Edit - Đm Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên


Tiền phủ phải mất một tháng mới điều tra được danh tính của nam tử mà Tiền Nhân Nhân đã nhìn trúng trên đường.

Những người hầu phục vụ Tiền Nhân Nhân đương nhiên biết tất cả thông tin về nam tử mà Tiền Nhân Nhân thích, đó chính là Tiêu Lăng Hàn.

Đương nhiên, những cái điều tra đó là những chuyện Tiêu Lăng Hàn muốn người ta biết, còn những chuyện mà muốn người không biết thì họ cũng không thể điều tra được.

Tiểu nha hoàn nghĩ rằng bất cứ ai nhìn thấy một nam tử kinh tài tuyệt diễm như vậy cũng sẽ phải lòng thôi.

Còn Tiền Nhân Nhân chỉ là một nữ tử Tứ linh căn hạ phẩm, đồng thời cũng là một người tính tình không tốt, tính khí thất thường và có thói quen hành hạ người hầu của mình.

Đừng nhìn bây giờ nàng hiền lành ngoan ngoãn, nói không chừng ngay sau đó nàng cũng có thể hủy hoại khuôn mặt của ngươi trong khoảnh khắc chỉ vì ngươi xinh đẹp hơn nàng.

"Ta nghe viện trưởng nói rằng Tiêu đại ca hình như không quen biết ngài, cho nên hắn không đồng ý hôn sự này." Tiểu nha hoàn có một vết bớt lớn trên mặt, khi cười trông đặc biệt dữ tợn.

Trong lúc nàng nói chuyện, quy quy củ củ mà đứng cách xa Tiền Nhân Nhân hai mét.

"Làm sao có thể không đồng ý chứ! Ta thích hắn như vậy, sao hắn lại có thể không đồng ý? Ngày đó chỉ một thoáng nhìn, trong đầu ta sau đó chỉ ngập tràn hình bóng của hắn, ta không thể quên được hắn." Tiền Nhân Nhân như đang hỏi tiểu nha hoàn, lại như đang chất vấn bức họa của Tiêu Lăng Hàn trên bàn, rồi lại như đang nói với chính mình.

"Không, dù thế nào đi nữa, ta cũng phải gả cho hắn.

Bây giờ ta phải đi tìm ông nội." Tiền Nhân Nhân nói xong, xách váy lên, đi vòng qua bàn rồi lao ra khỏi phòng.

Tiểu nha hoàn đi theo chạy ra ngoài, chủ tớ hai người vừa rời đi không lâu, có bốn cô gái từ góc sân đi ra, bốn đôi mắt đầy oán hận nhìn về phía Tiền Nhân Nhân rời đi.

Bốn người họ đều là nha hoàn của Tiền Nhân Nhân, các nàng đều có một điểm chung là trên mặt họ đều có mấy cái vết sẹo dữ tợn.

Học viện Hoàng Cực, Huyễn Nguyệt Sơn, động phủ số 44.

Một cái phù triện không có gì dần được vẽ những đường hoa văn màu đỏ chậm rãi, nếu không hiểu sẽ cho rằng người viết nó là quỷ họa bùa đào*.

Trên thực tế, người vẽ phù đang cực kỳ nghiêm túc và tập trung, như thể đang làm một việc thiêng liêng thần thánh.


Tiêu Lăng Hàn đang ngồi ở trước bàn vẽ một lá Phòng Ngự Phù cấp bốn, lá Phòng Ngự Phù được vẽ bằng thổ linh căn và kim linh căn để có hiệu quả tốt nhất, khi viết, nét bút rất uyển chuyển, không có chút cẩu thả, liền mạch lưu loát.
Quỷ họa bùa đào*: có nghĩa là chữ viết xấu hoặc làm việc cẩu thả, nửa vời.

"Hắt xì!" Tiêu Lăng Hàn liên tục hắt hơi hai cái, may mắn thay, hắn vừa vẽ xong một lá phù, nếu không nó đã bị đòn tấn công bất ngờ này phá hủy.

"Tiêu sư đệ, ngươi không sao chứ?" Sở Mộ Thần trong tay cầm một cuốn sách, cuốn sách này chính là hắn đòi Tiêu Lăng Hàn lấy cho hắn một quyển có phương diện tri thức về khắc văn.

Hắn thấy Tiêu Lăng Hàn đường đường là tu sĩ, nhưng sao lại yếu ớt hơn cả một phàm nhân như hắn.

"Không sao, chắc là có người đang nói ta, còn có người đang âm mưu hại ta nữa!" Tiêu Lăng Hàn xua tay, trong mắt lóe lên một tia u tối nhàn nhạt, đây là muốn ra tay sao? Nếu các ngươi làm một thì chớ trách ta làm mười.

Sở Mộ Thần thật sự không biết trong đầu Tiêu Lăng Hàn đang nghĩ gì, những người khác đang muốn ngồi trên đầu hắn, nhưng hắn vẫn rất bình tĩnh.

"Ngươi có muốn làm một ít chuẩn bị, chẳng hạn như làm bẫy rập không không?" Sở Mộ Thần nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn vẫn bình tĩnh vẽ phù, khả năng tập trung của hắn người bình thường khó có thể sánh bằng, xem ra mình cần phải học hỏi nhiều hơn từ hắn.

"Không cần bẫy rập, ngươi phải biết, tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương*.

Đương nhiên là ta phải đánh trước.

Nhưng..." Nói đến điểm này.

Tiêu Lăng Hàn cau mày, có chút do dự.
Tiên hạ thủ vi cường, hậu thủ vi tai ương*: Ra tay trước sẽ dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh; ra tay sau sẽ chịu phần thua thiệt, bất lợi.

"Chỉ là cái gì?"

"Ta thấy Từ viện trưởng hình như có quan hệ rất tốt với Tiền Thuật Thành, gia chủ Tiền gia.

Sở sư huynh, ngươi cho rằng nếu ta giết viện trưởng học viện, thì sẽ không có chuyện gì đi?"

"Khụ khụ khụ..." Sở Mộ Thần nghe được lời này, ngay lập tức sặc nước miếng của chính mình, giết viện trưởng học viện, Tiêu Lăng Hàn thật sự dám nghĩ dám nói!

Tiêu Lăng Hàn lạnh lùng nhìn Sở Mộ Thần, đúng là chuyện bé xé to, đạo sư học viện hắn cũng từng tiễn đi chầu trời rồi, cũng không kém một cái viện trưởng.


Dù sao những người này đều đang tìm chết, sao mình không thanh toàn cho bọn họ, chỉ cần xử lý sạch sẽ chút, không bị phát hiện chẳng phải là sẽ xong việc sao?

"Tiêu sư đệ, không, Tiêu đại ca, ta gọi ngươi là Tiêu đại ca được chưa? Ta khuyên ngươi kiềm chế chút.

Hiện tại học viện đang tìm kiếm học sinh biến mất trong sáu tháng qua, tình hình ngày càng căng thẳng.

Hơn nữa, viện trưởng đại nhân đã về rồi.

Hiện tại mọi người đang kẹp chặt cái đuôi làm người, sợ viện trưởng đại nhân nắm được bím tóc của bọn họ, mà ngươi lại còn muốn đâm vào đấy."

Sở Mộ Thần hiện tại thật sự hy vọng Thượng Quan Huyền Ý, Ân Thiên Thịnh cùng Mạc Vô Nhai nhanh chóng trở về, hắn cho rằng Tiêu Lăng Hàn điên rồi.

Hắn hiện tại là phàm nhân, tốt nhất tránh xa ra, ba người bọn họ đều là tu sĩ Kim Đan kỳ, có thể xông tới trước, chống đỡ cho hắn một chút.

Về phần vì sao không gọi Ân Thiên Duệ tới đây là vì hắn là một cái song nhi, thường xuyên tới đây sẽ có ảnh hưởng không tốt với hắn, huống chi Mạc Vô Nhai cũng không còn ở đây.

"Ngươi có biết chuyện viện trưởng đại nhân đang tìm đồ đệ không?"

"A?" Sở Mộ Thần từ trong sách ngẩng đầu nhìn Tiêu Lăng Hàn, hắn không phải vừa rồi còn đang thảo luận có nên giết Từ Thắng Hoa hay không sao? Tại sao lại đột nhiên quay xe rồi?

"Ta biết.

Ngày ta vừa trở về, ta đã nghe nói từ một số học sinh ở ngoại viện rằng viện trưởng đại nhân đã làm mất hai đệ tử thiên tài mà hắn đã thu được và đang tìm kiếm họ khắp nơi." Sở Mộ Thần nghĩ thầm, cũng không biết là hai cái gia hỏa nào may mắn được viện trưởng coi trọng, thực lực của viện trưởng đại nhân là không thể lường được, nghe nói kiếm pháp của hắn càng tinh diệu tuyệt luân, nhưng chưa có người nhìn thấy hắn ra tay.

"Sở sư huynh, ngươi cho rằng nếu ta có viện trưởng đại nhân làm chỗ dựa, Tiền gia còn dùng âm mưu quỷ kế đối với ta không?" Viện trưởng đại nhân đang tìm kiếm đệ tử, toàn bộ học viện đều biết chuyện này, thật sự chỉ là vì muốn tìm đệ tử mà thôi hay vẫn là vì ...!tìm linh thạch? ?

Nếu viện trưởng đại nhân thật sự là cái sư tôn tiện nghi mà hắn cùng Thượng Quan Huyền Ý bái, vậy hắn có thể đang tìm linh thạch, tìm đệ tử chỉ là cái cớ.

Nhớ rõ khi lần đầu mới gặp, hỏi quà bái sư thì từ chối, vừa nhìn thấy đã biết là một kẻ keo kiệt.


"Haha...!Tiêu sư đệ, ngươi thật là nằm mơ giữ ban ngày! Kỳ thật ta cũng muốn có một người như viện trưởng đại nhân làm chỗ dựa.

Đã như vậy, cho dù là lão gia Sở gia cũng chưa chắc dám mắng ta nữa.

Nhưng mà cho dù ngươi thật sự là đồ đệ của viện trưởng đại nhân, những người đó vẫn sẽ tính kế ngươi.

Không, bọn họ càng muốn tính kế ngươi hơn.

Dù sao thì ai cũng muốn có chỗ dựa như viện trưởng đại nhân."

Viện trưởng đại nhân là một địch thủ hiếm có ở đại lục Hoàng Cực, có toàn chỗ dựa này là tuyệt đối an toàn.

Nếu không, Học viện Hoàng Cực cũng sẽ không có địa vị siêu nhiên ở đại lục Hoàng Cực, mười gia tộc lớn cũng sẽ không còn cách nào khác ngoài việc phải phụ thuộc.

"Đúng vậy, mạch não của những người đó khác với chúng ta." Tiêu Lăng Hàn gật đầu đồng ý, nếu như Tiền gia biết bọn họ có chỗ dựa vững chắc, chỉ sợ sẽ kéo mình vào phe của bọn họ.

“Tất cả những người này đều chỉ biết tranh giành quyền lợi, không muốn chuyên tâm tu luyện.

Nhưng mà, họ lại tranh giành quyền lợi cũng là vì tài nguyên tu luyện.

Nghĩ như vậy, bọn họ dường như cũng không có làm gì sai cả."

Sở Mộ Thần vốn tưởng rằng cha mình cũng muốn nắm giữ gia tộc, tuy nhiên, mặc dù cuối cùng cũng có được quyền lực, nhưng ngược lại, bản thân cũng không tu luyện tốt mà ngược lại đi kiếm tài nguyên để cho người khác tu luyện.

Tại sao càng nghĩ về nó càng thấy có vẻ không thích hợp lắm đâu?

Hắn đột nhiên đứng dậy, chiếc ghế lập tức rơi xuống đất phát ra tiếng "cạch".

Sở Mộ Thần lúc này mới ý thức được mình vừa có chút mất khống chế, vội vàng nhấc ghế lên.

Nhìn thấy Sở Mộ Thần hành động hấp tấp lỗ mãng, Tiêu Lăng Hàn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.

Nhưng thấy hắn không định nói gì, Tiêu Lăng Hàn cũng không hỏi.

Ngày trôi qua nhanh chóng, đêm lặng lẽ kéo đến, che phủ bầu trời như một tấm màn dày đặc.

Tiêu Lăng Hàn đợi Sở Mộ Thần ngủ say, sau đó dán một lá Hôn Mê Phù cho hắn, cho hắn ăn một viên Tích Cốc Đan, sau đó đem hắn cùng giường đặt vào không gian Long Ngọc.


Tiêu Lăng Hàn lấy ra bốn bàn cấp bốn, đầu tiên bố trí một Ảo Trận, Vây Trận, Sát Trận cấp bốn, cuối cùng bố trí một Phòng Ngự Trận cấp bốn để dung hợp ba trận pháp trước đó.

Tất nhiên, bên trong còn được rắc Mê Hồn Hương, tu sĩ từ Nguyên Anh kỳ trở xuống sẽ bị trúng chiêu nếu ngửi quá hai phút.

Sau khi làm xong việc này, hắn dán Ẩn Thân Phù lên người và lặng lẽ rời khỏi học viện Hoàng Cực từ chỗ tối.

Khi lại lần nữa xuất hiện, đã ở trong phòng của một người nữ tử, thấy người nữ tử đang ngủ.

Tiêu Lăng Hàn cảm giác được sát ý dâng lên trong cơ thể, nhưng hắn kiềm chế, tạm thời không giết nàng, ngược lại cho nàng một loại độc dược kỳ quái.

Sau đó, Tiêu Lăng Hàn xuyên qua các sân nhỏ của Tiền gia, mười lăm phút sau, cuối cùng hắn cũng đến được đích đến, chính là bảo khố của Tiền gia.

Bảo khố của Tiền gia nằm ở nơi sâu nhất trong phủ của Tiền gia, có Phòng Ngự Trận cấp năm, Sát Trận cấp bốn và Vây Trận cấp bốn.

Những trận pháp này không có gì là vấn đề đối với Tiêu Lăng Hàn, nhưng rắc rối duy nhất là mười lão tổ Nguyên Anh kỳ đang canh giữ kho báu.

Tiêu Lăng Hàn trước tiên mở linh nhãn, tìm ra điểm yếu của trận pháp, rồi lặng lẽ tiến vào.

Hắn thiếu chút nữa bị Sát Trận cấp bốn ám toán, cũng không biết ai đã bố trí Sát Trận cấp bốn.

Thật là ghê tởm, vừa rơi vào trận pháp, hắn liền có cảm giác như rơi vào một đống phân.

Có một trận pháp sư kỳ ba như vậy, Tiêu Lăng Hàn quả thực đã rút ra được rất nhiều kinh nghiệm.

Nhanh chóng khép năm giác quan lại, Tiêu Lăng Hàn hướng bên trái bước một bước, lập tức mất đi ảo giác rơi vào đống phân.

Quả thực là một bước lên thiên đường, một bước xuống địa ngục.

Hiện tại Tiêu Lăng Hàn có chút nhớ Phệ Linh Thử, nếu có nó thì hắn đã không phải tốn công sức như vậy để phá trận pháp ở đây.

Không biết Thượng Quan Huyền Ý khi nào mới trở lại, bất tri bất giác, hắn đã rời học viện đã gần hai tháng.

Tiêu Lăng Hàn búng tay một cái, mở ra Phòng Ngự Trận cấp năm cuối cùng, thuận lợi tiến vào.

Điều khiến hắn chú ý là các loại hộp ngọc khác nhau chứa thiên tài địa bảo, tỷ như Địa Tâm Linh Tương, Thủy Vân Quả, Năm Liễu Căn, Ninh Thần Hoa, Không Minh Thạch, Ngọc Tủy, còn có các loại pháp khí cấp ba, bốn.

-------------- End chương 143: ----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận