Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
...
Đôi khi lấy hết can đảm để làm một việc, nhưng mọi thứ lại không phát triển theo mong đợi của mình, lòng can đảm giống như một quả bóng, phát nổ rồi biến mất.
Gió đêm thổi qua mái tóc dài, anh ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người cô.
"Đúng vậy, thật đẹp." Anh bỗng nhiên thấy thoải mái, nhìn chằm chằm Nhan Khê, quay đầu nhìn trăng mùa thu phía chân trời, "Người xưa thường thích lấy ánh trăng mùa thu gửi gắm tình cảm, không biết trong ngàn vạn năm qua, nó đã mang trên mình bao nhiêu kỳ vọng của con người."
"Trên thực tế, nó chỉ là một hành tinh gồ ghề và không biết phát sáng," Nhan Khê để tóc của mình ra phía sau tai, "Có câu nói rằng khoảng cách tạo ra vẻ đẹp, từ xưa đến nay mọi người không thật sự thích mặt trăng, họ chỉ thích sự huyền ảo của nó thôi, tôi cũng là một trong số họ."
Nguyên Dịch khiếp đảm, anh thật sự bất ngờ vì bản thân mình cũng hèn mọn muốn mượn ánh trăng để tỏ tình.
Thật may mắn vì vẫn chưa nói ra những lời này, Nhan Khê sẽ không biết sự khiếp đảm vừa đáng thương vừa buồn cười trong lòng anh.
"Nè!" Bàn tay trắng nõn vẫy vẫy trước mặt Nguyên Dịch, "Xem đến mê mẩn luôn rồi?"
Nguyên Dịch phục hồi lại tinh thần, chỉ vào mặt trăng thuận miệng nói: "Cô xem trên mặt trăng có phải có một cái bóng không?"
"Đừng chỉ" Nhan Khê ngăn ngón tay của anh, hai tay chắp lại bái lạy mặt trăng hai cái, quay đầu cười tủm tỉm nói với Nguyên Dịch, "Mặt trăng không thể chỉ, chỉ sẽ bị cắt tai."
Nguyên Dịch: "Cô đi đâu nghe chuyện mê tín này vậy, nhiều năm đèn sách đổ sông hết rồi?"
"Ai nha, thà tin còn hơn không." Nhan Khê ngửa đầu nhìn mặt trăng, lộ ra cái cổ trắng nõn mảnh khảnh, "Khi còn bé mẹ tôi đã kể cho tôi nghe một câu chuyện, nói bóng tối trên mặt trăng, có một bà lão làm giày dưới gốc cây." Nội dung cụ thể của câu chuyện cô đã không nhớ rõ, chỉ mơ hồ nhớ rõ bà lão làm giày vải, bởi vì khi còn bé cô cảm thấy bà lão thật đáng thương, một mình ở nơi xa như vậy, không có người bên cạnh, cho nên vẫn nhớ đến bây giờ.
"Tôi nhớ lúc trước cô nói, bác gái là một hoạ sĩ tài giỏi?" Nguyên Dịch thì không hiểu, là một người đam mê nghệ thuật, kể sự tích về mặt trăng cho con gái, cũng nên kể về Hằng Nga thỏ ngọc, sao có thể kể về một bà lão làm giày?
"Đúng vậy" Nhan Khê kiêu ngạo gật đầu, "Mẹ tôi có để lại một số tác phẩm, giá của chúng cao tới bảy con số, rất nhiều nhà phê bình khen ngợi bà ấy là thần nữ vẽ tranh sơn dầu trên vải, nói bà ấy là hy vọng của thế hệ họa sĩ mới."
Nhìn biểu tình đắc ý cùng kiêu ngạo của đối phương, Nguyên Dịch nhịn không được nở nụ cười: "Cô cũng rất tài giỏi."
Nhan khê nghiêng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt to tựa hồ chứa hình ảnh phản chiếu của mặt trăng, xinh đẹp đến mức khiến Nguyên Dịch mê mẫn: "Chẳng lẽ vì đêm nay ánh trăng đặc biệt đẹp, tôi cảm thấy giờ phút này cô có chút dịu dàng."
Gió thổi mái tóc dài của cô, từng sợi tóc che đi gương mặt trắng nõn, Nguyên Dịch muốn đưa tay giúp cô giữ chúng, nhưng vừa mới giật đầu ngón tay, Nhan Khê liền tự nhiên lắc đầu, quăng tóc ra sau, tóc còn vỗ lên mặt Nguyên Dịch.
"A, thực xin lỗi, gần đây tôi quên cắt tóc, tóc dài khi nào cũng không biết." Nhan Khê đến gần nhìn, thấy trên mặt Nguyên Dịch có chút đỏ, tưởng là tóc mình quét trúng, muốn đưa tay giúp anh xoa xoa mặt, nhưng nghĩ thấy không tiện, đành phải hai tay chắp lại xin lỗi đối phương, "Tôi thật sự không cố ý."
Nữ nhân này sẽ giả bộ đáng thương, còn dựa gần như vậy, làm cho lòng người phát hoảng!
"Tôi, tôi không sao." Nguyên Dịch ho khan một tiếng, lấy mu bàn tay cọ cọ mặt, "Đi, tôi dẫn cô đi nơi khác ngắm."
Khi đi qua một con đường đá xanh, anh quay đầu lại nói với Nhan Khê, "Nơi này có chút trơn, cẩn thận dưới chân, đừng để bị ngã."
Nhan khê đi hai bước, liền lảo đảo một chút, Nguyên Dịch bất đắc dĩ nhìn cô: "Lời tôi vừa nói coi như vô ích."
"Buổi tối thị lực của tôi có chút không tốt, chỗ này ánh sáng hơi tối." Nhan Khê đảo quanh, "Nếu không, nếu không anh dắt tay tôi đi?"
Nguyên Dịch nhìn chằm chằm cô chừng mười giây, mặt không chút thay đổi vươn tay ra: "Nắm lấy."
May mắn chỗ này ánh sáng không quá tốt, hắn cho dù mặt đỏ lên Nhan Khê cũng sẽ không nhìn thấy. Bàn tay mềm mại đặt vào trong một bàn tay rộng lớn, hơi lạnh nhưng mềm mại, Nguyên Dịch không dám nắm quá chặt, nhưng lại không nỡ nắm quá lỏng, đêm thu có chút lạnh lẽo, thế nhưng toàn thân lại khô nóng.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wattpad @SupLoViBacHa)
Đi vài bước, tay kia của Nhan Khê kéo tay áo anh: "Bước chân của anh nhỏ một chút, tôi không đuổi kịp."
"Yêu cầu thật nhiều." Nguyên Dịch nhẹ nhàng oán giận một câu, nhưng bước chân lại nhỏ đi rất nhiều, khi đi ngang qua một tòa đình viện bạch ngọc kiều, Nhan Khê loáng thoáng nghe được tiếng tỳ bà truyền tới, còn có giọng nữ nửa xướng nửa ca, giai điệu còn rất dễ nghe.
"Gió thu lộng ánh trăng, chiếu lạnh bờ hồ, ngoài đình cô nương dựa vào cửa trông mong, không biết phu quân nơi biên cương khi nào trở về..."
Nhan Khê dừng bước, nhìn ánh đèn trên mặt hồ phản chiếu, chợt nghe cô gái thay đổi giọng, nghe tin tướng quân chết trận, thê tử còn đang hy vọng hắn trở về, hát đến trăm chuyển ngàn hồi, phiền uất đầy lòng.
"Thích?" Nguyên Dịch thấy Nhan Khê hứng thú với bài hát này, "Nếu không tôi bảo người tới đây hát cho cô nghe?"
"Không cần." Nhan Khê nhìn bàn tay hai người đang nắm chặt, không nhắc Nguyên Dịch buông tay, cười lắc đầu nói, "Nếu gọi người tới đây, có thể sẽ không còn loại ý vị này."
Nguyên Dịch không nói tiếp, bài hát này ngụ ý không tốt, kỳ thật hắn cũng không muốn Nhan Khê nghe.
Đến nơi đèn sáng chiếu tốt, Nguyên Dịch mặc dù trong lòng không nỡ, nhưng vẫn buông tay: "Chỗ này cô có thể nhìn thấy chứ?"
"Ừm" Nhan Khê gật gật đầu, cười ngọt ngào với Nguyên Dịch, "Cám ơn anh, Nguyên tiểu nhị."
"Xuy."
Nguyên Dịch quay đầu, "Tôi đưa cô về phòng."
Nhan Khê sờ cằm nhìn bóng lưng Nguyên Dịch, xem ra cỏ gần hang không dễ ăn lắm, thái độ của đối phương, rõ ràng đang coi cô như bạn bè. Cô chợt nhớ tới trên mạng có một câu nói, gọi "Tôi coi anh như bạn bè, anh lại muốn ngủ với tôi", lương tâm ít ỏi nói cho cô biết, suy nghĩ hiện tại của cô rất nguy hiểm, rất cầm thú.
"Phòng của tôi ở ngay bên cạnh, có chuyện gì thì gọi cho tôi." Nguyên Dịch đứng ở cửa, nói với Nhan Khê đang đứng bên trong cửa, "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Nhan Khê cười nhìn anh, không đóng cửa.
Nguyên Dịch thở dài, bất đắc dĩ giúp cô kéo cửa lại, phụ nữ đi chơi cùng một người đàn ông lại không biết đề phòng chứ? Nếu hắn là người xấu, cô phải làm như thế nào đây?
Bàn ghế trong phòng tất cả đều được làm bằng gỗ, kết cấu thập phần thanh nhã, thậm chí ngay cả màn che cũng đặc biệt chú trọng, sau khi rửa mặt xong, Nhan Khê nằm trên giường, có loại ảo giác mình là hoàng thất công chúa.
Ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trong phòng, Nhan Khê ôm chiếc chăn thổ cẩm ngủ say.
Nguyên Dịch ở phòng bên cạnh lại có chút không ngủ được, nghĩ đến khoảng cách giữa Nhan Khê và mình chỉ có một bức tường, hắn liền cảm thấy tất cả buồn ngủ đều biến mất, mở nhóm chat ra, liền nhìn thấy Trương Vọng trong nhóm ghét bỏ cách theo đuổi phụ nữ của hắn.
Nguyên: Ha ha.
Trương Vọng: Nguyên tiểu nhị, cậu còn chưa ngủ à?
Nguyên: Nếu tớ ngủ, làm sao thấy được cậu lời oán giận của cậu?
Trương Vọng: ...
Từ Kiều Sinh: Anh Dịch, cách của Vọng Tử đưa ra thế nào, anh có thành công tỏ tình với Đại Hà không?
Nguyên: Ai nói anh sẽ tỏ tình với cô ấy?
Từ Kiều Sinh: Xem ra tỏ tình thất bại.
Trương Vọng: ...
Dương Dục:...
Chu Hàn:...
Nhan Khê nghe thấy tiếng gõ cửa, mờ mịt đi tới cửa mở ra, thấy Nguyên Dịch ăn mặc chỉnh tề đứng ở ngoài, trong tay còn cầm một bộ quần áo, "Sao dậy sớm vậy?"
"Nếu cô còn không thức dậy, sẽ bị trễ giờ làm." Nguyên Dịch nhìn vào mái tóc lộn xộn của cô, đưa quần áo tới, "Tôi chờ cô ở bên ngoài."
"Quên mất hôm nay phải đi làm." Nhan Khê ôm quần áo, thống khổ đi vào toilet.
Đánh răng rửa mặt thay quần áo, trang điểm đơn giản, tổng cộng mất chưa đến 20 phút, Nhan Khê mở cửa, nói với Nguyên Dịch đứng ở hành lang: "Cám ơn, bộ quần áo này rất vừa vặn."
"Vừa là tốt rồi, không tốn tiền vô ích." Nguyên Dịch vụng trộm nhìn thêm hai lần, còn rất xinh đẹp. :<
Bữa sáng chỉ có hai người bọn họ dùng, Nhan Khê đoán đám người Trương Vọng còn chưa dậy, cho nên lúc rời đi cũng không chào hỏi làm phiền bọn họ.
Nguyên Dịch đưa Nhan Khê đến dưới tòa nhà đài truyền hình, để tránh gây rắc rối cho Nhan Khê, anh không xuống xe, nói với cô vài câu rồi rời đi.
Nhan Khê đeo thẻ nhân viên lên người, tâm tình rất tốt đi vào tòa nhà, vừa mới vào thang máy, thấy cách đó không xa có mấy người cũng muốn đi vào, liền ấn nút chờ thêm một chút, để bọn họ dễ bắt kịp thang máy.
Người phụ nữ đi đầu tô màu môi rất đỏ, kính râm trên mặt che khuất nửa khuôn mặt của cô ta, áo khoác trên người rất giống với cô, chỉ là màu sắc không giống nhau. Người phụ nữ đeo kính râm tựa hồ cũng phát hiện ra điểm này, nhìn cô một cái không nói gì, ngược lại hai trợ lý phía sau cô ta biểu tình không tốt lắm.
Nhưng không biết vì sao, các cô ta lại không đến kiếm chuyện, ngược lại cố gắng khống chế biểu tình bất mãn trên mặt.
Thang máy dừng lại, chờ Nhan Khê rời đi, một trợ lý mới nói: "Chị Ngô, loại nhân viên này sao có thể mặc được thương hiệu nổi tiếng, cũng không biết đi đâu mua đồ giả." Chiếc áo khoác này là thương hiệu quốc tế, gần đây mới đưa ra thị trường là loại hàng có giới hạn, không phải ai cũng có thể mua được.
Sắc mặt Ngô Huyên có chút tiều tuỵ, từ lần trước cô ta thuê thủy quân tính kế Triệu Phi Phi, sau khi bị Nguyên gia phát hiện, cuộc sống của cô ta trải qua không chút dễ chịu nào. Phát ngôn bị hủy bỏ, chương trình tạp kỹ đàm phán xong cũng không lên được, vai nữ chính cũng bị những người khác cướp tài nguyên, lần này có thể đến đài Đế Đô ghi hình chương trình, cô và người đại diện nhờ không ít nhân tình.
Vừa rồi nhân viên công tác kia không có khả năng không biết cô, nhìn thấy cô lại ngay cả chào hỏi cũng không có, có thể thấy được đối phương căn bản không để cô vào mắt.
Hổ lạc ở bình nguyên bị chó khi dễ, trước kia cô ta tham gia chương trình, loại nhân viên nhỏ như vậy, căn bản không có cơ hội đứng trước mặt cô ta, bây giờ...
Cho dù có bất mãn đến đâu, cũng phải nhịn xuống.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)
Đến nơi hẹn, có nhân viên công tác đến đón Ngô Huyên, cô ta nhìn phía sau nhân viên công tác, đến tiếp đãi cô ta cũng chỉ có một người. Mấy tháng trước, cô ta đến đài truyền hình này ghi hình chương trình, cả tổ tiết mục ai cũng không dám không khách khí với cô, hiện tại mới qua bao lâu, đã coi có lệ với cô ta như vậy.
Cô ta vừa hận đội ngũ quan hệ công chúng lúc trước đưa ra chủ ý, lại hận Triệu Phi Phi là một người phụ nữ thủ đoạn, bằng không cô ta sẽ không rơi xuống cảnh phong sát như bây giờ.
"Ngô lão sư, cô có thể phải đợi một lát, hiện tại phòng thu đang ghi hình tiết mục của một vị lão sư khác, nếu không cô đến phòng khách nghỉ ngơi trước một lát?" Nhân viên công tác tươi cười nói, "Mong cô thông cảm."
Ngô Huyên đứng lên, thuận miệng hỏi: "Ai đang ghi hình chương trình?"
Nhân viên công tác nói một cái tên, Ngô Huyên cảm thấy trên mặt mình hình như bị tát một cái, ngay cả người mới vào nghề cũng có thể xếp hàng trước mặt cô ta. Sắc mặt cô ta thay đổi, vẫn nhịn xuống khẩu khí này, "Cảm ơn, xin dẫn đường."
Trong phòng khách quý bày TV, chẳng qua TV này chỉ lưu giữ các tiết mục của đài Đế Đô, Ngô Huyên cầm điều khiển từ xa tùy ý chuyển lung tung, không nghĩ tới lại trong một chương trình, nhìn thấy nhân viên vừa rồi gặp trong thang máy.
"Chị Ngô, đây là nhân viên vừa rồi?" Trợ lý nhìn tên chương trình, căn bản chưa từng nghe nói qua, một người dẫn chương trình không nổi tiếng, lại có thể toàn thân hàng hiệu, cô ta trả nổi sao?
Ngô Huyên có chút phiền não, sau khi tắt TV nói: "Các cô bớt nói vài câu, thật phiền."
Sắc mặt trợ lý thay đổi, không mở miệng nữa.
Nhan Khê vừa mới đến sân khấu, đã bị Tiểu Dương bắt xem clip hậu kỳ, vừa bận rộn xong bên kia lại thúc giục trang điểm livestream tin tức, lúc thay quần áo, nhà thiết kế tạo hình hâm mộ nói: "Nhan lão sư, bộ đồ này là sưu tập thu đông mới ra của thương hiệu lớn, quần áo do nhà tài trợ chương trình cung cấp nếu so cũng thật giống như giẻ lau rách."
Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, người gọi Nhan Khê là "Tiểu Nhan" trên đài càng ngày càng ít, gọi cô là Nhan lão sư dần dần nhiều lên.
"Cái này là bạn tặng, bây giờ em chỉ có chút tiền lương, nào có thể mua được." Nhan Khê cười cười, "Quần áo mà, dù sao cũng chỉ để mặc, không có quá nhiều khác biệt."
Nếu tất cả thực sự giống nhau, nó sẽ không có tên tuổi lớn cũng sẽ không có thương hiệu nổi tiếng. Bất quá thái độ không phô trương bình thản này của Nhan Khê lại rất dễ dàng kéo hảo cảm.
Thái độ tốt của người giàu dễ dàng kéo hảo cảm, người có chút tiền khoe khoang hàng xa xỉ phẩm trên người mình, sẽ có tác dụng ngược lại.
Stylist giúp cô làm tóc, nhìn thời gian: "Nhan lão sư, cô còn nửa tiếng nữa, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút đi."
"Cám ơn." Nhan Khê cười tủm tỉm nói cảm ơn, dùng ống hút uống nước trà lười ươi do nhân viên pha.
Hạt lười ươi tuy rằng rẻ, nhưng rất tốt cho thanh quản, uống hai ngụm trước khi phát sóng trực tiếp chương trình, so với một số kẹo ngậm hiệu quả còn tốt hơn.
Đến phòng thu, Trương Hạo không làm MC nữa đưa thông cáo báo chí cho cô, nói chuyện với cô vài câu cần lưu ý, rồi cùng các nhân viên khác bận rộn.
Trong khoảng thời gian này Trương Hạo đã dạy cô không ít kinh nghiệm liên quan đến phương diện chủ trì, Nhan Khê bình thường nửa đùa nửa thật, nửa là nghiêm túc gọi thầy, anh cũng cười cười đáp ứng, hiện tại toàn bộ tổ tiết mục đều cười gọi bọn họ là thầy trò.
Đối với Nhan Khê mà nói, Trương Hạo tuy rằng không tính là người dẫn chương trình nổi tiếng, nhưng kinh nghiệm dẫn chương trình nhiều năm như vậy của hắn, là hoàn toàn dựa vào từng ngày tích lũy mà có được, cho dù cô đi theo người dẫn chương trình nổi tiếng hơn anh, cũng không chắc chắn có thể học được nhiều thứ hơn. Bởi vì những người đó sẽ không có kinh nghiệm như Trương Hạo, hắn thật lòng muốn dạy cô, cũng thật lòng muốn cô phát triển tốt.
Trương Hạo có thể không hề giữ lại kinh nghiệm như vậy, có một phần nguyên nhân là cô giúp Trương Hạo đỡ được một tai họa, một phần hắn đem giấc mộng chủ trì còn dang dở của mình gửi gắm lên người cô.
Livestream xong tin tức, thần kinh Nhan Khê nhất thời thả lỏng, Trương Hạo đi tới nói: "Hôm nay tinh thần em không tệ."
"Cảm ơn thầy khen ngợi." Nhan Khê thu dọn tư liệu trên bàn phát sóng, "Em sẽ tiếp tục cố gắng."
Trương Hạo cười cười, lấy đi thông cáo báo chí trong tay cô: "Đừng tham việc, mau đi ăn cơm trưa đi."
"Nhan lão sư, khi nào em làm lễ bái sư cho Trương lão sư đây." Trần Bội ở bên cạnh cười nói, "Thuận tiện mời chúng ta ăn một bữa, coi như là rõ ràng quan hệ thầy trò."
"Đêm nay mời, đêm nay mời" Nhan Khê cười hì hì nhìn Trương Hạo, "Chỉ cần thầy đừng ghét bỏ em là được rồi."
Trương Hạo còn chưa nói gì, nhân viên tổ tiết mục đã cùng nhau nhao nhao bàn chuyện. Thời gian bọn họ cùng Trương Hạo hợp tác đã lâu, tất nhiên biết được Trương Hạo có bao nhiêu oan uổng, hiện tại trong đài xuất hiện một người mới có tiềm lực lại có năng lực, người mới lại nguyện ý nhận Trương Hạo làm thầy, bọn họ đương nhiên phải vội vàng giúp hắn xác nhận quan hệ thầy trò.
Một hạt giống tốt như vậy, nếu bỏ lỡ cửa hàng này, sẽ không tìm được cửa hàng nào nữa.
Buổi chiều ghi hình một kỳ của 《 Chuyện quanh ta 》, vừa ra khỏi phòng thu, Nhan Khê liền nhận được điện thoại của nhân viên lễ tân, nói là Nguỵ tiểu thư tự xưng là bạn muốn gặp cô.
"Xin lỗi, tôi không biết vị Ngụy tiểu thư này, xin cô giúp tôi từ chối cô ấy, cám ơn." Cúp điện thoại, Nhan Khê thuận tay tưới chậu xương rồng mình mới mua mấy giọt, cũng không dám tưới nhiều nữa.
Tan ca, Nhan Khê cùng đồng nghiệp trong đài đi xuống lầu, nghe thấy cô muốn mời cơm, tất cả mọi người đều không khách khí, nhiệt tình náo nhiệt tụ tập lại với nhau, thương lượng đợi lát nữa ăn cái gì.
"Đại Hà!"
Nhan Khê nhìn người phụ nữ ăn mặc thời thượng ở cửa lớn, làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục tán gẫu với đồng nghiệp.
"Nhan Đại Hà." Ngụy Hiểu Mạn thấy Nhan Khê không để ý tới cô ấy, chạy tới trước mặt cô đứng vững, thở hồng hộc nói, "Chẳng lẽ cậu định cả đời cũng không muốn để ý tớ nữa sao?"
.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...