[edit] Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình D...

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà


....




Nguyên Dịch quay đầu nhìn Nhan Khê một cái, không trả lời nhắn tin lại cho Trương Vọng, nhét điện thoại vào trong túi.

Nhận thấy Nguyên Dịch đang nhìn mình, Nhan Khê quay đầu mỉm miệng cười với anh.

Thấy cô cười ngây ngô, tay Nguyên Dịch có chút ngứa ngáy, đưa tay nắm lấy mặt cô kéo sang hai bên, "Sao lại cười đến ngốc như vậy?"

"Em là một cô gái thông minh, anh lại đi nói em ngốc?" Nhan Khê hất tay Nguyên Dịch ra, lẩm bẩm, "Cũng may khuôn mặt của em hoàn toàn tự nhiên, nếu không để anh kéo như vậy, khẳng định sẽ bị hủy dung."

"Ai lại đi phẫu thuật thẩm mỹ thành mặt giống em, đúng là nghĩ không thông." Nguyên Dịch thấy hai má cô có chút đỏ lên, bắt đầu hối hận vừa rồi chính mình dùng sức hơi lớn một chút, nhưng rõ ràng cũng không dùng bao nhiêu lực, sao mặt đỏ thành như vậy?

Dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa mặt cô, "Có đau không?"

"Anh thử xem." Nhan Khê trở tay kéo mặt Nguyên Dịch, sau đó thất vọng buông tay ra, "Da mặt anh quá dày, em kéo không nổi."

"Vì chỗ em kéo không đúng" Nguyên Dịch cúi đầu, đưa mặt về phía trước mặt Nhan Khê, đưa tay chỉ lên má mình, "Em ngốc sao, không biết kéo chỗ này?"

"Ai ngốc?" Nhan Khê không kéo mặt anh, ngược lại kéo lấy vành tai anh, cười hì hì nói, "Anh nói ai ngốc?"

"Buông, buông tay" Nguyên Dịch nắm lấy tay Nhan Khê, ảo não nói, "Tai của nam nhân không thể tuỳ tiện sờ được."

Tài xế phía trước rất thức thời nâng vách ngăn bên trong xe lên, không dám xem hiện trường ông chủ bị bạn gái véo tai. Ông chủ Nguyên trong công việc rất nghiêm túc đứng đắn, nhưng nói đến yêu đương, cũng không khác gì mấy chàng trai mới biết yêu.

Nam nhân khi bị nữ nhân véo tai, vành tai rất dễ đỏ lên.

Hai người cười đùa một hồi, cuối cùng Nhan Khê vô tình cọ vết son lên âu phục của Nguyên Dịch thành một vệt, cô chột dạ dùng khăn giấy lau dấu son môi, cười gượng nói: "Gần đây công việc của anh bận rộn như vậy, chạy đến đón em làm gì?"

"Dù bận rộn đến đâu cũng phải đến bồi em một chút" Nguyên Dịch làm bộ như không nhìn thấy hành động nhỏ của cô, "Ai bảo anh còn đang theo đuổi em, chỉ mới nhận phần đặt cọc, chưa nhận được phần còn lại."

"Phần còn lại..." Nhan Khê nhướng mày, "Phải xem biểu hiện của anh."

Nguyên Dịch nhìn vách ngăn đã được nâng lên, ôm người vào trong ngực, hôn một cái thật sâu: "Nhan Tiểu Khê, em nên thấy may mắn vì người đàn ông em gặp là anh."

Nam nhân bị nữ nhân mình thích trêu chọc, định lực không đủ, đã sớm biến thành cầm thú rồi.

"Nếu như không phải là anh, em sẽ không thích." Nhan Khê ngồi thẳng người, liếm liếm đôi môi đỏ của mình, "Anh nói xem, đúng không?"

Nguyên Dịch một lần nữa ôm người vào trong ngực, hung hăng ôm một cái: "Thật sự bị trúng tà của em."

Ngoan ngoãn dựa vào trong ngực Nguyên Dịch, Nhan Khê nghe được tiếng tim đập mạnh dồn dập của anh, nhịp tim này hình đập vượt giá trị bình thường?

"Nguyên tiểu nhị, có một số việc anh không cần nói với em, em cũng không hỏi." Nhan Khê thay đổi tư thế thoải mái hơn tựa vào lồng ngực Nguyên Dịch, "Chuyện quản lý công ty em nửa hiểu nửa không. Nhưng nếu anh gặp rắc rối, anh có thể nói với em, những thứ khác em không chắc có thể làm, ít nhất em có thể cho anh một cái ôm tình yêu."


"Cái ôm tình yêu?" Nguyên Dịch bật cười, nhìn người phụ nữ trong ngực, cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, "Vẫn là không bằng cái hôn tình yêu."

"Nguyên tiểu nhị, anh đi theo Trương Vọng học hư rồi." Nhan Khê từ trong ngực Nguyên Dịch ngẩng đầu, đưa tay ôm cổ chạm nhẹ vào môi anh, "Nào, nói cho em biết, rốt cuộc anh và người trong nhà đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Những tin đồn trên mạng, tuy rằng bị đè xuống rất nhanh, nhưng hai ngày gần đây trong đài có không ít người nhìn cô chê cười, có thể biết được tin tức này vẫn còn truyền ra.

"Lần trước không phải đã nói với em sao, không có chuyện gì lớn cả." Nguyên Dịch cúi đầu nhìn hai mắt Nhan Khê, "Đừng xem thường người đàn ông của em, cổ phần Nguyên gia ông ấy không cho anh, cũng sẽ cho anh trai của anh, tùy ông ấy vậy."

Anh em hào môn nhà người ta, vì tài sản có lẽ đã sớm tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, tình cảm của Nguyên Dịch cùng anh trai hắn hình như không tệ, nghe ngữ khí này của hắn, thật đúng là không thèm quan tâm đến gia sản Nguyên gia. Nhan Khê thấy anh thông suốt như vậy, lo lắng trong lòng nhất thời tiêu tan: "Anh có thể nghĩ như vậy thật tốt."

"Gần đây khẳng định có người đàm tiếu sau lưng em" Nguyên Dịch từng trải qua cảm giác ăn pháo hoa, những chuyện phát sinh gần đây, nếu như không có người nhân cơ hội sau lưng chế giễu Nhan Tiểu Khê, đó mới là chuyện kỳ lạ, "Em không cần nghe người khác nói bậy bạ, Nguyên Dịch anh không thiếu tiền, chỉ thiếu nữ nhân. Nếu ai nói chuyện không dễ nghe, em không cần nhẫn nhịn, nên thu thập liền thu thập, nên mắng liền mắng."

"Thiếu nữ nhân?" Nhan Khê nắm cúc áo sơ mi của anh, "Bởi vì thiếu nữ nhân, anh mới tới theo đuổi em??"

"Không, không có" Nguyên Dịch lập tức đổi giọng, "Ngũ hành của anh thiếu em, có em bên cạnh mới có thể khỏe mạnh, tài vận hưng thịnh, mọi việc thuận lợi."

"Ngoan" Nhan Khê buông cúc áo ra, cười tủm tỉm nói, "Em cũng thấy như vậy."

Nguyên Dịch:... :<

Thật sự là càng ngày càng không biết xấu hổ, cũng không biết từ ai học ra.

"Đúng rồi, có một chuyện quên nói cho anh biết, vừa rồi em ở cửa hàng trang sức gặp mẹ anh." Nhan Khê nói, "Bởi vì chưa chính thức ra mắt với bà ấy, cho nên em không chủ động đến chào hỏi"

"Không chào hỏi là đúng" Nguyên Dịch biểu tình một lời khó nói hết, "Mẹ anh, tuy rằng không có ý xấu gì, nhưng có chút bệnh công chúa, người bình thường chịu không nổi bà."

"Nói bậy" Nhan Khê bật cười, "Đừng để người khác nghe anh nói như vậy."

"Cho nên, anh không nói bất kì ai" Nguyên Dịch xoa đầu của cô, "Mấy chuyện này em không cần phải lo lắng, xử lý tốt quan hệ trong gia đình, là trách nhiệm của đàn ông. Em là vợ tương lai của anh, anh làm sao có thể để cho em chịu ủy khuất."

"Ai muốn làm vợ tương lai của anh?" Nhan Khê cười tủm tỉm chọc vào bụng anh, "Nghĩ cũng thật hay."

"Không muốn nên mới phải nghĩ" Nguyên Dịch nâng cằm lên, "Anh không phải là người lấy tình cảm ra đùa giỡn."

"Điểm này anh so với Trương Vọng tốt hơn rất nhiều" Nhan Khê nói, "Hắn cái gì cũng tốt, nhưng phương diện tình cảm quá tùy tiện."

"Ừm, anh không học theo hắn." Nguyên Dịch gật đầu, "Anh không phải là người tùy tiện."

"Mà người tuỳ tiện mới chính là anh?"

"Nhan Tiểu Khê, lúc nói chuyện tình cảm, em có thể nghiêm túc một chút được không?"

"Hì hì, không thể."

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wattpad @SupLoViBacHa)

Nhan Khê ở nhà Nguyên Dịch một đêm, buổi sáng rời giường mở tủ quần áo ra, phát hiện bên trong ngoại trừ quần áo cô thay hai ngày trước, còn có rất nhiều kiểu dáng quần áo phụ nữ khác. Chọn một bộ mình thích rồi thay, kích thước váy cũng rất vừa vặn.

"Nhị thiếu." Dì Lý nhìn thấy Nhan Khê từ trên lầu đi xuống, cười nói với Nguyên Dịch đang ngồi trên sô pha, "Nhan tiểu thư xuống rồi."


Nguyên Dịch tờ báo trong tay hơi run vẫn chưa lật qua trang mới, nhìn Nhan Khê đi về phía mình, giọng điệu bình tĩnh nói: "Dậy rồi? Dùng bữa sáng thôi."

Bộ váy này Nhan Tiểu Khê mặc thật đẹp, xem ra nhà thiết kế không lừa hắn.

"Chào buổi sáng." Nhan Khê đi tới bên cạnh Nguyên Dịch, "Váy rất đẹp, em rất thích, cám ơn anh."

"Em thích là tốt rồi." Nguyên Dịch muốn nói, hắn không phải cố ý chuẩn bị cho cô, chỉ là thuận tay mà thôi, nhưng nhìn bộ dáng Nhan Khê cười tủm tỉm, hắn nói không nên lời này, vốn, vốn cũng là cố ý vì cô mà chuẩn bị.

Dì Lý cười nhìn hai người một cái, xoay người đi vào phòng bếp.

Bà làm việc ở Nguyên gia nhiều năm rồi, nhìn nhị thiếu hơn mười tuổi lớn lên từng chút một, từng nhìn hắn đi đường bị lạc, cũng chứng kiến hắn cùng ba mẹ cãi nhau, chậm rãi trở nên chững chạc thành thục, nhưng ở phương diện tình cảm, lại thủy chung không có nửa điểm tin tức.

Hiện tại rốt cục gặp được người tâm đầu ý hợp, trong lòng bà thật sự rất vui, hận không thể ngày mai nhị thiếu có thể cùng Nhan tiểu thư kết hôn, hai người an an ổn ổn mật ngọt sống cùng nhau.

Được Nguyên Dịch đưa đến đài truyền hình, Nhan Khê vừa đi vào cửa lớn, liền gặp được mấy người quen biết. Sau khi chào hỏi lẫn nhau, một người nói: "Vừa rồi có người đưa cô đi làm, là Nguyên nhị thiếu phải không?"

Nhan Khê cười không phủ nhận, chờ cửa thang máy mở ra, mọi người đi vào thang máy, Nhan Khê giúp mọi người chọn tầng.

Mọi người thấy Nhan Khê cũng không lấy chuyện này ra khoe khoang, trong lòng vừa tò mò vừa ngại mở miệng. Mấy ngày trước còn có người nói, Nguyên nhị thiếu nhất định sẽ đá Nhan Khê ra chuồng gà, không ngờ tình cảm của hai người tốt như vậy, ngay cả cô đi làm cũng tự mình đưa tới.

Một người đàn ông giàu có, chẳng lẽ còn thiếu xe? Còn không phải tình cảm đang tốt đẹp, anh anh em em, luyến tiếc không chia tay sao.

Chờ Nhan Khê đi ra khỏi thang máy, sau khi cửa thang máy đóng lại, đồng nghiệp A mới mở miệng: "Thật ra, Nhan lão sư rất tốt, Nguyên nhị thiếu thích cô ấy như vậy, cũng không phải không có đạo lý. "

"Ai mà biết yêu cầu của mấy ông già hào môn như thế nào." Đồng nghiệp B bất mãn nói, "Không chừng là ngại công việc của Nhan lão sư làm hay xuất hiện ở bên ngoài, hoặc là chê cô ấy không phải xuất thân thế gia. Bọn họ cuối cùng có thể có kết quả tốt hay không, không phải dựa vào thái độ của ba mẹ Nguyên gia, mà là xem Nguyên nhị thiếu suy nghĩ như thế nào?"

"Lời này là sao?" Đồng nghiệp A tò mò, "Nguyên nhị thiếu vì Nhan lão sư, ngay cả gia sản cũng không cần, đây chẳng lẽ còn không phải là tình yêu đích thực sao?"

"Nhất thời từ bỏ chưa tính là cái gì, chỉ sợ ngày sau hắn sẽ hối hận, đến lúc đó Nhan lão sư chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt hắn." Đồng nghiệp B ngữ khí có chút đồng tình, "Hiện thực so với tiểu thuyết ngôn tình tàn khốc hơn rất nhiều, chỉ hy vọng Nhan lão sư sẽ không gặp phải loại chuyện này."

Đồng nghiệp A im lặng.

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)

Phát xong tin tức buổi trưa, Nhan Khê đi ra khỏi phòng thu, chỉ thấy bốn phía có mấy đồng nghiệp cười tủm tỉm nhìn mình.

"Các cô có chuyện gì vui sao?" Nhan Khê đã sớm đói đến mức ngực dán lưng, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi đồ ăn cho mình.

"Còn gọi bữa gì nữa, bữa trưa tình yêu đã có người đưa tới rồi." Trần Bội chỉ chỉ người đứng ở cửa.

Nhan Khê ngẩng đầu nhìn ra cửa, nhận ra người này là một trong những tài xế của Nguyên Dịch, trong tay đối phương xách hộp cơm, còn cầm hoa tươi.

Nhìn thấy Nhan Khê, trên mặt tài xế lộ ra nụ cười: "Nhan tiểu thư, đây là bữa trưa Nguyên tổng bảo tôi đưa tới cho cô."

"Cảm ơn." Nhan Khê nhận lấy hoa và hộp cơm.

"Buổi trưa, lúc Nguyên tổng cùng đối tác dùng cơm, thấy đồ ăn không tệ, liền bảo họ đóng gói một phần để tôi đưa tới đây." Tài xế giúp ông chủ nhà mình nói hai câu dễ nghe, "Cô chậm rãi dùng, tôi về khách sạn đón ông chủ."


"Làm phiền anh, cám ơn."

Nhan Khê quay đầu, phát hiện mấy đôi mắt nhìn chằm chằm mình.

"Tôi nhớ rõ người nào đó từng nói, không thích người khác tặng hoa?"

"Bữa trưa tình yêu nha."

"Người ta đi ăn cơm, có đồ ăn ngon còn cố ý đưa tới một phần, răng tôi bị ngọt đến sâu rồi."

"Ngược đãi cẩu độc thân, cẩu độc thân không có quyền lợi con người a."

Nhan Khê chen chúc một đám đồng nghiệp xem náo nhiệt, đặt hoa tươi lên bàn của mình, quay đầu lại thấy hai đồng nghiệp đang đứng xem náo nhiệt trước cửa văn phòng, nhất thời bật cười, "Hai người cũng thật quá nhàm chán."

"Vây xem hiện trường tình cảm một chút cũng không nhàm chán." Tiểu Dương bám khung cửa, cười hì hì nói, "Hộp cơm lớn như vậy, không biết Nguyên tiên sinh gói cho chị bao nhiêu đồ ăn?"

Đây là một hộp cơm cách nhiệt sáu tầng, Nhan Khê mở nắp ra, phía trên đặt cơm trắng mềm mềm, phía dưới chính là các loại rau xào hấp, tầng dưới cùng đựng canh, sau khi bưng đi một tầng đĩa ăn phía trên, liền tản mát ra mùi thơm ngào ngạt.

"Ngửi thấy mùi thơm này, em liền cảm thấy thức ăn trong căng tin truyền hình chúng ta đều là thức ăn cho heo." Tiểu Dương cùng mấy đồng nghiệp không muốn tự ngược đãi mình, giúp Nhan Khê đóng cửa lại, đi ra ngoài.

"Một người đàn ông lúc ăn được đồ ăn ngon, còn nhớ tới bạn gái của mình, đây chắc chắn phải là tình yêu đích thực mới làm được." Tiểu Dương nhớ tới bạn trai cũ của mình, ăn cái gì cũng không sót một miếng, mỗi lần hai người ra ngoài hẹn hò, chỉ cần trên bàn có đồ ăn ngon, hắn chỉ biết vùi đầu ăn liên tục. Không phải cô thiếu ăn gì, nhưng mà có đôi khi thật đúng là thiếu ăn, làm cho cô nhận ra mình ở trong lòng đối phương có bao nhiêu trọng lượng.

"Bên ngoài còn có người nói, Nhan lão sư nhất định sẽ bị bỏ rơi." Thợ trang điểm cười nhạo một tiếng, "Đúng là chỉ biết nói hưu nói vượn."

"Câu này rất đúng." Triệu Bằng khoanh chân nói, "Anh cũng là người đã trải qua, một người đàn ông có thích thật lòng hay không, tôi nhìn ra được. Vị Nguyên tiên sinh các em vừa nhắc tới, đối với Tiểu Nhan khẳng định có tình cảm rất sâu đậm."

Lúc trước anh đã cảm thấy người đàn ông kia có tình cảm với Nhan Khê, chẳng qua Nhan Khê vẫn nói hai người chỉ là bạn bè, anh cũng không thể xen vào việc của người khác được.

Sớm đã biết, một người đàn ông sẽ đối xử tốt với một người phụ nữ đến như vậy sao? Nói chỉ coi cô ấy là bạn, hù ai vậy? Đều là đàn ông, ai mà không hiểu.

"Anh Triệu là người từng trải, vậy anh nói với chúng em một chút, hai người bọn họ khi nào sẽ kết hôn" Tiểu Dương dùng ly giấy rót nước cho Triệu Bằng, "Nào, uống một chút nước, rồi nói cho tụi em biết đi."

"Cái này..." Triệu Bằng nhấp một ngụm nước, "Anh cũng không biết."

"Ồ" Mọi người tản ra xung quanh, không để ý tới Triệu Bằng nữa.

Triệu Bằng cười cười, cũng không thèm để ý thái độ của đồng nghiệp, ngẩng đầu nhìn cửa văn phòng, loại vấn đề này hỏi anh, còn không bằng đi hỏi Nhan Khê. Tình cảm giữa hai người này, tuy rằng Nguyên Dịch có quyền lực cao, gia thế cũng tốt hơn Nhan Khê, nhưng trên thực tế người chiếm ưu thế, có lẽ là Nhan Khê.

Lấy thân phận ra để đo lường một đoạn tình cảm ai mạnh ai yếu, trên thực tế là không có đạo lý.

Nguyên Dịch và đối tác đi ra khỏi khách sạn, hắn không thích đến các tụ điểm giải trí khác, đối tác quen thuộc với hắn cũng đều hiểu rõ thói quen này, cho nên sau khi bữa tiệc kết thúc, liền tạm biệt nhau rồi rời đi.

Trợ lý Mạnh nhìn mấy chiếc xe đi xa, nói với Nguyên Dịch: "Đúng là lão hồ ly, nói một đống lời vô nghĩa, không một câu vào trọng điểm."

Có một số người sau khi biết ông chủ bị cách chức ở Trường Phong, thái độ liền thay đổi, cũng may mấy năm nay ông chủ đã có đội ngũ hợp tác cố định, bằng không bị Nguyên lão tiên sinh làm khó như vậy, thật không biết phải thua lỗ bao nhiêu.

Nhưng ngay cả khi tài sản không thua lỗ nhiều, thái độ của một số người đúng là đủ ghê tởm. Những người này sao không đi đoạt giải Oscar chứ, chắc vì mặt không ăn ảnh nên phải từ bỏ ước mơ diễn xuất, bằng không đã sớm làm cho sự nghiệp giải trí quốc gia vẻ vang.

"Chậc" Nguyên Dịch đút tay vào túi quần, khí chất tinh anh xung quanh nhất thời biến thành nhã nhặn sang trọng, "Vì những người này mà tức giận, không bằng suy nghĩ về cuộc họp báo về sản phẩm game vào thứ ba tuần sau."

"Ông chủ, bây giờ internet đã trở nên phổ biến, rất nhiều cư dân mạng đang tò mò không biết khi nào trò chơi này chính thức được trải nghiệm." Trợ lý Mạnh trong lòng cũng có chút lo lắng, ông chủ đầu tư vào game này không biết bao nhiêu tiền, nếu phản hồi không tốt, vậy hơn một năm trời cùng tiền bạc, coi như ném đá trên sông.

"Ừm." Trên tay Nguyên Dịch có đội ngũ kế hoạch chuyên nghiệp, cho nên khi tuyên truyền, hắn chưa bao giờ lo lắng.

Bây giờ hắn lại lo lắng... Làm thế nào để giành được hảo cảm trước mặt ba của bạn gái.


Sống gần 27 năm, lá gan của anh chưa bao giờ nhỏ như vậy.

Đang nghĩ ngợi, điện thoại di động liền vang lên, tên người gọi điện thoại hiển thị là "Nhan Tiểu Khê"

Nhận điện thoại xong, cả người Nguyên Dịch đều ngây ngẩn.

Trợ lý Mạnh thấy ông chủ sắc mặt tái nhợt, tứ chi cứng ngắc, cẩn thận hỏi: "Ông chủ, ngài làm sao vậy?"

Đầu tư thất bại?

Cổ phiếu tụt dốc?

Hắn sẽ mất việc sao?

"Không có việc gì" Nguyên Dịch quay đầu nói, "Anh về công ty làm việc, tôi có việc gấp phải làm."

Thấy ông chủ nóng lòng như vậy, trợ lý Mạnh càng lo lắng: "Ông chủ, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ngàn vạn lần đừng nóng vội, nóng vội sẽ dễ gây ra sai lầm, cố gắng giữ bình tĩnh."

"Bạn gái bảo tôi cùng cô ấy ra sân bay đón ba cô ấy, anh nói tôi có nên vội hay không?" Nguyên Dịch đi chỗ vài bước, "Chờ một chút, anh đừng vội đến công ty, bây giờ anh lái xe đi mua quà nào thích hợp để tặng cho trưởng bối, tôi đi đài truyền hình đón người."

"Chờ một chút!" Nguyên Dịch gọi trợ lý Mạnh đang chuẩn bị rời đi, "Anh lái xe đến đài truyền hình đón người, quà gặp mặt tôi tự mình đi mua mới có thành ý."

Trợ lý Mạnh thấy ông chủ bối rối điên cuồng tại chỗ, nhịn không được hỏi: "Ông chủ, Nhan tiểu thư có nói cho ngài biết Tống tổng mấy giờ đến sân bay không?"

"Hơn 5 giờ chiều."

Trợ lý Mạnh nhìn đồng hồ đeo tay, hiện tại mới 2 giờ chiều.

"Vậy bây giờ ngài đi mua quà gặp mặt, sau đó lại đi đón Nhan tiểu thư không phải là hợp lý hơn sao?"

"Không được, vạn nhất đến trễ thì làm sao bây giờ?" Nguyên Dịch lập tức bác bỏ, "Lần đầu tiên tôi gặp ba vợ tương lai, không thể đến trễ."

Trợ lý Mạnh: Bạn gái vừa mới theo đuổi được, liền gọi ba người ta là ba vợ tương lai. Qua vài ngày nữa, ông chủ có phải đi theo Nhan tiểu thư gọi ba luôn không?

"Ông chủ nói rất đúng."

Nhan Khê tan ca sớm, xuống dưới lầu phát hiện người đón cô không phải là Nguyên Dịch mà là tài xế của anh, còn có trợ lý Mạnh, có chút kỳ quái: "Trợ lý Mạnh, ông chủ của các anh đâu?"

"Nhan tiểu thư, ông chủ đi mua quà gặp mặt Tống tổng, ngài ấy bảo tôi đón cô."

Nhan khê bật cười, trước mặt trợ lý Mạnh, không nói gì.

Chờ hai người nhìn thấy Nguyên Dịch, Nhan Khê liền phát hiện quần áo trên người anh không giống như lúc sáng ra ngoài.

"Anh thay quần áo à?" Nhan Khê xuống xe đi đến bên cạnh Nguyên Dịch, "Rất đẹp trai!"

"Stylist nói, anh mặc bộ quần áo này, sẽ làm cho người ta cảm thấy anh càng thêm đáng tin cậy, ổn trọng, đi gặp trưởng bối rất thích hợp." Nguyên Dịch chỉnh lại cà vạt có chút chật, kéo Nhan Khê ngồi vào một chiếc xe khác.

Lúc hai tay nắm chặt cùng một chỗ, Nhan Khê mới phát hiện, lòng bàn tay Nguyên Dịch lạnh như nước vậy.

Lại nhìn tư thế căng thẳng ngồi nghiêm chỉnh, trong lòng Nhan Khê bỗng nhiên ngọt như kẹo dẻo.

Anh ấy đang lo lắng.


...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui