Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
....
Các loại đồ nướng như bông cải xanh, thịt cừu xiên, hàu sống, thịt sườn, tôm, v.v... Được bày ra trên đĩa, hầu hết đều là Nhan Khê nướng, Nguyên Dịch cùng bạn bè hắn đều giống nhau, đều không biết nấu ăn.
"Tay nghề của Nhan tiểu thư thật không tệ." Trương Vọng rất nể mặt ăn mấy xiên, "Hôm nay chúng ta có lộc ăn rồi."
Từ Kiều Sinh cầm điện thoại chụp liên tục mấy tấm ảnh trên đĩa, lại chụp rất nhiều ảnh tự sướng, sau khi trải qua các loại đắn đo, chọn một tấm đẹp nhất đăng lên Weibo, sau khi nhìn thấy fan nhao nhao khen ngợi hắn đẹp trai, hắn mới hài lòng buông điện thoại xuống, lại nhìn khay đựng đồ ăn, bên trong chỉ còn lại tỏi tây và một nửa cà tím nướng bị khét cùng với mấy lát khoai tây nửa sống nửa chín, "Các cậu là heo sao, sao lại ăn nhanh như vậy?"
Đám người Trương Vọng không để ý tới hắn, chỉ liếc mắt nhìn Nguyên Dịch, ăn nhiều nhất chính là Nguyên Dịch, không liên quan gì đến bọn họ.
"Nếu không tôi đi nướng thêm một chút?" Nhan Khê vừa mới đứng lên, đã bị Nguyên Dịch gọi lại, "Nửa tiếng sau phải ăn cơm trưa, đừng nướng nữa."
"Ừm." Nhan Khê thuận thế ngồi xuống, kỳ thật cô cũng không thực sự muốn nướng.
"Không sao, tôi chỉ đùa giỡn với bọn họ thôi." Từ Kiều Sinh nào dám để Nhan Khê đi nướng thịt cho hắn, "Gần đây tôi đang giảm cân, người đại diện bảo tôi ăn ít một chút, tài khoản Weibo của cô là gì, chúng ta kết bạn đi."
Nhan Khê vừa định lấy điện thoại ra, nhớ tới ứng dụng Weibo của điện thoại cá nhân chỉ có một tài khoản "Tiểu Khê Lưu", vì thế dừng lại động tác: "Xin lỗi, tài khoản Weibo của tôi không dùng nhiều lắm."
"Không sao, là Weibo người dẫn chương trình của cô sao?" Từ kiều tìm kiếm hai chữ Nhan Khê một chút, nhảy ra mấy tài khoản liên quan, "Là Người dẫn chương trình Nhan Khê này sao?"
"Ừm."
Nhan khê gật đầu. :<
"Là tài khoản này?" Trương Vọng cũng góp vui, hắn lấy điện thoại ra chú ý Nhan Khê, đưa điện thoại di động tới trước mặt Nhan Khê, "Xem ra Nhan tiểu thư quả thật không thích chơi Weibo, trên đó cũng không có mấy nội dung."
"Cũng không phải không thường xuyên chơi." Nhan Khê có chút ngượng ngùng cười cười, "Chỉ là tài khoản Weibo này bình thường rất ít dùng."
"Cô có tài khoản Weibo khác?" Phản ứng của Nguyên Dịch so với Trương Vọng còn lớn hơn, "Tên là gì?"
"Tài khoản Weibo của tôi." Nhan Khê không biết xấu hổ cười cười, "Có lẽ anh đã nghe qua."
"Hả?" Nguyên Dịch nhướng mày, trên mặt tràn đầy nghi hoặc, Nhan Khê chưa bao giờ nói qua chuyện tài khoản Weibo khác với anh, làm sao anh có thể biết được.
"Thật ra thì," Nhan Khê cười gượng vài tiếng, "Ngoại trừ là một người dẫn chương trình ra, còn là một họa sĩ nghiệp dư."
Nha, vẫn là một cô gái tài năng.
Đây là tiếng lòng nhỏ bé của mấy vị hảo huynh đệ.
Trong đầu Nguyên Dịch nhanh chóng có suy đoán trong đầu, "Cô là tác giả của Tiểu quái thú?"
《 Tiểu quái thú 》 không giống với truyện tranh truyền thống, bên trong không có nhân vật phản diện đánh có cũng không chết được, càng không có nhân vật chính bị ngược đãi trở nên càng cường đại, thoạt nhìn tiểu quái thú mềm mại đáng yêu nhưng lại rất mạnh mẽ, cùng với các tiểu động vật trong rừng rậm vui vẻ chơi đùa, phát sinh rất nhiều chuyện nhỏ ấm áp, làm cho người ta sau khi xem xong trong lòng ấm áp mềm mại, cảm thấy toàn bộ thế giới đều là tốt đẹp.
Nhan khê gật đầu.
Nguyên Dịch muốn mở miệng nói cái gì, lại bị tiếng cười của Từ Kiều Sinh đánh tan.
"Ha ha ha ha." Từ Kiều Sinh cầm điện thoại di động cười nói, "Nhan tiểu thư, đoạn truyện ngắn trên Weibo của cô thật thú vị, thì ra truyện thần thoại còn có thể lý giải như vậy." Ngay lúc Nguyên Dịch đang nói chuyện với Nhan Khê, hắn đã tìm được tài khoản Weibo truyện tranh của Nhan Khê, thậm chí còn xem xong một bài Weibo. "Fans Weibo của cô còn không ít."
"Anh nói đùa, người hâm mộ của tôi ngay cả số lẻ trên Weibo của anh cũng không bằng." Nhan Khê lấy điện thoại di động ra, cùng mấy người bọn họ kết bạn, "Kỹ năng vẽ của tôi rất nghiệp dư, vẽ những thứ này cũng chỉ chọc mọi người cười."
"Khá tốt."
"Hả?" Nhan Khê quay đầu nhìn Nguyên Dịch.
"Tôi nói vẽ khá tốt." Nguyên Dịch chỉ vào Weibo của mình, "Cô còn chưa đồng ý kết bạn với tôi." Đây mới là trọng điểm trong trọng điểm.
Sau khi Nhan Khê nhấn nút đồng ý, bỗng nhiên suy nghĩ đến một vấn đề, một họa sĩ nổi tiếng nghiệp dư trên mạng bỗng nhiên cùng tiểu thịt tươi nổi tiếng còn có quý công tử nhà giàu theo dõi lẫn nhau, liệu có làm netizen tinh thông huyết vũ hay không?
Mà Từ Kiều Sinh dường như còn sợ chưa đủ để ý đến cô, chuyển tiếp một Weibo gốc của cô.
Từ Kiều Sinh: Ha ha ha, thật thú vị! @Tiểu Khê Lưu: Não hoạt động, vẽ một đoạn văn nghịch ngợm.【Hình ảnh】
Từ Kiều Sinh đang rất nổi tiếng, fans Weibo có mấy chục triệu người theo dõi, thấy hắn bỗng nhiên chuyển tiếp một Weibo truyện tranh, rất nhiều fans tò mò nhấn vào xem một chút, truyện tranh quả thật rất dễ thương, bất quá họa sĩ này là ai, idol nhà họ sao lại đột nhiên chuyển tiếp Weibo của cô?
Thậm chí có người còn bắt đầu suy đoán, đây có phải là bạn gái của thần tượng hay không?
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)
Trên mạng suy đoán gì cũng có, mà bên ngoài, đám người Nguyên Dịch, Nhan Khê đã ngồi vây quanh bàn ăn, bắt đầu ăn cơm trưa thịnh soạn.
Mọi người cụng ly với nhau, nói vài lời tốt lành, mới bắt đầu ăn.
Nhan Khê muốn hỏi chuyện chuyển nhà, vì sao không gặp người nhà của Nguyên Dịch, nhưng thấy bạn tốt của anh dường như đều rất bình thường, cô liền chôn điểm nghi vấn này vào đáy lòng. Có lẽ đối với người của thế gia hào môn mà nói, nhà cửa nhiều, chuyển nhà cũng trở thành thói quen, bạn bè tụ tập một chút là đủ rồi, không cần người nhà phải ra mặt.
"Nhan tiểu thư, không biết bạn bè của cô bình thường xưng hô với cô như thế nào." Trương Vọng nâng ly lên vớiNhan Khê, "Cô là bạn của Nguyên tiểu nhị, cũng chính là bạn bè của chúng tôi, dùng xưng hô khách sáo như vậy, có phải quá mức xa cách hay không?"
"Bạn bè bình thường đều gọi tôi là Đại Hà, ngụ ý là nhiều dòng suối nhỏ cuối cùng thành một dòng sông lớn, mọi người gọi tôi là Đại Hà là được." Trong ly của Nhan Khê là nước ép trái cây tươi, cô nhìn ra mọi người đang cố ý lấy lòng cô.
Nhưng cô cũng rất rõ ràng, mình không có thể diện lớn như vậy có thể làm cho đối phương khách khí như vậy, hết thảy đều nể mặt Nguyên Dịch.
"Đại Hà?" Từ Kiều Sinh cười hỏi, "Vì sao không gọi là Đại Hải, như vậy càng có khí phách."
"Thật ngại quá, bởi vì ba tôi tên là Tống Hải." Nhan Khê không để ý Từ Kiều Sinh đùa giỡn nói, "Phận làm con, làm sao có thể cùng ba cướp tên."
"Đại Hà cùng Đại Hải, vừa nghe đã biết quan hệ cha con, cái tên này rất hợp." Từ Kiều Sinh quay đầu cực nhanh, "Vậy sau này chúng ta sẽ gọi cô là Đại Hà nhé."
"Ăn cơm, đồ ăn nguội rồi." Nguyên Dịch ngồi bên cạnh đem thịt kho tàu di chuyển xa Nhan Khê một chút, "Thịt kho tàu mùi vị nặng, bây giờ cô không thể ăn cái này."
Chiếc đũa Nhan Khê vừa giơ lên nhất thời dừng lại, vừa rồi cô cô còn chưa ăn được hai miếng, mỗi lần cô muốn ăn, Nguyên Dịch liền quấy rối, cô cho rằng anh cố ý gây khó dễ với cô, thì ra là cảm thấy hiện tại cô chưa thể ăn?
Có chuyện không thể nói cho tốt sao, làm cho khó xử như vậy, không sợ bị người ta hiểu lầm?
Một bữa cơm ăn xong, mấy người bạn của Nguyên Dịch đi chơi điện tử trong phòng game, một phụ nữ độc thân như Nhan Khê không thể tuỳ tiện cùng bọn họ chen lấn với nhau, đành phải nhàm chán ngồi trên sô pha xem TV.
Không quá mấy phút, Nguyên Dịch từ trên lầu đi xuống, anh đi đến bên cạnh Nhan Khê ngồi xuống: "Có phải hơi nhàm chán không?"
Nhan Khê cầm điều khiển từ xa đổi đài: "Cũng ổn."
Chẳng lẽ muốn một vị khách như cô nói với chủ nhà: Đúng, rất nhàm chán sao?
"A, tôi thiếu chút nữa đã quên." Cô tìm thấy túi xách của mình trên ghế sofa, từ bên trong lấy ra một túi lớn, nhét vào tay Nguyên Dịch.
"Đây là cái gì?" Nguyên Dịch thấy trên tay hai cái bao lì xì to bằng bàn tay này, mạ vàng in ba chữ to "Mừng tân gia".
"Là bao lì xì." Nhan Khê ném cho anh ta một ánh mắt 'Có phải anh ngốc hay không', "Quê chúng tôi có một phong tục, khi người thân và bạn bè chuyển nhà, không chỉ nói lời may mắn, còn phải có quà tặng may mắn hoặc bao lì xì, ngụ ý cuộc sống sau khi gia đình này chuyển nhà sẽ đỏ lửa, đại cát đại lợi. Ba tôi nghe nói tôi sẽ đến thăm nhà anh, vì vậy ba tôi đã chuẩn bị một phong bì màu đỏ để tôi mang nó đến đây."
Nguyên Dịch cầm cái bao lì xì thật dày này, hắn đã lâu không nhận loại bao lì xì này, trong lòng có loại vi diệu nói không nên lời: "Thay tôi cảm ơn bác trai."
"Được."
Nhan Khê thuận miệng đáp ứng.
"Điện thoại di động của cô cứ nhấp nháy" Nguyên Dịch chỉ chỉ điện thoại trên bàn trà, "Thông báo hình như không ít."
"Tôi biết" Nhan Khê liếc mắt nhìn điện thoại di động, trên đó nhắc nhở ứng dụng trò chuyện của cô có 99+ tin nhắn chưa đọc, "Sau khi Tiểu Kiều chuyển tiếp Weibo của tôi, tôi đã dự đoán được kết cục này."
Fans của Từ Kiều Sinh vì yêu thích hắn nên gọi là "Tiểu Kiều", cô cũng theo fans mà gọi.
Mở một hộp thoại, người gửi là biên tập viên nhà xuất bản.
Minh Minh: Tỷ tỷ! Đại tỷ tỷ!! Cô là mỹ nhân bất khả chiến bại, cô làm sao ôm được đùi Tiểu Kiều vậy, toàn bộ bộ phận biên tập của chúng tôi đều điên rồi, cô có biết hay không? ! !
Minh Minh: Đại tỷ, có phải cô đã bắt cóc mấy quý công tử nhà giàu kia không, bọn họ có quan hệ gì với cô???
Minh Minh: Nguyên gia nhị thiếu cũng có quan hệ với cô, tiểu tiên nữ, cô dẫn tôi bay theo với, tôi quỳ xuống cho cô nè!
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wattpad @SupLoViBacHa)
Nhan Khê không để ý tới cậu ta, sau khi tắt khung trò chuyện, còn có vô số bạn bè Weibo gửi tin nhắn riêng cho cô, tài khoản Weibo của nhóm người nổi tiếng, đã sớm nổ tung, hầu như tất cả mọi người đều hỏi cô làm thế nào ôm được mấy cái đùi này.
Nhan Khê cười cười, dùng giọng điệu đùa giỡn trả lời một câu.
Tiểu Khê Lưu: Tôi bắt cóc tất cả bọn họ vào một ngôi nhà, nếu họ không follow đến tôi, tôi sẽ không để cho họ đi. Hiện tại tôi thành công, nhưng lại thiếu năm trăm đồng tiền đi taxi rời đi, các cậu ai cho tôi mượn tiền, sau khi tôi trở về nhất định trả các cậu gấp đôi.
Khổng tước nam bắc phi: Tiểu Khê Lưu, có phải cô cũng rất có tiền đúng không, vì vậy cô mới có thể tham gia vào vòng tròn thượng lưu này?
Có thể vào nhóm này, đều là người nổi tiếng trên Weibo, trong nhóm tổng cộng có mười người, ngoại trừ Tiểu Khê Lưu chưa từng nhận quảng cáo ra, bọn họ ai không vì năm đấu gạo mà gập lưng?
Nhan Khê nhìn thấy tin nhắn của Khổng tước bắc nam phi, nhưng không trả lời đối phương.
Duy trì tình cảm trên mạng, có đôi khi có thể rất có lợi, có đôi khi lại là lưỡi dao làm người bị thương, Nhan Khê không muốn tiết lộ quá nhiều thông tin của bản thân mình trên mạng.
Tiểu Khê Lưu: Cậu không thể suy nghĩ tốt hơn sao, có lẽ tôi đã khiến bọn họ cảm động bằng tài năng của tôi?
Sau khi trả lời câu này, Nhan Khê trực tiếp tắt phần mềm trò chuyện, mặc kệ bọn họ nói cái gì, cũng không muốn trả lời nữa.
Trên lầu, Từ Kiều Sinh trốn trong toilet, nghe người đại diện oán giận ở đầu dây bên kia, chờ đối phương nói xong, anh mới chậm rãi mở miệng: "Đây đâu phải là bạn gái tôi, đó là chị dâu của tôi, anh họ của tôi là ai, anh biết chứ?"
"Vậy anh nói xem Weibo này của tôi có nên chuyển tiếp hay không?"
"Được rồi."
Từ Kiều Sinh cúp điện thoại, vừa đi ra khỏi toilet, liền đụng phải Nguyên Dịch trên hành lang, Nhan Khê đi theo phía sau Nguyên Dịch.
"Thật trùng hợp, hai người cũng đi vệ sinh?" Trong sự lo lắng, hắn nói một câu thật vô nghĩa.
"Không, tôi chỉ đi ngang qua hành lang." Nhan Khê vẻ mặt lạnh nhạt.
Người phụ nữ nào lại đi vệ sinh cùng một người đàn ông, đầu óc Từ Kiều Sinh... Trong giới giải trí hỗn loạn thật sự không bị vấn đề gì chứ?
Bầu không khí đột nhiên trở nên xấu hổ.
-----------
Tác giả có điều muốn nói:
Đại Hà nội tâm gào thét với Tiều Kiều: Cương thi mở một cái đầu người nhìn một chút, quay đầu nói với đứa con trai, thấy không, nhân loại không có não này không thể ăn, ăn vào sẽ bị nhiễm virus thiểu năng trí tuệ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...