[edit] Đừng Trông Mặt Mà Bắt Hình D...

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

....


"Cô đem cái gì vậy?" Nguyên Dịch chú ý tới hai cái hộp trong tay Nhan Khê, "Để ăn?"

"Đây là cát tường như ý, còn có mã đáo thành công" Nhan Khê đem cái hộp giao cho anh, "Tặng cho anh, chúc tân gia tuyệt vời."

"Cám ơn." nhớ tới mấy người đằng kia tay không đến nhà mình, Nguyên Dịch cảm thấy cho dù trong hộp có hai cọng rơm, Nhan Khê so với mấy tên kia còn tốt hơn, "Dì Lý nấu canh tổ yến, cô theo tôi đi dùng thử một chút."

"Canh tổ yến?" Nhan Khê ở trong sân nhìn một cái, nơi đó có mấy người trẻ tuổi đang bày đồ nướng, nhìn nhóm nam nhân, "Khách nữ đều ở trong phòng uống canh?"

Bằng không sao lại cố ý nấu canh tổ yến mà phụ nữ thích uống?

"Khách nữ gì?" Nguyên Dịch cầm hộp quà đi vào trong cửa, "Tôi không mời những người phụ nữ khác."

Đừng suy nghĩ nhiều.

"À..." Nhan Khê đồng tình nhìn bóng dáng Nguyên Dịch, dáng người tiêu chuẩn, xuất thân thế gia hào môn, kết quả ngay cả bạn bè khác giới cũng không có, lăn lộn cũng quá thảm. Anh cố tình mời cô đến, không phải giữ lại lòng tự trọng của người đàn ông tội nghiệp sao, để chứng minh rằng anh vẫn còn có bạn bè khác giới?

Nguyên Dịch không đặt hộp quà lên bàn, mà để vào tủ, hắn vào phòng bếp nhìn thoáng qua, nói với Nhan Khê: "Canh tổ yến còn chưa nấu xong, nếu không tôi đưa cô lên lầu tham quan một chút?"

"Được." Nhan Khê liên tục gật đầu, cô vừa vào cửa liền cảm thấy căn nhà này trang trí rất đẹp, không phải dùng đồ xa xỉ xếp chồng lên nhau một cách xa hoa, mà là tinh xảo mang theo cảm giác ấm áp, có thể thấy được chủ nhà là người hưởng thụ cuộc sống, thật không nghĩ tới, Nguyên tiểu nhị lại thích loại phòng ốc kiểu trang trí này.

"Thư phòng thật đẹp." Nhan Khê nhìn thư phòng rộng rãi, trong thư phòng có cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ là ban công rộng rãi, cô đi ra ban công." Nơi này đặt một cái bàn gỗ nhỏ, mua thêm hai cái ghế xích đu, lúc đọc sách nhất định rất thoải mái."

"Là để đọc sách hay là lắc lư để ngủ?" Nguyên Dịch lẩm bẩm đem diện tích ban công nhìn một lần, bàn ghế đặt bao nhiêu là thích hợp?

"Không quan trọng, quan trọng là bầu không khí." Khan Khê nghiên người trên hàng rào ban công, "Pha một tách trà, thêm một đĩa điểm tâm, lấy một quyển sách nước ngoài đọc không hiểu, chụp một tấm ảnh, đây chính là cảnh giới cao nhất của nghệ thuật, có hiểu không?"

Nguyên Dịch:...

Ngay cả ảnh đại diện của người phụ nữ này cũng là đồ ăn, không biết xấu hổ còn nói với hắn là cảnh giới cao nhất nghệ thuật?


Trong sân dưới lầu, mấy người bạn tốt ngồi vây quanh, nhỏ giọng thảo luận em gái vừa mới được Nguyên Dịch dẫn vào cửa.

"Vừa rồi là một cô gái, tớ không nhìn lầm chứ?" Từ Kiều Sinh bị lò nướng giày vò đến mất bình tĩnh, thứ này quá khó làm, "Bạn gái bí ẩn khiến anh Dịch lên Weibo?"

Đám bạn hai mặt nhìn nhau, bọn họ cũng không biết a.

Nhìn lên lầu vài lần, "Các anh em, phải ổn định, đợi lát nữa thái độ của chúng ta không nên quá nhiệt tình, miễn cho người ta bị dọa chạy mất, cũng không nên quá lãnh đạm, để tránh em gái cho rằng chúng ta không thích cô ấy, bên cạnh Nguyên tiểu nhị có nữ nhân cũng không dễ dàng, chúng ta ngàn vạn lần đừng làm hỏng chuyện tốt của hắn."

Bọn họ bình thường mặc dù là tổn hữu, nhưng thời khắc mấu chốt vẫn rất đáng tin cậy. Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ Nguyên Dịch ra, bọn họ ai chưa từng có bạn gái? Mà Nguyên tiểu nhị đừng nói là có bạn gái, cho dù chân chính dính dáng đến phụ nữ, cũng chỉ có hai lần.

/tổn = tổn thương/ /hữu = bạn/
/tổn hữu = bạn bè thích chơi đểu/

Một lần là "Nam sinh lớp 12 bắt nạt nữ sinh lớp 10" ở trường trung học, một lần là anh cõng bạn gái bí ẩn qua giao lộ đèn giao thông, về phần thỉnh thoảng có nữ nghệ sĩ đến cọ nhiệt với Nguyên tiểu nhị, bọn họ cũng chưa từng để trong lòng.

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wattpad @SupLoViBacHa)

"Vọng Tử, ý của cậu là nói, đó thật sự là bạn gái của anh Dịch?" Từ Kiều Sinh hạ giọng hỏi, "Anh Dịch đã từng nói với cậu về cô ấy chưa?"

Trương Vọng lắc đầu không nói lời nào, Nguyên tiểu nhị quả thật có nói với hắn về một cô gái, chính là "Nữ sinh bị hắn bắt nạt", bất quá thấy đám bạn nhiệt tình tò mò, hắn không nói ra chuyện này.

"Ngay cả cậu cũng không biết, Nguyên tiểu nhị giấu thật kín." Người nói là Dương Dục cũng dừng động tác quét dầu vào xiên thịt, tò mò tiến lại gần, "Cũng không biết là tuyệt sắc nào, có thể bắt được Nguyên tiểu nhị."

"Anh Dịch không phải nam nhân nông cạn chỉ biết nhìn mặt, có lẽ đây là một cô gái tài năng có cá tính không chừng." Thân là em họ Từ Kiều Sinh không quên thay Nguyên Dịch nói tốt vài câu, "Lúc nói đến phụ nữ, chỉ biết nhìn mặt toàn đám tục khí."

"Người dựa vào mặt ăn cơm trong giới giải trí, không có tư cách nói người khác tục khí." Dương Dục trở về tiếp tục quét dầu vào xiên thịt, "Đợi lát nữa người xuống, tự nhiên sẽ biết."

Sau khi tham quan tầng trên và tầng hầm, Nhan Khê ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, một người phụ nữ trung niên mặc áo khoác màu xanh nhạt bưng canh tổ yến đi ra, cười vô cùng hòa khí với Nhan Khê: "Mời uống canh."

"Cảm ơn dì" Nhan Khê nói cảm ơn, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô cảm thấy vị dì Lý này nhìn cô hai mắt đang phát sáng.

"Đây là dì Lý, ở nhà tôi giúp đỡ đã hơn mười năm" Nguyên Dịch quay đầu nhìn Nhan Khê, "Dì Lý, đây là bạn của con tên là Nhan Khê."


"Nhan tiểu thư dì biết." Dì Lý lau tay, lấy ra một chiếc điện thoại di động, "Nhan tiểu thư, dì, dì có thể chụp chung với con vài tấm được không?"

Nhan Khê sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Nguyên Dịch, biểu tình đối phương thập phần vi diệu, bất quá cũng không có bất mãn gì với hành động của dì Lý, xem ra quan hệ của dì Lý tương đối thân thuộc với anh.

"Dạ được." Nhan Khê cười đáp ứng.

"Nhị thiếu, giúp dì một việc." Dì Lý đưa điện thoại di động cho Nguyên Dịch, có chút ngượng ngùng nói: "Chụp giúp dì và Nhan tiểu thư đẹp một chút, chụp nhiều thêm vài tấm."

Nguyên Dịch:...

Sao hắn lại quên, dì Lý là fan trung thành chương trình của Nhan Khê.

(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại tài khoản Wa...tt.tp.ad @SupLoViBacHa)

Người lớn tuổi theo đuổi idol, so với người trẻ tuổi lý trí không được nhiều. Nguyên Dịch mặt không chút thay đổi nhìn một đống đồ ăn vặt trên bàn trà, lại nhìn tư thế dì Lý hận không thể tự tay đút cho Nhan Khê ăn, không nhịn được, nói: "Dì Lý, dì đừng vội, con dẫn cô ấy đi nướng thịt."

"Được." Dì Lý có chút mất mát buông đĩa trái cây xuống, quay đầu nói với Nhan Khê, "Nhan tiểu thư, có việc gì cứ việc nói cho dì biết, thịt nướng không nên ăn nhiều, đối với thân thể không tốt, buổi trưa dì làm rất nhiều đồ ăn ngon, đến lúc đó con nếm thử có hợp khẩu vị hay không."

"Cảm ơn dì Lý." Nhan Khê cười tủm tỉm đáp ứng, sau khi đi theo Nguyên Dịch ra khỏi cửa, mới nói với anh, "Dì Lý thật đáng yêu."

"Dì ấy là fan cứng của cô, buổi trưa nào cũng đều giữ trước TV, xem chương trình cô chủ trì." Nguyên Dịch đặt tay vào túi quần, lười biếng đi, "Cô chờ đi, không đến nửa tiếng đồng hồ, dì ấy sẽ đem ảnh chụp chung của hai người đăng trong vòng bạn bè, khiến các lão thái thái, lão gia tử khác hâm mộ."

Nhan Khê:...

Có một fan hâm mộ đáng yêu như vậy, cảm thấy vẫn rất tốt.

Đi đến trong sân, Nhan Khê nghe được tiếng cười, còn chưa kịp hỏi cái gì, Nguyên Dịch mở miệng trước: "Mấy người bạn của tôi, lát nữa giới thiệu cho hai bên quen biết."

"Nguyên tiểu nhị, mau tới đây." Trương Vọng đứng trước lò nướng vẫy tay với Nguyên Dịch, trước ngực đeo tạp dề, có vẻ đặc biệt buồn cười, "Chỉ còn chờ cậu và cô bạn nữa thôi đấy."

Nhan Khê cùng Nguyên Dịch đến gần, nhìn thịt xiên nướng cháy trên đĩa, nhịn không được lui về phía sau một bước. Kỹ thuật kém, còn muốn thử sức nướng thịt, đây không phải là tự làm khó mình sao?


"Tôi giới thiệu với cô một chút, Trương Vọng, Dương Dục, Từ Kiều Sinh, Chu Hàn..." Nguyên Dịch giới thiệu mấy cái tên và công việc họ đang làm, Nhan Khê đại khái nhớ lại, thuận tiện nhìn lại Từ Kiều Sinh, thì ra tiểu thịt tươi đang nổi tiếng, lại là em họ của Nguyên Dịch.

Từ Kiều Sinh và Trương Vọng sau khi nhìn thấy Nhan Khê, đều có chút ngoài ý muốn, bởi vì bọn họ đã gặp Nhan Khê, trên TV.

"Vị mỹ nhân này em biết." Từ Kiều Sinh cởi mũ lưỡi trai của mình xuống, "Người dẫn chương trình của đài Đế Đô, Nhan Khê tiểu thư đúng không?"

"Không nghĩ tới Từ lão sư còn nhớ rõ tôi" Nhan Khê đối với vị tiểu thịt tươi nổi tiếng này cười cười, "Thật may mắn."

Mấy người khác không có ấn tượng với Nhan Khê đều có chút kinh ngạc, không nghĩ tới thẩm mỹ của Nguyên tiểu nhị lại như vậy, cô gái này nhìn yếu ớt mềm mại, đứng chung một chỗ với Nguyên tiểu nhị, quả thực giống như ác bá thiếu gia cùng tiểu đáng thương, đây thật sự là... thật không hợp.

"Nhan Tiểu Khê," Nguyên Dịch thấy Nhan Khê còn đang nói nhảm với đứa em họ, dùng kẹp cách nhiệt gõ vào khay đựng thức ăn, "Mau tới đây nướng thịt."

Nhan Khê cười cười với Từ Kiều Sinh, đi về phía Nguyên Dịch.

Đám huynh đệ đồng loạt lắc đầu trong lòng, lần này càng giống ác bá cùng tiểu đáng thương. :<

"Không phải vừa quét dầu vừa nướng sao?"

"Làm sao có thể? Phải nướng xong mới có thể rắc bột."

"Như vậy sẽ dễ bị cháy!"

"Cô sao lại không lật, sẽ bị cháy, lật nó lại!"

"Tôi lật!"

"Nhan Tiểu Khê, cô là phụ nữ, ngay cả thịt cũng không biết nướng?"

"Tôi là phụ nữ thì có liên quan gì? Anh lớn hơn tôi mấy tuổi, ăn nhiều hơn tôi vài năm gạo trắng sao? Anh có bản lĩnh nướng cho tôi xem."

Nhanh lên, cháy rồi!

"Nguyên tiểu nhị, anh tránh sang một bên, đừng đến quấy rối nữa." Nhan Khê kéo Dịch Nguyên sang một bên, đem toàn bộ xiên thịt nướng vào thùng rác, sau đó thuần thục lấy thịt, chải dầu, lật mặt, rắc bột, rất nhanh thịt xiên tản mát ra mùi thơm mê người.

Đem cánh gà đã nướng xong nhét vào trong tay Nguyên Dịch, Nhan Khê đắc ý nâng cằm: "Nào, theo phương pháp anh nói, nướng cho tôi một xiên đi."

Nguyên Dịch:...


Lòng tự trọng của nam nhân cứ như vậy bại trận chỉ vì một xiên cánh gà nướng?

Nghe hai người đấu võ mồm, Từ Kiều Sinh không cẩn thận đổ nửa bình tương ớt vào xiên thịt, quay đầu nhìn mấy người khác, tựa hồ cũng có chút hoảng hốt.

Ác bá... với tiểu đáng thương?

Nguyên Dịch thành thành thật thật ăn cánh gà nướng, cũng không dám khoa tay múa chân nữa.

"Thịt bò xiên."

Ngoan ngoãn đưa một nắm thịt bò xiên.

"Nhiều quá, nướng không được."

"À." rút về một nửa.

"Lúc nướng thịt, phải chú ý vừa quét dầu vừa nướng, rắc bột phải đợi lúc sắp chín, để quá sớm sẽ ảnh hưởng đến hương vị..." Nghe Nhan Khê nói phương pháp nướng thịt, Nguyên Dịch đem cánh gà cuối cùng ăn sạch sẽ, trong lòng nghĩ, lải nhải một chút liền lải nhải một chút đi, ai bảo hắn thích cô.

Hắn là một đại nam nhân, không thể không cho cô mặt mũi trước mặt người ngoài.

"Ăn xong rồi?" Chú ý tới cánh gà trong tay Nguyên Dịch đã ăn xong, Nhan Khê cầm lấy một chuỗi ớt xanh nướng, nhớ tới dạ dày Nguyên Dịch hình như không tốt, lại đổi ớt xanh thành bông cải xanh, "Ăn chút rau xanh, đừng để cơ thể bị nóng."

"Tôi không thích bông cải xanh."

"Tôi hiểu, em trai 8 tuổi nhà bạn tôi cũng không thích ăn, vậy ăn cái này." Nhan Khê đưa nấm nướng cho Nguyên Dịch, "Vừa nướng xong, cẩn thận bị nóng."

Bởi vì lửa than hun khói, mặt cô có chút đỏ, khóe mắt hơi cong lên, ánh mắt trong trẻo nhìn qua, Nguyên Dịch chỉ cảm thấy trong lòng nháy mắt biến thành một mảnh mạch nha, vừa ngọt vừa mềm, ngay cả cô giễu cợt hắn là đứa trẻ 8 tuổi cũng không so đo.

Phụ nữ mà, để cô ấy vui vẻ một chút cũng không sao.

----------

Tác giải có điều muốn nói:

Đám anh em: Ai! Ai mẹ nó là người ngoài!

Nguyên tiểu nhị: Điểm mấu chốt là cái gì? Dùng để phá vỡ sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui