[edit] Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình D...

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

....

Từ Kiều Sinh nhận ra mình đã nói một câu ngu ngốc, lúng túng sờ sờ mặt: "Cái này, hai người cứ nói chuyện, em đi xem bọn họ chơi cái gì." Hiệu quả cách âm trong toilet rất tốt, Nhan Khê hẳn là không nghe những gì hắn vừa nói chứ?

"Các anh chơi trò gì vậy?" Nhan Khê có chút hứng thú hỏi, "Tôi có thể đi xem không?"

"Đương nhiên có thể a." Từ Kiều Sinh vội vàng đáp ứng, quay đầu thấy Nguyên Dịch trầm mặt không nói lời nào, hận không thể cho mình một cái tát, hắn đây không phải là đồng đội heo sao?

Vốn là một nam một nữ, hắn lăn xào thành bộ dáng gì, hắn đang làm cái gì vậy?

Nghĩ đến đây hắn có chút chột dạ, quay đầu không dám nhìn Nguyên Dịch, mang Nhan Khê vào phòng trò chơi. Nguyên Dịch do dự một chút, cũng đi theo vào.

Đẩy cửa ra, trong phòng khói lượn lờ, Từ Kiều Sinh vào cửa đá vào ghế Dương Dục, "Dập thuốc, mở cửa sổ tản mùi hôi, không thể để phụ nữ ngửi mùi thuốc, là trách nhiệm của đàn ông, có biết hay không?"

Dương Dục bị đá ghế đang muốn nói Từ Kiều Sinh phát điên cái gì, quay đầu thấy Nhan Khê đứng ở cửa, vội vàng bóp điếu thuốc vào gạt tàn, đứng dậy mở cửa sổ, đưa tay vẫy vẫy trong phòng, hy vọng có thể gia tăng tốc độ lưu thông của không khí.

"Các anh cũng chơi trò chơi này?" Nhan Khê đi tới trước máy tính của Dương Dục, cảm thấy ID trò chơi này có chút quen mắt, lại nhìn khu dịch vụ của trò chơi, không phải là trò chơi gần đây cô chơi sao, "Thật trùng hợp, tôi cũng chơi ở khu này, có máy tính trống không, chúng ta cùng nhau xuống phó bản."

"Chị... Đại Hà, cô muốn xuống phó bản gì, chúng tôi đều có thể dẫn cô đi." Từ Kiều Sinh mở một cái máy tính trống bên cạnh ra, "Không nghĩ tới cô cũng chơi ở khu dịch vụ này, đây đều là duyên phận nha."

"Cô chơi nhân vật chiến đấu, hay là dược sư?"

"Dược sư." Nhan Khê phát hiện trên máy tính này có cài đặt máy khách chơi game, xem ra là Nguyên Dịch cố ý chuẩn bị cho mấy người bạn, bằng không nhà ai lại cố ý để trống phòng chơi game, còn bày mấy cái máy tính ở bên trong.

"Dược sư, tốt, chúng ta vừa vặn thiếu một dược sư trói định, sau này vào phó bản cũng không cần đi tìm dược sư vào tổ." Từ Kiều Sinh đã hoàn toàn nghiện trò chơi, nhiệt tình giới thiệu tên tài khoản trò chơi của mình với Nhan Khê, để Nhan Khê sau khi online liền thêm bạn tốt với hắn, đã sớm quên mất anh họ của mình đứng ở phía sau hắn.

Nhan Khê vừa đăng nhập vào trò chơi, vừa nghĩ, đầu óc Từ Kiều Sinh không tốt, lại thích chơi game, giới giải trí rốt cuộc sống như thế nào vậy?

Cưỡi trên con thần thú phượng hoàng bảy màu của mình, Nhan Khê một đường chạy tới cửa thương hội: "Tôi đến thương hội rồi, các anh mau tới đây."

Mấy người bọn họ chạy đến cửa thương hội, Trương Vọng thuận miệng hỏi một câu: "Đại Hà, thương hội có quá nhiều người, acc của cô tên là gì?"

"Khê Thủy Khúc."

/Chậc, dịch ra là dòng nước cong cong, mình cũng chả biết chuyển thành chữ hán thế nào cho đúng, Khê Thủy là dòng nước, Khúc là khúc khuỷu, cong cong, nếu có tên hay hơn mời các bạn chỉ giúp/

"Cái gì?" Trương Vọng cho rằng tai mình có vấn đề.


"Khê Thủy Khúc." Nhan Khê cười tủm tỉm quay đầu lại, đối mặt với bốn gương mặt khiếp sợ, nụ cười càng ngày càng ôn nhu, "Chính là người các anh đang nghĩ tới."

"Ôi chao, giết tôi đi" Từ Kiều Sinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên khỏi ghế, "Toàn server nổi tiếng yêu nhân dược sư bạo lực..." Âm lượng từng chút một giảm xuống, "Thì ra không phải là yêu nhân sao?"

Không thể oán hắn làm ầm ĩ, thật sự là người chơi gọi là "Khê Thủy Khúc" này thật sự quá chiêu hận, thân là dược sư còn bạo lực hơn cả các nhân vật khác, trang bị tất cả đều là phẩm cấp hiếm có, gặp phải cừu gia sẽ đuổi giết khắp thế giới, ở trong server phi thường nổi danh, là người bạo lực ai cũng biết.

"Cái gì mà yêu nhân?" Nguyên Dịch cảm thấy tính từ này không dễ nghe lắm, nhíu mày, "Kiều Sinh, nói chuyện cho tốt."

Tâm tình Từ Kiều Sinh thập phần phức tạp, biểu tình của hắn vi diệu nhìn Nguyên Dịch, anh họ không chơi trò chơi, không biết acc Khê Thủy Khúc có bao nhiêu hung tàn. Lại nhìn bộ dáng lông mày liễu, mảnh khảnh như gió xuân của Nhan Khê, hắn cứng rắn nặn ra một nụ cười, "Nhất thời lỡ miệng."

Mấy người vốn còn thề son sắt muốn dẫn Nhan Khê xuống bản, trong hơn một giờ sau, mặt đều bị đánh sưng lên, nếu không phải có Nhan Khê ở đây, bọn họ thiếu chút nữa bị diệt trong phó bản.

"Phó bản này mới được phát hành ra, thời gian chơi game của các anh ít, có chút luống cuống tay chân là chuyện bình thường." Rời khỏi phó bản, Nhan Khê còn có tinh lực an ủi lòng tự trọng đáng thương của mấy vị công tử ca này, "Ba giờ chiều núi thần thú sẽ có bạo quái, tôi dẫn các anh đi cướp."

Bốn người yên lặng ngồi trên mặt đất tọa kỵ, hơn nữa còn đưa chức đội trưởng cho Nhan Khê.

Cảm giác ôm đùi, vẫn rất sảng khoái.

Đến núi thần thú, đã có mấy đội chờ quái xuất hiện, sau khi nhìn thấy đoàn người Nhan Khê xuất hiện, có hai đội yên lặng rời đi, mấy đội còn lại còn đang quan sát.

"Đại Hà, có người tuyên chiến với chúng ta."

Nhan Khê không nói hai lời, xuống tọa kỵ bắt đầu phản kích, thỉnh thoảng còn thêm máu cho bốn người, gõ bàn phím cạch cạch, thập phần rất có khí thế.

"Sau khi quái xuất hiện, sẽ xuất hiện kỹ năng nhóm, các anh nhớ cho mình máu đầy đủ đừng chết, tôi không có thời gian kéo các anh lên." Nhan Khê lưu loát đưa đối thủ đi uống canh Mạnh Bà, quay đầu nói với Nguyên Dịch, "Nguyên tiểu nhị, tôi có chút khát, cho tôi một ly nước."

Nguyên Dịch:... :<

Nhìn 5 người chơi game, lần đầu tiên hắn cảm thấy mình bị gạt ra ngoài lề.

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wattpad @SupLoViBacHa)

Vừa xuống phòng bếp rót mấy ly nước để vào khay, dì Lý liền vào phòng bếp, bà quay đầu lại nhìn lên lầu, thấy không có ai xuống, vì thế nhỏ giọng hỏi: "Nhị thiếu, Nhan tiểu thư rất tốt, có phải con đang theo đuổi cô ấy không?"

Đầu lỗ tai Nguyên Dịch có chút đỏ lên, bưng khay lên nói: "Dì Lý, con bưng trà lên."

"Cô gái này rất ưu tú, sẽ có rất nhiều chàng trai theo đuổi, " Dì Lý sốt sắng nói, "Con không tích cực theo đuổi, ngộ nhỡ Nhan tiểu thư bị người khác theo đổi được thì làm sao bây giờ?"


"Dì Lý." Nguyên Dịch dừng bước, nhìn trong khay nước trà bốc lên hơi nóng, "Con không có lòng tin cho dì thấy một gia đình mỹ mãn."

Dì Lý nghe nói như vậy có chút đau lòng, muốn nói, Nguyên Dịch đã bỏ đi.

"A, hai anh em đều như nhau." Dì Lý thở dài, nhưng bà chỉ là người giúp việc, không tiện khoa tay múa chân với chuyện của chủ nhà.

Anh cả cùng bạn gái quen nhau bảy tám năm, lại không đề cập đến chuyện kết hôn; tình huống lão nhị càng nghiêm trọng, 27-28 tuổi, bên cạnh ngay cả một cô gái cũng không có, hiện tại thật vất vả mới có một cô gái xuất hiện, hắn lại trong lòng có chút do dự, thật không biết loại tình huống này phải dùng cách gì kết thúc.

Đi tới cửa phòng trò chơi, Nguyên Dịch chợt nghe được mấy tiếng hoan hô nhỏ, bước chân hắn dừng lại, không lập tức đi vào.

"Đại Hà, cô vào bang chúng tôi đi, tôi là bang chủ, chỉ cần cô đồng ý vào bang, tôi lập tức lấy chức của Tiểu Dương Tử xuống, cho cô làm phó bang chủ."

"Lần đầu tiên tôi mở cái rương quái vật ra, nếu không phải vì người đại diện sẽ lại muốn cằn nhằn, tôi thật sự muốn chụp ảnh màn hình khoe trên Weibo."

Mấy người bạn này trong lòng anh rất rõ ràng, bề ngoài sạch sẽ hòa khí dễ ở chung, trên thực tế cảnh giác cực mạnh, có thể làm cho bọn họ thật lòng tiếp nhận cũng không dễ dàng. Bất quá từ hôm nay, anh cảm thấy mình trước kia đã đánh giá quá cao bọn họ, Nguyên Dịch muốn thu phục bọn họ, chỉ cần dẫn bọn họ chơi game.

Anh gõ cửa, "Được rồi, không nên chơi quá lâu, uống một ít nước."

Năm người luyến tiếc đứng lên, mỗi người lấy một ly nước uống.

"Đại Hà, đại chiêu vừa rồi của cô quá soái, không nghĩ tới kỹ năng công kích của dược sư lợi hại như vậy." Từ Kiều Sinh uống một ngụm nước, "Trò chơi này cô chơi bao lâu rồi?"

"Gần một năm rồi." Nhan Khê cười cười, "Vừa mới phát hành tôi đã chơi rồi."

Nghe bọn họ nói gì trang bị, tọa kỵ, bảo thạch, kỹ năng, Nguyên Dịch hoàn toàn không thể chen vào đề tài của bọn họ, có chút buồn bực ngồi ở một bên không nói gì. Công ty của anh mặc dù đang phát triển trò chơi, nhưng bản thân anh không có hứng thú với loại trò chơi ảo này, nhiều nhất chỉ là từ góc độ kinh doanh, để đo lường xem trò chơi này có giá trị nghiên cứu hay không, có tiềm năng phát triển hay không.

Anh từ trong xương cốt, đã không có cái gọi là chủ nghĩa lãng mạn huyền ảo.

Mấy người đang nói chuyện phiếm, không chú ý tới trên màn hình trò chơi bỗng nhiên rơi xuống cánh hoa hồng thập phần xinh đẹp, nhao nhao tung dương cực kỳ xinh đẹp.

Dương Dục trong lúc vô tình quay đầu lại, thuận miệng nói một câu: "Ai đang bắn pháo hoa toàn khu vậy?"

Đang nói, chỉ thấy trên màn hình cuộn lên một tin nhắn nào đó.

Hệ thống: 【 Ánh nắng mặt trời vừa lúc 】 đốt pháo hoa hoa hồng vào 【Khê Thủy Khúc 】

Sau khi thấy rõ đối tượng được tặng hoa là ai, Dương Dục hận không thể rút lại lời nói, không muốn nhìn thấy màn bắn pháo hoa ảo còn đắt hơn hoa thật, càng hối hận vì vừa rồi mình nhiều lời.


Thị lực của Nguyên Dịch rất tốt, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tin tức hệ thống, anh nhớ rất rõ, tên trò chơi của Nhan Khê chính là Khê Thủy Khúc. Anh nghe nói một ít người chơi sẽ kết hôn với người chơi khác trong trò chơi, chẳng lẽ Nhan Tiểu Khê cũng...

"Anh nhìn tôi làm gì?" Nhan Khê đang từng ngụm từng ngụm nước uống, thấy Nguyên Dịch nhìn chằm chằm mình, chớp chớp mắt, "Anh cũng khát à?"

"Trong trò chơi có người bắn pháo hoa cho cô." Nguyên Dịch dời tầm mắt, ngữ khí có chút nhạt, "Cô không nhìn sao?"

"Có sao?" Nhan Khê quay đầu lại nhìn màn hình, pháo hoa còn đang bắn, người chơi tặng hoa cho cô kia còn đang bấm còi, nói cái gì cho dù cô là nhân yêu cũng muốn theo đuổi cô.

"Chậc, người trẻ tuổi bây giờ càng ngày càng mạnh miệng." Nhan Khê buông ly nước xuống, mở cửa hàng mua một cái kèn toàn phục.

【 Kênh thế giới 】Khê Thủy Khúc: Xin lỗi, cậu thích nhân yêu, tôi không thể đáp ứng cậu, tạm biệt!

Đám người Từ Kiều Sinh cũng phản ứng lại, nhao nhao quấy rối trên kênh thế giới, nhất thời làm cho toàn bộ trò chơi chực tức, người chơi nam cố tình tạo ra bầu không khí lãng mạn, bị bọn họ phá sạch sẽ.

"Không còn ý nghĩa, không chơi nữa." Trương Vọng rời khỏi trò chơi, lắc đầu cảm khái, "Hiện tại người chơi trong trò chơi càng ngày càng tùy tiện, ngay cả gặp mặt cũng chưa từng thấy qua, cũng có thể thề non hẹn biển, vĩnh viễn không thay lòng đổi ý. Mở mắt ra là nói lời ngon tiếng ngọt, so với tôi còn siêu hơn."

Vì kéo thấp độ hảo cảm của người chơi nam trong lòng Nhan Khê, Trương Vọng cảm thấy mình hy sinh không nhỏ.

"Cách bên kia internet ai biết đối phương là ai, không chừng là một học sinh tiểu học lợi hại cũng nói không chừng." Nhan Khê thuận tay tắt máy tính, đứng dậy vặn vặn cổ, "Chơi lâu như vậy, cổ cũng mỏi."

"Thư phòng có ghế massage, tôi dẫn cô đi nằm một chút." Nguyên Dịch mặt không chút thay đổi nhìn đám bạn, "Các cậu có muốn đi không?"

Mấy người bạn rất ăn ý lắc đầu, không, bọn họ không đi.

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)

Nhan Khê cho rằng bọn họ còn muốn chơi game khác, cho nên không hỏi nhiều, đứng dậy cùng Nguyên Dịch đến thư phòng. Cô tiện tay rút ra một quyển sách, chú ý tới phía trên đặt hai quyển《 Tiểu quái thú 》quay đầu cười nhìn Nguyên Dịch, "Anh mua hai bộ?"

"Bạn bè gửi, tôi không mua." Nguyên Dịch ngồi xuống trên một chiếc ghế khác, "Không nghĩ rằng cô là tác giả của cuốn sách này."

"Có phải bị tài năng của tôi làm cho choáng váng không?" Nhan Khê ngồi lên ghế massage, điều chỉnh cường độ, thoải mái dựa vào.

"Tài năng không phát hiện, da mặt dày ngược lại thấy rõ ràng." Nguyên Dịch lấy một tấm chăn mỏng ném cho Nhan Khê, "Đắp lên, đừng để bị cảm còn phải bắt tôi giúp cô mời bác sĩ tới."

Bị chăn vỗ mặt, Nhan Khê kéo chăn từ trên mặt xuống, vẻ mặt đau khổ nói: "Không thể ôn nhu một chút sao, cẩn thận đừng làm nhoè lớp trang điểm của tôi."

"Hôm nay cô trang điểm?" Nguyên Dịch nhìn kỹ Nhan Khê, màu môi rất bình thường, không giống như là trang điểm.

"Chẳng lẽ chỉ có mắt tôi nhoè thành mắt gấu trúc, anh mới có thể xác định tôi có trang điểm?" Nhan Khê trải chăn, phủ lên người mình, không nguyện ý nhớ lại trải nghiệm lớp trang điểm bị nhoè lần trước.

Nguyên Dịch rất muốn gật đầu nói, thế nhưng trực giác nói cho hắn biết, lúc này mở miệng là hành vi không có lý trí.

Ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ sát đất xuyên qua, sưởi ấm cái lạnh cuối thu, ngay cả trong phòng cũng ấm lên. Nguyên Dịch chú ý tới sách trong tay Nhan Khê chưa từng lật qua, đứng dậy nhìn sang, người đã ngủ thiếp đi.


"Còn có những người khác ở đây, cũng có thể ngủ được." Nguyên Dịch lấy sách trong tay cô, giúp cô hạ thấp ghế massage, nhỏ giọng thì thầm, "Gặp phải người mưu đồ bất chính, khóc cũng vô dụng."

Trong miệng nói như vậy, hắn lại kéo rèm cửa sổ, chỉ để lại một khe hở, để Nhan Khê ngủ thoải mái hơn một chút.

Lấy《 Tiểu quái thú 》 trên giá sách ra, Nguyên Dịch đi đến bên cạnh bàn làm việc ngồi xuống, bật đèn bàn chậm rãi lật ra.

Ngay từ đầu mở quyển sách này, là bởi vì tiểu quái thú trên bìa tròn vo mập mạp, thoạt nhìn thập phần đáng yêu, hắn mới thuận tay đọc.

Không nghĩ tới bên trong mỗi câu chuyện nhỏ đều rất ấm áp, hắn liền nhịn không được tiếp tục đọc tiếp. Hắn quả thật không ngờ, Nhan Khê lại là tác giả của quyển sách này. Nhưng suy nghĩ cẩn thận về phong cách chương trình do Nhan Khê dẫn dắt, anh lại cảm thấy, cô có thể vẽ được truyện tranh như vậy, một chút cũng không có gì kỳ quái.

Hắn đã đọc cuốn sách này nhiều lần, nhưng mỗi lần đọc xong, tâm trạng đặc biệt ấm áp.

Khép sách lại, quay đầu lại nhìn Nhan Khê đang yên lặng ngủ, hắn bỗng nhiên có loại xúc động, nếu... Nếu anh và Nhan Tiểu Khê ở cùng một chỗ, mỗi ngày cô đi dẫn chương trình, về nhà cùng anh đọc sách, vẽ một bức tranh, ăn cơm tối xong sẽ tản bộ trong tiểu khu, sau đó cùng nhau... Ngủ cùng nhau...

Ngủ...

Nguyên Dịch sải bước đi ra thư phòng, đóng cửa dựa vào tường hít sâu hai hơi, mới cảm thấy tim mình đập bình thường một chút.

Vỗ vỗ hai má mình có chút nóng lên, hắn khẽ mắng mình một câu: "Tiền đồ!"

Trương Vọng vừa đi ra cửa, liền nhìn thấy Nguyên Dịch vỗ mặt mình, dưới chân hắn dừng một chút, cười nói: "Xuống lầu ngồi một chút?"

Nguyên Dịch xoay người mở cửa ra một khe hở, nhìn thoáng qua bên trong, ánh sáng trong phòng rất tối, Nhan Khê ngủ rất cũng rất ngoan.

Hai người ngồi xuống sofa dưới lầu, Trương Vọng cười như không cười nhìn Nguyên Dịch: "Bạn gái thần bí trên hot search kia, chính là Nhan Khê đúng không?"

Nguyên Dịch cúi đầu gọt trái cây không nói lời nào.

"Chậc chậc, tớ nhớ rõ người nào đó đã nói qua, sẽ không xách túi, xách giày cho bạn gái, hiện tại ngay cả người cũng đã cõng trên lưng." Trương Vọng khoanh chân nghiêng mắt nhìn Nguyên Dịch, "Lúc trước nói ra bây giờ bị vả mặt, hiện tại mặt có đau không?"

"Đau cái gì?" Nguyên Dịch một dao cắt trái cây thành hai nửa, "Cô ấy cũng không phải bạn gái tớ."

Hắn nói không xách giày, xách túi cho bạn gái, Nhan Tiểu Khê là bạn gái hắn sao?

Đại trượng phu nói được làm được, hắn lại không sai chỗ nào.

Trương Vọng thấy hắn đặc biệt lươn lẹo, bản thân bị choáng váng.

-----

Tác giả có lời muốn nói: Đại Hà: Các anh còn cho thấy hết sức mạnh của tôi đâu.

Đồng bọn: Đùi, cầu ôm!

Nguyên tiểu nhị: Tôi nói chuyện không giữ lời? Thật buồn cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui