Bành Vô Hối nhanh chóng giúp Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý làm tốt chuyện điểm số, đây là trụ cột của học viện, cho nên phải bồi dưỡng bọn họ thật tốt.
Nói không chừng vài năm nữa sẽ có thêm hai danh nghạch để đến Huyền Thiên đại lục, đợi chút nữa nhất định phải báo tin tức tốt này cho viện trưởng.
“Núi xanh trùng điệp, mây mù trùng trình, mưa phùn thoai thoải, dòng suối nho nhỏ, cầu vòm cong cong, nước chảy róc rách, bóng râm xanh mát, đá trắng loang lổ, một đàn thông xanh, hoa dại đỏ hồng, cỏ non xanh biếc, vạn vật sinh sôi.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tiêu Lăng Hàn không khỏi phát ra cảm thán: "Đây mới là nơi để người ở chứ!"
"Không phải động phủ nào cũng như vậy sao? Nơi như vậy chỉ có thể coi là tầm thường thôi!" Thượng Quan Huyền Ý lên tiếng, phá vỡ ảo tưởng của Tiêu Lăng Hàn về mọi thứ trước mắt.
Tiêu Lăng Hàn cảm thấy buồn vực, trong mắt gia hỏa này, nơi tốt như vậy cũng chỉ là tầm thường thôi sao? Đúng là người no không biết người ta đói thế nào!
Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn bỏ ra hai nghìn điểm để thuê một động phủ ở núi Huyễn Nguyệt trong một năm, tọa lạc tại động phủ số 44.
Cái tên có vẻ xui xẻo nhưng động phủ này rẻ hơn năm trăm điểm so với các động phủ khác.
Vì ai cũng cho rằng con số này xui nên không ai thuê, rẻ đến mấy cũng không ai lấy nên được hưởng lợi.
Hai người vốn tưởng rằng đã kiếm được một món lớn, rất vui mừng mà cầm ngọc bài đến động phủ, nơi này quả thực là một nơi có phong cảnh tuyệt vời.
Khi Tiêu Lăng Hàn lấy ngọc bài ra mở cấm chế trong động phủ, hắn cùng Thượng Quan Huyền Ý đã biến mất ở bên ngoài động phủ.
Lúc này, có vài người từ bên trái và bên phải bước ra, chỉ vào động phủ số 44.
"Thật sự là có người nguyện ý thuê động phủ số 44 ư?"
"Có lẽ là một kẻ nghèo đến điên rồi!"
"Có lẽ là học viên mới chưa hiểu rõ tình hình."
"Cũng có khả năng!"
"Vừa rồi nhìn thấy hai người đi vào, đoán chừng hai người đó sẽ gặp xui xẻo."
“Takhông biết họ có thể ở đây bao lâu?”
"Ta cá là ba ngày! Năm mươi điểm."
"Ta cược hai ngày, sáu mươi điểm!"
"Ta cá bảy ngày, một trăm điểm!"
"..."
Nghe bên ngoài nghị luận, Thượng Quan Huyền Ý lo lắng nhìn Tiêu Lăng Hàn, bất an nói: "Sư huynh, chúng ta ở chỗ này thật sự có không thành vấn đề chứ? Chẳng lẽ là bị trưởng lão thuê động phủ đó tính kế rồi?"
Tiêu Lăng Hàn nhớ lại lời của trưởng lão thuê động phủ nói.
"Đừng lo lắng, linh khí trong động phủ ở học viện chúng ta rất phong phú, phong cảnh tuyệt đẹp, hoàn cảnh yên tĩnh, chắc chắn là nơi tu luyện tốt nhất.
Tu vi của các học viên thuê động phủ đều tiếp tục tăng lên.
Hàng ngon giá rẻ, không lừa già dối trẻ! Thuê đến liền kiếm được!”
Bây giờ nhìn lại, lời nói của trưởng lão hết sức đáng khinh, vẻ mặt của trưởng lão nhìn hai người giống như đang nhìn hai đống linh thạch sáng ngời! Nhưng động phủ này rẻ hơn những động phủ khác năm trăm điểm, tính toán thế nào cũng tiết kiệm chi phí hơn nên hai người không ngần ngại thuê cái động phủ này.
Tiêu Lăng Hàn cảm thấy trong động phủ này nhất định có gì đó huyền bí, nếu không người thuê động phủ trước đây chỉ trong hai ngày đã đổi địa điểm được.
Hắn vỗ vỗ bả vai Thượng Quan Huyền Ý, an ủi nói: "Không có việc gì, lát nữa ta sẽ bố trí một ít trận pháp bẫy rập trong động phủ, muốn xem xem động phủ này có gì kỳ quái."
Tiêu Lăng Hàn lập tức bố trí rất nhiều trận pháp cấp ba làm bẫy trong động phủ, đồng thời dặn Thượng Quan Huyền Ý không được đi đến nơi có bẫy.
Sáng sớm ngày mai...
"A……"
Tiêu Lăng Hàn bị âm thanh đánh thức, hắn dụi mắt ngái ngủ, đứng dậy đi về phía nơi phát ra âm thanh.
Lúc đi vào phòng ngủ Thượng Quan Huyền Ý, liền thấy hắn đang lục lọi tìm thứ gì đó, Tiêu Lăng Hàn khoanh tay dựa vào cửa.
Ra tiếng hỏi: “Huyền Ý, ngươi đang tìm cái gì?”
"Sư huynh, linh thạch của ta không còn, tất cả linh thạch đều không có!"
" Tình huống như thế nào?" Tiêu Lăng Hàn lập tức tinh thần tỉnh táo, hình như đêm qua có vị khách không mời mà đến trong động phủ.
"Ta đặt toàn bộ linh thạch trong nhẫn không gian giờ đều đã không còn, những thứ khác vẫn còn ở đó, chỉ thiếu linh thạch." Thượng Quan Huyền Ý nói, đưa chiếc nhẫn cho Tiêu Lăng Hàn.
"Không sao, không phải chỉ là linh thạch thất lạc sao? Ta vẫn còn có ở đây.
Thu hoạch nhiệm vụ lần này chúng ta chưa phân chia, ta sẽ đưa cho ngươi một ít trước." Tiêu Lăng Hàn vừa nói vừa để linh thạch vào chiếc nhẫn của Thượng Quan Huyền Ý.
Thượng Quan Huyền Ý vội vàng ngăn cản hắn: "Sư huynh, đừng vội đưa cho ta, ta sợ ngươi đưa cho ta, ta sẽ không giữ được.
Trước tiên chúng ta tìm hiểu xem chuyện gì xảy ra trước đã!"
"Vậy cũng được!"
"Vậy ta đi Khí viện học tập trước, nếu có chuyện gì, buổi tối chúng ta sẽ bàn bạc." Nói xong, Thượng Quan Huyền Ý rời khỏi động phủ.
Tiêu Lăng Hàn cẩn thận kiểm tra trận pháp mình đã bố trí, phát hiện trong trận pháp không có bất kỳ dấu vết nào, điều này thật đáng kinh ngạc, kẻ trộm làm sao trộm được linh thạch của Thượng Quan Huyền Ý?
Nghĩ đến vấn đề này, Tiêu Lăng Hàn đi tới Tàng Thư Lâu.
Khi Tiêu Lăng Hàn đưa tấm ngọc bài thân phận cho La trưởng lão trong Tàng Thư Lâu, La trưởng lão nói “Hừ” và nhìn Tiêu Lăng Hàn như đang nhìn quái vật.
Tiêu Lăng Hàn khó hiểu nói: “La trưởng lão, trên mặt ta có dính gì bẩn sao?”
La trưởng lão lắc đầu, mặt không biểu tình trả lại ngọc bài thân phận cho Tiêu Lăng Hàn.
"Cám ơn trưởng lão!"
Khi Tiêu Lăng Hàn bước vào Tàng Thư Lâu, Lạc trưởng lão lập tức lấy ra ngọc giản liên lạc:
"Lão Bành a, ta vừa nhìn thấy học viên tên Tiêu Lăng Hàn mà ngươi nói đến, hắn quả thực là một thiên tài trẻ tuổi!"
"Lão Lý, ta vừa nhìn thấy học sinh tên Tiêu Lăng Hàn mà lão Bành nhắc đến, quả nhiên là một nhân tài!"
"..."
Tiêu Lăng Hàn không biết, bởi vì hoàn thành hai cái nhiệm vụ khó khăn, hắn trở nên nổi tiếng trong mắt đại đa số trưởng lão trong trường.
Khí Viện
Thượng Quan Huyền Ý vừa bước vào cổng Khí Viện đã bị Chung Lệ Tú nhiệt tình chặn lại: "Sư đệ, hai tháng nay ngươi đi đâu?"
"Chung sư tỷ, ta cùng bằng hữu đi làm nhiệm vụ." Thượng Quan Huyền Ý thành thật trả lời.
"Ồ, ta không nói ngươi đâu, tiểu sư đệ, ngươi nhìn xem, ngươi vừa mới tiến vào nội viện, chính là cần học tập, ngươi làm sao có thể chạy ra ngoài học viện? Nếu là thiếu điểm, đợi đến.
Ngươi có thể luyện chế ra pháp khí cấp hai đem một cái tùy tiện đi đổi đã có thể nhận được hai mươi điểm rồi.
Hà tất ra ngoài làm nhiệm vụ làm gì? Nó cũng nguy hiểm lắm đó.” Khí Viện cuối cùng cũng có được nhân tài, một cây giống luyện khí xuất sắc nên dành toàn bộ thời gian để luyện khí.
Nhưng đã hai ngày rồi hắn không đến, điều này khiến tất cả sư huynh sư tỷ đều rất buồn bực.
Cuối cùng thì hôm nay cũng bị chính mình bắt gặp, vì vậy tất nhiên mình sẽ đưa ra một số lời khuyên.
"Vâng, vâng, vâng, điều mà Chung sư tỷ nói rất đúng, bây giờ ta sẽ đi luyện khí ngay.
Ta vẫn không hiểu phương pháp mà đạo sư lần trước nhắc đến.
Chung sư tỷ có thời gian không?”
Chung Lệ Tú chưa kịp trả lời thì một giọng nói khác lập tức chen vào: "Nếu nàng không có thời gian thì ta có.
Sư đệ, ngươi muốn học cái gì? Nói với sư huynh, sư huynh sẽ dạy cho ngươi."
"Thì ra là Lâm sư huynh, ta mới học luyện khí không lâu, về sau sẽ hỏi sư huynh cùng sư tỷ rất nhiều vấn đề, xin các ngươi đừng cảm thấy phiền phức." Thượng Quan Huyền Ý chân thành nói với Lâm Sinh và Chung Lệ Tú.
"Mọi người đều là huynh đệ, chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau." Lâm Sinh đáp, tiểu sư đệ rất tài giỏi và đáng yêu, người trong viện bọn họ đều tính tình thẳng thắn, muốn nói gì thì nói, mọi người ở cùng nhau rất vui vẻ.
"Chúng ta cùng đi phòng luyện khí đi, ai có thời gian có thể hướng dẫn đệ đệ." Chung Lệ Tú đề nghị, bởi vì tạm thời nàng thật sự không có thời gian, nàng hôm qua vừa mới tiếp nhận một cái nhiệm vụ luyện khí, cũng đồng ý trong vòng ba ngày sẽ giao hàng, vì vậy nàng phải luyện khí trong hai ngày này.
Nhìn theo bóng lưng ba người rời đi, một người đàn ông trung niên có râu từ trong góc bước ra, cùng một người đàn ông trung niên mặt trắng bệch, không có râu xuất hiện.
Hai người này là Từ Cảnh Hành, viện trưởng Khí viện và Từ Cảnh Bình, viện trưởng Đan Viện.
“Không ngờ mọi người trong Khí Viện của các ngươi lại đoàn kết như vậy!” Từ Cảnh Bình trong mắt có chút hâm mộ mà thở dài.
"Đó là tự nhiên, cũng không nhìn xem ai là viện trưởng của họ!" Từ Cảnh Hành vẻ mặt khoe khoang trả lời, Khí Viện của mình là tốt nhất!
" Kia không giống các ngươi một đám người đều không giỏi luyện đan, chỉ biết lục đục nội bộ.
Tục ngữ nói, thượng bất chính hạ tắc loạn! Đan Viện toàn dưa vẹo táo nứt, không giống như Khí Viện của ta, tất cả đều là tuấn nam mỹ nữ!”
Vẻ mặt Từ Cảnh Bình một lời khó nói hết nhìn Từ Cảnh Hành: “Sư huynh, ngài có hiểu lầm gì về tuấn nam mỹ nữ và dưa vẹo táo nứt không?” Nam nhân trong Đan Viện của mình đều anh tuấn, còn nữ thì xinh đẹp.
Nó không liên quan gì đến dưa vẹo táo nứt! Sư huynh vì phụ trợ người Khí Viện của mình, cũng không nhất thiết phải làm thấp những người trong Đan Viện của hắn chứ!
"Ngươi thì biết gì? Nông cạn! Ngươi chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài thôi.
Không giống như ta một người có nội hàm như vậy, ta nhìn người là xem tâm.
" Từ Cảnh Hành liếc nhìn Từ Cảnh Bình với vẻ mặt ghét bỏ, lắc ống tay áo và khịt mũi “ hừ” một cái, rồi bước đi.
Chỉ nghe thấy Từ Cảnh Bình ở phía sau bình tĩnh nói: “Sư huynh, ngươi không cần Thanh Hỏa Đan sao?”
Từ Cảnh Hành đi xa, nhưng khi nghe đến Thanh Hỏa Đan đã vội vàng tung tăng quay lại.
Ngượng ngùng nói: "A, sư đệ, ta vừa rồi là nói đùa, ngươi không nên để trong lòng!" Bởi vì quanh năm ở trong phòng luyện khí, hỏa linh lực trong cơ thể sẽ trở nên cực kỳ cuồng bạo, cho nên mới có sự xuất hiện của Thanh Hỏa Đan, nó có thể làm dịu đi ngọn lửa đang bạo nộ trong cơ thể.
Ban đêm
Nhìn Thượng Quan Huyền Ý đứng ở cửa phòng mình, Tiêu Lăng Hàn trong đầu tràn ngập nghi hoặc, tên này tại sao không đi tu luyện hoặc đi ngủ đi sao lại tới phòng mình?
Mở ra trận pháp trong phòng, để Thượng Quan Huyền Ý đi vào.
Thượng Quan Huyền Ý vừa vào phòng liền nhanh chóng cởi giày leo lên giường.
Tiêu Lăng Hàn mặt đầy hắc tuyến ( ̄_ ̄|||), tên này lại đến tranh giành lãnh địa với hắn sao? Rõ ràng thời điểm thuê động phủ, hắn đặc biệt thuê một động phủ có hai phòng, để Thượng Quan Huyền Ý và hắn mỗi người một phòng.
Nhưng gia hỏa này chỉ ở lại có một đêm mà đã ngủ với hắn rồi, điều này có nghĩa là gì? Nghiện dùng mình làm gối ôm rồi?
"Sư huynh, ta ngủ một mình luôn cảm thấy bất an.
Giống như đêm qua, ta không biết linh thạch của mình biến mất khi nào." Thượng Quan Huyền Ý tội nghiệp nhìn Tiêu Lăng Hàn, cố gắng ép ra vài giọt nước mắt, nhưng sau khi cố gắng nửa ngày rồi hắn vẫn thất bại.
----------- End chương 95: --------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...