Edit - Đm Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên


Tiêu Lăng Hạo tiễn Tiêu Linh Ngọc cùng Tiêu Lăng Hoành đi, hắn hiện tại không có tâm tư đùa nghịch trận pháp nên đành lấy linh thạch ra chuẩn bị tu luyện, nhưng vừa mới khoanh chân xong liền ngã quỵ ở trên giường.

Tiêu Lăng Hàn liếc mắt nhìn Tiêu Lăng Hạo bị trúng thuốc mê bất tỉnh trên giường, hắn lấy trận bàn ra, thiết lập một Phòng Ngự Trận cấp ba, sau đó bắt đầu trực sưu hồn đối với của Tiêu Lăng Hạo.

Cảnh tượng trước đây của Tiêu Lăng Hạo hiện lên trong đầu Tiêu Lăng Hàn, mười phút sau Tiêu Lăng Hàn thu hồi tay.

Tiêu Lăng Hàn đi đến bên giường Tiêu Lăng Hạo, phía trên đầu giường có một vị trí nhô lên cao.

Tiêu Lăng Hàn trực tiếp ấn vào, đầu giường xuất hiện một cái ngăn bí mật.

Hắn đưa tay lấy đồ vật trong ngăn ra, nhìn đồ vật trong tay với ánh mắt phức tạp.

Thì ra cha mẹ nguyên thân trước khi rời đi đã để lại một chiếc nhẫn không gian cho nguyên thân, nhưng nguyên thân lúc đó đang ngủ say nên không hề hay biết.

Thay vào đó, thì bị Lâm Nhã Nhi – người yêu đương vụng trộm với Tiêu Lăng Hạo phát hiện, sau đó hắn đã lấy chiếc nhẫn không gian của nguyên thân mà không chút do dự.

Hắn dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt Lâm Nhã Nhi, yêu cầu Lâm Nhã Nhi nhiều lần thử nguyên thân, sau khi xác nhận rằng nguyên thân không biết đến sự tồn tại của chiếc nhẫn, hắn mới yên tâm để Tiêu Linh Ngọc ức hiếp nguyên thân.

Sở dĩ Tiêu Linh Ngọc phát hiện ra bí mật này là khi nàng vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa Tiêu Lăng Hạo và Lâm Nhã Nhi khi nàng đến bắt nạt nguyên thân.

Tiêu Lăng Hạo mặc dù không nói trong tay hắn có đồ vật của nguyên thân, nhưng khi Tiêu Linh Ngọc tưởng tượng, tùy tiện đưa ra phỏng đoán, cuối cùng Tiêu Lăng Hạo bỏ ra 50.000 linh thạch hạ phẩm mới chặn được miệng Tiêu Linh Ngọc.

Hóa ra Lâm Nhã Nhi căn bản chưa bao giờ tìm được người yêu mình thật lòng, sau đó nàng đã bị Tiêu Lăng Hạo giết chết khi mất đi giá trị lợi dụng.

Tiêu Lăng Hạo nhiều năm như vậy không có đụng vào nguyên thân, có lẽ là sợ cha mẹ nguyên thân đột nhiên trở về.

Tuy nhiên, sự tồn tại của nguyên thân trong nhiều năm qua giống như khối u ở cổ họng và cái gai ở sau lưng, đã cản trở tu vi tiến bộ trong của hắn.

Tiêu Lăng Hàn mạnh mẽ cắt đứt liên hệ giữa Tiêu Lăng Hạo và chiếc nhẫn không gian, làm Tiêu Lăng Hạo đang ngủ say kêu lên một tiếng, khóe miệng chảy ra một vệt máu.

Khi thần thức đi vào trong nhẫn, vật lọt vào mắt hắn cũng không có nhiều, mấy vạn viên linh thạch hạ phẩm cùng mấy bình đan dược cấp hai đều là đồ của Tiêu Lăng Hạo.


Nguyên bản, chiếc nhẫn không gian này chứa một triệu viên linh thạch hạ phẩm và một viên Tẩy Tủy Đan, ngoài ra không có nhiều thứ khác.

Hiển nhiên, viên Tẩy Tủy Đan này đã bị Tiêu Lăng Hạo ăn, linh thạch cũng bị hắn tiêu hao.

Nếu thực sự là thứ gì đó được cha mẹ nguyên thân để lại thì phải hơn thế này chứ? Một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành và tinh tế cũng không nên keo kiệt như vậy chứ?

Trong lòng mang theo nghi hoặc, thần thức của Tiêu Lăng Hàn quét qua từng centimet của không gian, cuối cùng dừng lại ở một cái khe lõm.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Tiêu Lăng Hàn lấy hết mọi thứ ra khỏi chiếc nhẫn, sau đó dùng linh lực làm ngón tay bị thương, dẫn máu vào rãnh của chiếc nhẫn.

Đột nhiên, ánh sáng đỏ lóe lên, nó chói đến mức Tiêu Lăng Hàn phải nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra lần nữa, chiếc nhẫn trên tay hắn đã biến mất, thay vào đó là một tấm ngọc bài màu đỏ và một khối lưu ảnh thạch.

Tiêu Lăng Hàn thu hồi hai thứ, từ trong không gian Long Ngọc lấy ra một chiếc nhẫn không gian, cất tất cả đồ đạc của Tiêu Lăng Hạo vào trong đó, đầu tiên là giúp Tiêu Lăng Hạo nhận chủ với chiếc nhẫn, sau đó lại cất chiếc nhẫn vào ngăn bí mật.

Sau khi xóa sạch mọi dấu vết của mình ở đây, Tiêu Lăng Hàn biến mất trong động phủ của Tiêu Lăng Hạo, như chưa từng xuất hiện.

Đêm khuya ( khoảng 12 giờ đêm)

Âm thanh “Chít chít chít…” truyền vào tai Tiêu Lăng Hàn, hắn đột nhiên mở mắt, dùng thần thức quét qua, đang muốn đứng dậy thì lại nhìn thấy có người đang ngủ trong lòng mình.

Tiêu Lăng Hàn bất đắc dĩ đem người này rời khỏi ngực, sau đó nhẹ nhàng để hắn sang một bên.

Khi Tiêu Lăng Hàn đứng dậy đi đến chỗ phát ra âm thanh, hắn nhìn thấy một con chuột xám cỡ lòng bàn tay bị nhốt trong lồng sắt.

Chiếc lồng này được làm bằng khối kim thiết hắn mua sáng nay, trên đó không có linh lực.

Nó được xây dựng theo kiểu lồng của chuột hamster mà Tiêu Lăng Hàn từng thấy khi còn ở Trái Đất, rất phù hợp với gia hỏa ăn linh thạch này.

Nhìn rõ ràng là bộ dáng của con chuột, Tiêu Lăng Hàn trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên là như vậy!

Khi hắn đến Tàng Thư Lâu đọc sách về yêu thú, hắn phát hiện ra có một loại linh thú ăn linh thạch, chúng có thể bỏ qua mọi cấm chế và trận pháp, đó chính là Phệ Linh Thử.


Nó không chỉ có thể truy lùng bảo vật, nó còn có một sở thích đặc biệt đối với linh thạch, ví dụ như nếu tu vi của Thượng Quan Huyền Ý không cao bằng nó, nó sẽ trực tiếp lấy linh thạch của Thượng Quan Huyền Ý.

Chắc tất cả những người sống ở đây ngày trước đều bị nó làm như vậy.

“Chít, chít, chít…” Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn xuất hiện ở ngoài lồng, Phệ Linh Thử bất mãn kháng nghị.

Tên khốn kiếp này dám giăng bẫy bắt nó, khi nó trốn thoát sẽ cướp hết linh thạch của hắn, khiến hắn trở thành kẻ nghèo hèn.

“Ngươi tựa hồ rất không hài lòng với ta?” Tiêu Lăng Hàn có chút hứng thú nhìn Phệ Linh Thử trong lồng, thấy nó vò đầu bứt tai, đôi mắt nhỏ khinh thường nhìn hắn, vẻ mặt tức giận.

Không hiểu sao nó lại khiến Tiêu Lăng Hàn nhớ tới bộ dáng Thượng Quan Huyền Ý lúc tức giận, làm hắn không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
"Chít chít chít~~" Con người đáng khinh, hãy thả chuột đại gia ra.

Tiêu Lăng Hàn cau mày nhìn Phệ Linh Thử, vì sao hắn luôn có cảm giác gia hỏa này đang mắng mình?

Có muốn chết bằng một chưởng không?

Tiêu Lăng Hàn duỗi lòng bàn tay ra nhìn, còn làm vài động tác khoa tay múa chân.

Hành động của hắn khiến cho Phệ Linh Thử sợ hãi không nhẹ, Phệ Linh Thử nhanh chóng giơ hai chân trước lên đỉnh đầu, hai chân sau đứng trên mặt đất, lạy Tiêu Lăng Hàn cầu xin tha thứ.

"Ha ha ha ~~ không ngờ ngươi lại hiểu nhân tính như vậy, còn biết cầu xin tha thứ, có chút thú vị." Tiêu Lăng Hàn mở lồng, nhấc đuôi Phệ Linh Thử lên, nhéo nhéo và lắc nó trước mặt hắn.

"Chít chít chít~~~" Con người chết tiệt, ngươi dám treo ngược chuột đại gia! ! !

"Chậc chậc, gầy quá, trên người cũng không có mấy lạng thịt, nên om hay hấp? Không biết có thể xào được không? Ta chưa bao giờ ăn thịt linh thú.

Ta không biết sự khác biệt giữa nó và yêu thú.

" Khi nói tới đây Tiêu Lăng Hàn còn nói thêm "Đập nó đi", như thể hắn đang rất mong chờ điều đó.


Phệ Linh Thử càng nghe càng ớn lạnh, thân thể nhỏ bé không khỏi run rẩy.

“Chít chi chi …” Thịt của ta không ngon, vừa già vừa cứng, một chút này cũng không đủ nhét kẽ răng.

"Ô ô ô ~~ Cứu với! Cứu chuột a!"

Tiêu Lăng Hàn ngồi ở trên giường, đem Phệ Linh Thử đặt trong lòng bàn tay, nhìn bộ dáng nhỏ bé đáng thương của nó, nó chính là bản sao hoàn chỉnh của Thượng Quan Huyền Ý.

Điều này khiến Tiêu Lăng Hàn càng muốn vui đùa thêm, uy hiếp Phệ Linh Thử đã trộm một chút linh thạch này.

Không ngờ vừa thoát ra đã "vèo" một cái vào trong chăn.

Tiêu Lăng Hàn còn chưa kịp bắt được, nó đã cắn vào ngón tay của Thượng Quan Huyền Ý, khế ước chủ tớ ngay lập tức được thiết lập, việc nhận chủ trong nháy mắt cũng hoàn thành.

Động tác nước chảy mây trôi đến mức Tiêu Lăng Hàn không kịp ngăn cản.

Đáng chết, Phệ Linh Thử mà hắn cả ngày vất vả bắt được, lại tiện nghi với Thượng Quan Huyền Ý như vậy, Tiêu Lăng Hàn nhìn hắn với ánh mắt oán niệm sâu sắc.

Chỉ thấy, tu vi của Thượng Quan Huyền Ý bắt đầu tăng lên đều đặn, từ Trúc Cơ sơ kỳ, Trúc Cơ trung kỳ, Trúc Cơ hậu kỳ.

Tiêu Lăng Hàn càng buồn bực hơn khi thấy tu vi của Thượng Quan Huyền Ý đã tăng lên hai tiểu cảnh giới, một Phệ Linh Thử ở Kim Đan sơ kỳ đã khiến tu vi của Thượng Quan Huyền Ý tăng lên hai cảnh giới nhỏ.

Điều này sao có thể khiến hắn rất ghen tị, hắn không thể không cảm thán, linh căn ít chính là tốt nhất a!

Sáng sớm!

"A...Aaaaah...con chuột từ đâu ra vậy?"

Tiêu Lăng Hàn bị tiếng hét chói tai của Thượng Quan Huyền Ý đánh thức, khi mở mắt ra đã nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý vì con chuột mà đang trốn trong một góc.

Thật cạn lời! Tên này bình thường dám đối nghịch với hắn, gặp yêu thú sẽ rút kiếm tấn công, không ngờ hắn lại sợ chuột!

"Ha ha ha...!" Tiêu Lăng Hàn nhịn không được, bật cười.

Con chuột vô tội nhìn Thượng Quan Huyền Ý, còn Thượng Quan Huyền Ý thì cảnh giác nhìn con chuột.

Cảnh tượng này đủ quái dị, Tiêu Lăng Hàn ở một bên cười bò ngã vào giường.


【 Chủ nhân】

Thượng Quan Huyền Ý nghe được truyền âm này liền sửng sốt.

"Ai, đi ra?"

Hắn tìm kiếm khắp phòng, không thấy ai ngoại trừ Tiêu Lăng Hàn và chính mình.

【Ô ô, Chủ nhân! 】Phệ Linh Thử vô cùng tủi thân, cuối cùng nó cũng tìm được chủ nhân của mình, nhưng hóa ra chủ nhân hình như sợ nó, nó phải làm sao đây?

"Ai, cút ra đây!" Thượng Quan Huyền Ý không tìm được người khác, có chút nghi hoặc, chẳng lẽ là ảo giác? "Sư huynh, ngươi có nghe thấy gì không?" Hắn nhìn Tiêu Lăng Hàn cầu cứu, sau đó cảnh giác liếc nhìn Phệ Linh Thử.

Tiêu Lăng Hàn nụ cười trên mặt cứng đờ, hắn xua tay, khó khăn nói: “Trước tiên để ta từ từ chút.” Hắn cố gắng nhịn cười, vẻ mặt khó hiểu nhìn Thượng Quan Huyền Ý.

【 chủ nhân 】Giọng nói của Phệ Linh Thử yếu ớt, mỏng manh như tiếng muỗi kêu.

Thượng Quan Huyền Ý lại bị hai chữ " Chủ nhân " làm cho giật mình, ném chăn bông cùng Phệ Linh Thử xuống gầm giường.

Leo lên người Tiêu Lăng Hàn, ôm chặt lấy hắn, cả người vùi vào trong ngực hắn.

Tiêu Lăng Hàn không có chú ý tới lúc Thượng Quan Huyền Ý nhảy vào trong ngực hắn, còn ngồi lên trên người hắn, trùng hợp mà ngồi ở trên cái vị trí khó nói kia, bởi vì ma sát mà dục hỏa đột nhiên lan ra.

Thượng Quan Huyền Ý cảm giác được dưới mông mình có thứ gì đó lạ lạ, hắn đưa tay định lấy nó ra.

Ngay khi tay chạm vào vật đó, hắn lập tức nhận ra mình đang làm gì, đồ vật kia còn run rẩy trong tay hắn.

Làm hắn sợ đến mức không biết phải làm sao, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Tiêu Lăng Hàn, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, đôi môi đỏ mọng quyến rũ chết người.

Kiếp trước hắn độc thân hơn bốn trăm năm, hắn chưa từng gặp phải loại tình huống này, ai có thể nói cho hắn biết hắn bây giờ nên làm cái gì? Có nên tiếp tục hay không?

Tiêu Lăng Hàn bị một loạt hành động của Thượng Quan Huyền Ý làm cho bối rối, mãi đến khi Phệ Linh Thử phát ra một tiếng bất bình mới tỉnh táo lại.

Hắn sắc mặt u ám nhìn Thượng Quan Huyền Ý, lạnh lùng nói: “Buông tay!” Kiếp trước hắn độc thân hai mươi năm, tiểu đệ của hắn vẫn còn độc thân, không nghĩ tới, thân thể của hắn mới đến đây hơn một năm, mà tiểu JJ đã bị người nhéo trong tay.

Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn sắc mặt đen như mực, trong lòng thầm nghĩ, thế là xong! Đã hết! Hắn thực sự đã chạm vào tiểu JJ của Tiêu Đại Ma Vương, hắn đã xong rồi! Nghe được giọng nói của Tiêu Lăng Hàn, hắn vô thức buông tay ra, vội vàng rời khỏi người hắn.
----------- End chương 98: --------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận