Edit - Đm Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên


Lấy thịt yêu thú mà mình đã giết trước đó ra, Tiêu Lăng Hàn bắt đầu nướng thịt, hai con Lôi Văn Hổ ở một bên xem đến nước miếng chảy ròng ròng khi nhìn thấy thịt nướng trong tay Tiêu Lăng Hàn, giống như chỉ một giây sau liền vồ lấy nó.

Một lúc sau, Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy thiếu niên trước mắt mình: "Ngồi xuống đi! Ngươi thăng cấp rồi đúng không?"

"Ừ, ta gặp được cơ duyên." Thiếu niên tò mò nhìn Tiêu Lăng Hàn.

"Đẹp sao?"

"Không phải lúc nào ngươi cũng đẹp sao? Nhưng hôm nay, còn anh tuấn tiêu sái hơn trước, phong độ nhẹ nhàng, ngọc thụ lâm phong, đẹp như quan ngọc ..." Thiếu niên khen ngợi thao thao bất tuyệt .

"Công phu vuốt mông ngựa* của ngươi có tiến bộ đó, về sau cố gắng hơn nữa nhá!" Tiêu Lăng Hàn vỗ vỗ vai thiếu niên tỏ ý động viên.
Vuốt mông ngựa*: nịnh nọt
Thiếu niên xấu hổ cười cười, hắn đã mất rất nhiều thời gian để nghĩ được những từ đó trước khi nói ra.

Tiêu Lăng Hàn đây là có ý gì, bảo mình là công phu vuốt mông ngựa còn chưa ra gì sao!

"Ngươi có muốn thay đổi diện mạo của mình trở lại không? Ta có cảm giác như đang nói chuyện với người lạ vậy."

Tiêu Lăng Hàn chỉ vào khuôn mặt của thiếu niên, biểu cảm trên mặt một lời khó nói hết.

Nếu như bị người quen biết thiếu niên này nhìn thấy, vậy khi thiếu niên biến mất, chẳng phải những người đó sẽ tìm phiền toái cho mình sao? Bắt mình đem người giao ra đây ư? Hơn nữa, trong phạm vi thần thức của hắn, đại hán mà hắn gặp trước đây cũng đang đi về phía này.

“Ồ, được rồi!” Thiếu niên trả lời xong liền chạy sang một bên thay quần áo.

Khi thiếu niên lại xuất hiện, thứ mà Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy chính là khuôn mặt quen thuộc của Ân Thiên Duệ, cuối cùng hắn cũng không còn cảm thấy khó xử nữa.

" Tiêu đại ca, sao lại nhận ra ta?"

"Ta không nhận ra dung mạo, thứ ta nhận ra chính là linh hồn."

“Nghe có vẻ cao thâm nhỉ?”

"Hầu hết mọi người không thể học được nó, nhưng ngươi hẳn là có thể học được."

Ân Thiên Duệ có chút hãnh diện trước lời khích lệ này của Tiêu Lăng Hàn.

Hắn luôn rất tự giác biết mình hơi ngốc nghếch nên cố gắng lắng nghe ý kiến của người khác.


Không ngờ mình lại được Tiêu Lăng Hàn thông minh cơ trí khen ngợi, thật là không dễ dàng a!

Thấy Ân Thiên Duệ vẻ mặt vui mừng như vậy, Tiêu Lăng Hàn sờ sờ cái mũi, không phải khen ngợi sao? Những gì hắn nói chỉ là sự thật, câu nói vừa rồi đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn là "Hắn có thể học được!" Tiêu Lăng Hàn mặc dù không biết tại sao, nhưng hắn sẽ không dễ dàng nói cho Ân Thiên Duệ công pháp này, trừ phi hắn có thể nguyện trung thành với mình như Mạc Vô Nhai .

Khi hai người đang nói chuyện, đại hán mà họ gặp trước đó đã xuất hiện trong tầm mắt họ.

"Người đó tên là Vương Đại Hổ.

Hắn và Lâm Thành là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau.

Lâm Thành là thiếu niên mà ta dịch dung trước đây.

Nhưng hắn đã chết.

Khi ta nhìn thấy hắn, hắn vừa mới chết không lâu.

Có vẻ như hắn đã bị người ta giết người đoạt bảo, ta không nhìn thấy túi trữ vật của hắn." Ân Thiên Duệ nhìn đại hán đứng ở phía xa và kể lại chi tiết cho Tiêu Lăng Hàn.

Tiêu Lăng Hàn không ngờ rằng Ân Thiên Duệ lại trở nên thông minh, biết cách cải trang làm người khác để có thể vượt qua mà không bị nhận ra.

Suy cho cùng, trong mắt người ngoài, hắn chính là một đóa dị hỏa, một báu vật mà ai cũng muốn có được.

Sau khi Vương Đại Hổ cùng Lâm Thành tách ra, họ tìm kiếm tung tích của người đã vượt qua lôi kiếp trước đó.

Đột nhiên mũi hắn cử động, một mùi thơm nức xộc vào chóp mũi, hắn theo mùi hương mà vô tình đi tới đây.

Khi nhìn thấy từ xa có hai người ngồi và có hai con Lôi Văn Hổ nằm bên cạnh, chân của hắn bắt đầu run lên.

Tiếng gầm của Lôi Văn Hổ trước đó để lại một bóng ma lớn trong lòng hắn đến mức hắn không thể cử động khi nhìn thấy Lôi Văn Hổ .

Ân Thiên Duệ nhìn miếng thịt trên giá nướng, nuốt nước bọt, thơm quá.

Không ai có thể bắt chước công thức bí mật độc quyền của Tiêu Lăng Hàn, hơn nữa giá nướng hắn lấy ra cũng rất quái đản, nếu người khác nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn nướng thịt bằng pháp khí cấp ba thì sẽ có rất nhiều người tức chết.

Tiêu Lăng Hàn đưa một miếng thịt cho Ân Thiên Duệ, hắn nướng hai miếng thịt yêu thú cấp hai cho Ân Thiên Thụy, còn lại là thịt yêu thú cấp ba.


" Tiêu đại ca, thịt nướng của ngươi ăn ngon quá.

Ta đã mười tháng không ăn gì.

Sau khi được truyền tống đến đây, ta đã ở trong một dược viên linh thảo.

Ta đã ở đó suốt mười tháng qua.

Ngày nào cũng vậy.

lúc đói bụng chỉ có thể uống Tích Cốc Đan, tu vi của ta thấp, không thể mở ra trận pháp của dược viên.”

Khi Ân Thiên Duệ nói điều này, hắn trông có vẻ khá buồn.

Cũng may ở đây chỉ có Tiêu Lăng Hàn, nếu có người khác nhất định sẽ đánh hắn tơi bời một trận.

Tên này quả thực là ở trong phúc mà không biết hưởng, vừa bước vào bí cảnh liền rơi vào dược viên linh thảo, đây là chuyện khiến nhiều người nằm mơ cũng có thể cười tỉnh!

" Đừng được tiện nghi còn khoe mẽ.

Vừa truyền tống vào bí cảnh, ta đã rơi vào một đống hoa ăn thịt người."

Nghe được Tiêu Lăng Hàn lời nói, Ân Thiên Duệ quyết đoán câm miệng, nếu như hắn rơi vào trong đống hoa đó, có lẽ hiện tại cặn bã cũng không còn.

Ở phía xa, có khoảng mười người nữa đang đi về phía Tiêu Lăng Hàn, những người này vừa tới gần đã bị mùi thịt nướng hấp dẫn.

"Lại có người tới, là người của Cổ gia." Ân Thiên Duệ cảnh giác nhìn những người ở phía xa, hắn hiện tại đã khôi phục lại hình dạng ban đầu, nhất định sẽ có người tới gây phiền phức cho hắn.

Tiêu Lăng Hàn ngước mắt lên, nhận ra người quen, người tới là Cổ Bác Thắng, từng gặp qua ở bí cảnh, hắn có Hư Vọng Chi Nhãn, người còn lại là Cố Bác Đào, xếp hạng nhất về điểm số lúc hắn vào nội viện, những người khác hắn không biết ai, nhưng đều mặc quần áo giống nhau, chắc chắn là người Cổ gia.

"Gừ ~~ Gừ" Nhìn thấy có người đến gần, Lôi Văn Hổ đứng dậy gầm lên cảnh cáo.

Nhìn thấy hai con Lôi Văn Hổ, mọi người đều dừng lại, có chút sợ hãi nhìn Tiêu Lăng Hàn và Ân Thiên Duệ.

"Nhị ca, đó là hai con Lôi Văn Hổ Kim Đan sơ kỳ.


Chúng ta làm sao bây giờ?" Cổ Bác Thắng nhìn hai con Lôi Văn Hổ cách họ mười mét, nuốt nước miếng, có chút kiêng kị nói.

Đoàn người Cổ gia cũng bị thu hút bởi lôi kiếp của Ân Thiên Duệ, nhưng họ đã đến muộn một bước.

Khi đến nơi, mọi người đều đã đi tìm kiếm tung tích của người vượt qua lôi kiếp, nếu đến sớm hơn một chút, đoán chừng Ân Thiên Duệ đã bị trận pháp của họ vây ở trong dược viên linh thảo.

Không thể không nói, Ân Thiên Duệ thực sự may mắn, Tiêu Lăng Hàn càng ngày càng nghi ngờ Ân Thiên Duệ là con ruột của Thiên Đạo.

Hắn không chỉ gặp lại mình ngay sau khi độ kiếp mà mình lại còn tình cờ đi tới nơi này.

"Hai con Lôi Văn Hổ này có thể ngoan ngoãn nghe theo lời của hai người kia, điều đó có nghĩa là hai người này không đơn giản.

Ta luôn cảm thấy hai người đó trông rất quen, nhưng có ai biết họ không?" Cổ Bác Đào nhìn đệ tử gia tộc phía sau hỏi.

Bọn họ vốn là định đi khu vực trung tâm, trên đường nhìn thấy có người đi độ kiếp nên đổi hướng.

"Hồi nhị thiếu, trong hai người đó một người tên là Tiêu Lăng Hàn, học sinh của Phù Viện; người còn lại tên là Ân Thiên Duệ, học sinh của Đan Viện."

"Ân Thiên Duệ?"

“Đúng vậy, chính là cái người có được dị hỏa kia.”

"Chúng ta không phải luyện đan sư cũng không phải luyện khí sư, có dị hỏa cũng vô dụng.

Hai người này dám nghênh ngang ăn thịt nướng trong bí cảnh nguy hiểm này, bọn họ căn bản không sợ yêu thú hay con người tấn công.

Nếu hai con Lôi Văn Hổ Kim Đan sơ kỳ này nghe lời họ như vậy, thì chắc chắn thực lực của họ cũng không thấp, tốt nhất chúng ta không nên đắc tội với hai người này.” Cổ Bác Đào ra tiếng cảnh cáo mọi người, nhìn nhìn mấy đệ tử gia tộc, đặc biệt là tứ đệ bên cạnh - Cổ Bác Thắng.

Cổ Bác Thắng cùng Cổ Bác Đào là anh em cùng cha khác mẹ, bởi vì Cổ Bác Thắng đã thức tỉnh Hư Vọng Chi Nhãn, nên địa vị của hắn trong gia đình gần như giống với Cổ Bác Đào là con vợ cả, thậm chí hắn còn ngoài sáng trong tối ngáng chân Cổ Bác Đào.

Trong chuyến đi đến bí cảnh này, Cổ Bác Thắng rất có thể sẽ ra tay với Cổ Bác Đào, mặc dù Cổ Bác Đào luôn đề phòng hắn nhưng chắc chắn sẽ có sơ suất.

Bây giờ có cơ hội như vậy, trước mặt xuất hiện hai người thâm sâu khó lường, rất có thể sẽ bị Cổ Bác Thắng lợi dụng để đối phó Cổ Bác Đào, cho nên Cổ Bác Đào mới liên tục cảnh cáo.

"Nhị ca, ngươi yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không chọc tức hai người kia." Cổ Bác Thắng hứa hẹn, nhưng trong mắt lại tràn đầy khinh thường.

Trong lòng đang nghĩ rằng, cái nhị ca này còn trước mặt mình ra vẻ như trưởng bối, mình nhất định phải tìm cơ hội giải quyết hắn mới được.

Nhìn về phía Tiêu Lăng Hàn và Ân Thiên Duệ, trong mắt hiện lên một tia tính kế.

"Được rồi đi thôi!"


Cổ Bác Thắng đưa mắt ra hiệu với một người trong đó, người này lập tức đứng dậy, cung kính nói với Cổ Bác Đào: "Nhị thiếu gia, bây giờ đã muộn rồi, nếu phải đi suốt đêm thì sợ sẽ gặp phải yêu thú ra ngoài tìm kiếm thức ăn."

Nghe được người này nói, những người khác đều lộ ra vẻ sợ hãi.

Điều này khiến họ nhớ lại lần trước khi họ đi qua đêm và gặp phải một đàn sói đang tìm kiếm thức ăn, lần đó gia tộc họ đã mất đi ba thành viên.

Thấy Cổ Bác Đào đang suy nghĩ, Cổ Bác Thắng nói: "Nhị ca, chúng ta cắm trại ở phụ cận nghỉ ngơi một đêm nhé.

Có hai con Lôi Văn Hổ Kim Đan kỳ đang ở đây, yêu thú cấp thấp cũng không dám đi qua đâu.”

Sau khi được Cổ Bác Thắng nhắc nhở, những người khác đều lộ ra vẻ mặt vui vẻ và nhìn Cổ Bác Đào đầy mong đợi.

Cổ Bác Đào nhìn thấy cảnh này, hắn biết mọi người cũng nghĩ như vậy, mặc dù trong lòng biết Cổ Bác Thắng đưa ra đề nghị như vậy không có ý tốt nhưng hắn cũng phải đồng ý.

"Đạo hữu, ngài có một mình đúng không? Vậy có muốn đi cùng chúng ta không? Chúng ta là người của Cổ gia, một trong mười gia tộc lớn nhất ở thành Vân Hoàng." Cổ Bác Đào hỏi khi nhìn thấy Vương Đại Hổ đứng ở một bên.

"Ta có thể chứ?" Vương Đại Hổ mừng rỡ, hắn không ngờ rằng một thiếu gia của một trong mười gia tộc đứng đầu lại có thể nói chuyện với một tiểu nhân của gia tộc hạng ba như mình.

"Được rồi, nếu muốn ở lại thì tới giúp một tay đi!"

“Được, ta tới ngay.”

Vì thế mười mấy người Cổ gia cùng Vương Đại Hổ bố trí trận pháp cách Tiêu Lăng Hàn không xa, chuẩn bị ở lại đây một đêm.

"Tiêu đại ca, bọn họ có ý gì?" Ân Thiên Duệ nhìn về phía Cổ gia, xung quanh bọn họ có hai yêu thú Kim Đan kỳ, chẳng những không sợ hãi bỏ chạy, thậm chí còn định qua đêm ở đây.

"Một là cầu chỗ ở, hai là..." Tiêu Lăng Hàn nói đến đây, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, hắn có thể thấy rõ tính toán vừa rồi trong mắt Cổ Bác Thắng, dám đánh chủ ý lên hắn.

Xem ra bí cảnh này còn muốn thêm một cái vong hồn.

"Chắc chắn là do dị hỏa trong đan điền của ta.

Ta biết những người này dù biết mình không phải đối thủ của ta nhưng vẫn tà tâm bất tử*." Ân Thiên Duệ nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn liền dừng lại giữa câu, đột nhiên linh quang chợt lóe, hắn tức giận nói.

"..."
Tà tâm bất tử*: không từ bỏ những suy nghĩ xấu mà tiếp tục thực hiện chúng.

------------- End chương 125: -----------------
Editor: giờ miền bắc lạnh quá trời, edit mà tay run như cầy sấy.

M.n nhớ ủng hộ mik nhá, hơi bị nỗ lực đó


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận