triệu Bằng thở dài, vẻ mặt tiếc nuối, "Đáng tiếc người ta không cho anh cơ hội này."

"Em hiểu mà" Nhan Khê vẻ mặt lý giải, hiểu được lời nói với Triệu Bằng.

Vị nữ MC mới tới này, hình như không giống người tế nhị lắm nhỉ?!

Ngày hôm sau Tống Hải lấy danh nghĩa nhà tài trợ, tặng cho kênh 8 hai chiếc xe Minibus mới tinh, khí thế thổ hào hiển lộ rõ ràng.

Cái gọi là ăn thịt đồng loại, tay ngắn bắt người, hai chiếc xe này khi đi làm đều phải dùng tới, hơn nữa Nhan Khê biết cách làm việc, cho nên không quá một tháng, Nhan Khê liền cùng đồng nghiệp kết thân, đi theo học được không ít thứ.

Từ sau sự kiện cửa xe lần trước, giữa Triệu Bằng và Nhan Khê không còn khách sáo, hơn nữa quay ngoại cảnh hai người bọn họ thường xuyên đi cùng nhau, cho nên cũng xuất hiện vài phần hữu nghị cách mạng.

Ví dụ như trong khu dân cư cũ, gặp phải một con chó lớn nuôi bất hợp pháp, Nhan Khê không nói hai lời, cởi giày cao gót chạy vào trong xe. Lý do là chỉ cần chạy qua Triệu Bằng, cô liền an toàn.

Lại ví dụ như gặp phải hàng xóm tranh chấp với nhau, hai đại tỷ mắng nhau, Triệu Bằng không chút do dự đẩy Nhan Khê ra, vì lý do cô là phụ nữ, giữa phụ nữ tương đối dễ giao tiếp, cuối cùng hại Nhan Khê thiếu chút nữa bị hai vị đại tỷ túm tóc.


"Triệu, anh Triệu" Nhan Khê ngồi liệt ở trong xe thở dốc, vươn ngón tay run rẩy vươn tới Triệu Bằng, "Anh thật không tốt, em thiếu chút nữa bị bà chị kia đánh rồi."

"Đây không phải rất tốt sao?" Triệu Bằng cười hắc hắc nói, "Người trẻ tuổi thể lực tốt chạy nhanh, không giống anh, lớn tuổi, chân liền có tật."

Nhan Khê trợn trắng mắt, mở chai nước khoáng uống vài ngụm, đè nén trái tim đập thình thịch: "Lần trước khi anh bị chó đuổi theo, khiêng máy quay không phải cũng chạy rất nhanh sao?"

Triệu Bằng giả ngu cười cười, từ chối nhận lời khen.

Hai người trở lại đài, đem tài liệu chụp được giao cho hậu kỳ, đồng nghiệp đang chia hoa quả, thấy Nhan Khê trở về, cũng chia cho cô một phần.

"A, các cô cậu nghe nói gì chưa, kênh vệ tinh bùng nổ có một chương trình tạp kỹ, tiền quảng cáo đều tính theo giây." Tiểu Lý hâm mộ nói, "Người của kênh bọn họ, như diều gặp gió."

Nhan Khê đối với ân oán tình cừu giữa các kênh này trên đài cũng không hiểu rõ, cho nên không tham gia thảo luận.

Nhà tài trợ gì vì để chương trình này phát ngôn, tốn hơn 100 triệu, cái gì giá trị của người dẫn chương trình tăng vọt, lấy được sản phẩm gì phát ngôn, từ đầu đến cuối cô đều hự hự ăn cherry.

"Ta nói, Thẩm Tinh Nhan kia bộ dạng không đẹp bằng Tiểu Nhan nhà chúng ta." Tiểu Lý quay đầu nhìn Nhan Khê đang ăn uống vui vẻ, ngữ khí dừng lại, "Bất quá khí chất của người ta, quả thật rất lợi hại."

Trong tên đều mang theo một chữ Nhan, sự khác nhau lại quá lớn.

Thẩm Tinh Nhan ở chỗ tổng đài trưởng đều có vài phần mặt mũi. Nhan Khê... Lãnh đạo cấp cao trong toà nhà, cũng không biết cô là ai.

"Anh Lý, anh cố ý đùa với em à." Nhan Khê ngẩng đầu nhìn Tiểu Lý, vẻ mặt vô tội, "Phụ nữ có năng lực như chị Thẩm, đủ để người ta xem nhẹ tất cả. Dung mạo sẽ có một ngày già đi, tài hoa thì lại không."

Nhưng có thể lớn lên xinh đẹp một chút, vẫn làm cho người ta rất vui vẻ, hì hì hì hì.


"Giác ngộ này của Tiểu Nhan rất cao." Trần Bội nằm sấp trên vai Nhan Khê, nói với Tiểu Lý, "Loại đàn ông chỉ biết nhìn mặt như các người, quá nông cạn."

Mọi người hi hi ha ha đem đề tài chuyển đến trên người nam nhân, dù sao bọn họ ngoại trừ bát quái, lúc này cũng không có bao nhiêu việc để làm.

《Chuyện quanh ta》 phát sóng một thời gian, rating đang tăng chậm, nhưng ngay cả so với kênh vệ tinh số lẻ cũng không theo kịp. Mọi người cũng không thèm để ý, có thể thêm chút rating như vậy, bọn họ đã rất hài lòng.

Lúc tan tầm, Nhan Khê đợi thang máy nửa ngày, rốt cục cũng đợi được thang máy xuống, nhưng cô còn chưa kịp đi vào, đã bị người bên trong ngăn lại, "Trong thang máy đông người, mời cô đợi chuyến tiếp theo, thật ngại quá."

Người này ngoài miệng nói khách khí, nhưng trong thang máy chỉ có sáu bảy người, ở giữa hình như là Thẩm Tinh Nhan vừa rồi bọn họ còn đàm luận qua, cô ấy đang cúi đầu nói gì đó với một nam thanh niên đeo kính râm, trên mặt mang theo nụ cười, hẳn là tiểu thịt tươi phổ biến hiện nay.

Nhan Khê mỉm cười, lui về phía sau một bước. Ngược lại là tiểu thịt tươi kia mở miệng, "Không sao, để cho cô ấy vào đi."

Thẩm Tinh Nhan vừa chú ý tới điểm này ngẩng đầu cười với Nhan Khê, thái độ thân thiết.

"Không sao, thang máy bên cạnh cũng sắp tới." Nhan Khê cười một tiếng, khẽ gật đầu với bọn họ, xoay người đi về phía bên kia.

Tiểu thịt tươi thật không ngờ nghệ sĩ đang nổi tiếng như mình lại bị cự tuyệt, sửng sốt một chút mới xem như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục nói chuyện với Thẩm Tinh Nhan.

"Nhân viên trong đài không hiểu chuyện, Từ lão sư không nên so đo với cô ấy." Thẩm Tinh Nhan nhỏ giọng xin lỗi Từ Kiều Sinh.

"Không có việc gì" Từ Kiều Sinh không đem chuyện này để ở trong lòng, "Các cô gái bản tính hay thẹn thùng, tôi hiểu."

Thẩm Tinh Nhan cười cười, không nhắc lại chuyện này nữa.
Thẩm Tinh Nhan đưa Từ Kiều Sinh đến bãi đỗ xe ngầm, còn chưa kịp rời đi, nữ nhân viên vừa rồi gặp bên ngoài thang máy cũng đã xuống. Thẩm Tinh Nhan chú ý tới đối phương lái một chiếc Ferrari màu đỏ, chiếc xe này giá không rẻ, hơn nữa còn không phải sản phẩm thị trường đại chúng, là bản giới hạn.

"Vừa rồi thang máy dừng ở tầng mấy?" Thẩm Tinh Nhan hỏi trợ lý bên cạnh: "Nữ nhân viên kia là ở trước sân khấu hay sau màn?"

"Chị Thẩm, tầng lầu vừa rồi dừng lại là khu văn phòng của Kênh 8, 9." Trợ lý suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra hai kênh này có tiết mục gì, cuối cùng chỉ có thể nói, "Hai kênh này không có khán giả gì, nếu như không phải bên trên có quy định, hẳn là bị dừng phát sóng từ lâu"

Thẩm Tinh Nhan gật gật đầu, đây có thể là thiên kim nhà giàu nào chạy tới đài truyền hình tìm một công việc lăn lộn, khó trách nhìn thấy thái độ của cô với Từ Kiều Sinh cũng bình tĩnh như vậy.

Đến giờ tan tầm, giao thông ở Đế Đô sẽ vô cùng chật chội, Nhan Khê hoàn toàn không ngờ, ở đoạn đường tắc nghẽn như vậy, còn có người di chuyển lung tung trong dòng xe, lớp vỏ màu vàng kia, tựa hồ đang nói cho mỗi một chiếc xe biết, nó rất đắt, người khác đụng vào bồi thường không nổi.


Khi chiếc xe màu vàng đụng phải một chiếc Cayenne màu đen, Cayenne màu đen mất khống chế đụng phải cô, cô căn bản ngay cả cơ hội né tránh cũng không có, một giây sau đã bị túi khí vỗ lên mặt, trong nháy mắt choáng váng, Nhan Khê chỉ lo lắng nghĩ, lớp trang điểm của cô liệu có bị nhoè hay không?

"Người trong xe có chuyện gì không?"

"Báo cảnh sát chưa?"

"120, gọi 120."

Nhan Khê choáng váng mở cửa xe ra, nhưng không biết vì sao, hai tay cô có chút vô lực, căn bản không mở được dây an toàn.

Một thanh niên sắc mặt xanh mét đi tới bên cửa xe cô, sau khi nhìn cô vài lần, khom lưng cởi dây an toàn cho cô, bế cô ra khỏi xe. Biểu tình của anh tuy rằng rất khó coi, nhưng động tác lại rất cẩn thận, hiển nhiên là lo lắng cô bị thương bên trong hoặc là đại não, động tác quá lớn tạo thành thương tổn thứ hai cho cô.

"Cám ơn." Nhan Khê cảm ơn người đàn ông này, người này bộ dạng có chút giống Nguyên nhị thiếu gia vừa nhìn đã biết không phải là người tốt.

Người đàn ông đặt cô bên vỉa hè ném một câu: "Ngồi xuống, đừng lộn xộn." Sau khi nói xong, liền đi thẳng về phía chủ xe Lamborghini màu vàng.

Còn Nhan Khê bị một đám quần chúng nhiệt tình nhỏ giọng an ủi, người buôn bán ven đường bưng ghế cho cô, còn có người nhét một chai nước vào tay cô, cũng không biết ai cho, hiện tại trong đầu cô đang rất choáng.

Chủ xe Lamborghini đang hùng hổ, những người xung quanh cầm điện thoại chụp lại nhưng không ai dám động vào hắn.

Nguyên Dịch không nói hai lời, trầm mặt tiến lên đạp tới một cước, chủ lẫn xe đập mạnh vào nhau, phát ra một tiếng rầm.

   
....

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên tiểu nhị: Có thể động thủ, tôi liền không ép buộc mình


   
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận