Edit - Đm Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên


Sau khi Sở Mộ Thần ra đời, Thẩm Thanh Thu đã đưa hắn đến sống trong một cái sân hẻo lánh.

Vốn dĩ cuộc sống của hắn lẽ ra phải bình thường, nhưng khi Sở Mộ Thần đo lường thiên phú của mình vào năm sáu tuổi, Sở Vũ Ngạn đã phát hiện ra rằng hắn có cùng một loại phong linh căn hiếm có giống như Thẩm Thanh Thu.

Sau đó Sở Mộ Thần lọt vào mắt cha hắn, Sở Mộ Thần sống không phụ lòng mong đợi của Sở Vũ Ngạn, càng ngày càng ưu tú.

Tuy nhiên, một điều bất ngờ đã xảy ra khi Sở Mộ Thần mười hai tuổi, Sở Vũ Ngạn phát hiện ra rằng khi mình đang bị kẻ thù đuổi giết, Thẩm Thanh Thu đã mật báo cho kẻ thù của mình.

Sở Vũ Ngạn nổi giận, Thẩm Thanh Thu bị giam vào ngục tối trong cấm địa của Sở gia, còn Sở Mộ Thần cũng bị đưa đến đại lục Hoàng Cực.

Tuy là đứa con bị bỏ rơi nhưng Sở Mộ Thần vẫn là một thiếu gia của thương hội Thiên Tinh nên vẫn sống tốt ở đại lục Hoàng Cực.

Nghe Sở Mộ Thần kể xong, mọi người đều cảm thấy Thẩm Thanh Thu không đáng giá phải như vậy, có lẽ Sở Mộ Thần quá tài giỏi nên khiến người khác ghen tị, nên cố ý vu hãm mẹ hắn, do đó đem hắn đuổi tới đại lục Hoàng Cực cằn cỗi này.

Mấy người nhìn nhau, đều nhìn ra trong câu chuyện này là một hồi âm mưu và tính kế, đồng thời đều coi cha Sở Mộ Thần là một tên cặn bã.

"Không đúng!" Thượng Quan Huyền Ý bỗng nhiên nói.

"Cái gì không đúng?"

Sau khi bị mấy người nhìn như vậy, Thượng Quan Huyền Ý mới ý thức được mình vừa mới nói ra những gì trong lòng mình.

Kiếp trước khi đến đại lục Huyền Thiên, hắn chưa từng nghe nói tới Sở Mộ Thần cùng Sở gia có bất kỳ quan hệ gì.

Mọi người đều biết rằng thương hội Thiên Tinh có hai thiếu gia: Sở Mục Hồng và Sở Mục Hiên, thêm một cái song nhi nữa là: Sở Mục Nhiên và một tiểu thư là: Sở Mục Yên, tên của Sở Mộ Thần hoàn toàn không tồn tại.

Sở Mục Thần đầu tiên là tu luyện ở một tiểu tông môn cấp hai, nghe nói hắn có tư chất xuất sắc, sau đó được một cái lão tổ Độ Kiếp kỳ phát hiện, muốn thu hắn làm đệ tử thân truyền.

Sau đó trực tiếp đi đến đại lục Thiên Lăng, cũng không có người nhắc tới Sở Mộ Thần là con trai Sở Vũ Ngạn, trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện gì?

Đè nén nghi hoặc trong lòng, Thượng Quan Huyền Ý vội vàng xua tay: "Không có gì, không có gì!"

Kỳ thật Sở Mộ Thần kể lại chuyện đời mình còn có mục đích khác, chính là muốn xem những người trước mặt có vì hắn là đứa con bị gia tộc bỏ rơi mà tránh xa hắn hay không.


Trong trường hợp này, hắn không cần tiếp tục thân thiết với bọn họ, đương nhiên ngoại trừ Ân Thiên Thịnh, đầu óc tên này chỉ nghĩ đến kiếm!

"Nhưng Tiêu sư đệ, ngươi hiện tại thân cận với ta, có lẽ ngươi cũng nằm trong danh sách người phải giết của Sở Mục Nam đó." Sở Mộ Thần xin lỗi nói, nếu như Sở Mục Nam trước đó không có ý định giết Tiêu Lăng Hàn, nhưng nếu hắn biết được mình cùng Tiêu Lăng Hàn thân thiết, rất có thể sẽ sớm ra tay!

Sở Mục Nam được chú của Sở Mộ Thần là Sở Vũ Đường gửi đến đại lục Hoàng Cực ba năm trước để rèn luyện, bề ngoài là rèn luyện nhưng thực tế là đang giám sát Sở Mộ Thần.

Nếu Sở Mộ Thần kết bạn với ai đó, người đó sẽ biến mất không dấu vết trong vòng nửa tháng, còn những người xấu tính thì sẽ trực tiếp làm phản hoặc hãm hại hắn.

Cho nên mấy năm nay Sở Mộ Thần ở đại lục Hoàng Cực căn bản không có bạn bè, hắn không dám thân cận ai, cũng sợ có bằng hữu, nói không chừng trong đó là gián điệp của Sở Mục Nam.

Nhưng Ân Thiên Thịnh thì khác, hắn trong mắt chỉ có kiếm, mọi người đều biết hắn là kẻ cuồng kiếm!

"Không sao đâu.

Tất cả chúng ta đều phải cẩn thận.

Ta đoán chuyến đi đến bí cảnh lần này sẽ không được yên bình đâu."

Bí cảnh tuy nguy hiểm nhưng không ai nao núng, tất cả đều tràn đầy tinh thần chiến đấu.

“Tiểu nhị ca, phiền toái ngươi thu dọn đồ trên bàn đi.” Tiêu Lăng Hàn mở ra trận pháp, nói với với tiểu nhị đang đứng ở cửa.

Một lúc sau, bàn ăn đã sạch sẽ, Tiêu Lăng Hàn từ trong nhẫn không gian lấy ra một chồng phù triện lớn, thấy những người khác đều đang nhìn chằm chằm vào những lá phù triện đó.

"Ta ở đây có một ít phù triện, các ngươi có muốn mua không? Giá cả tuyệt đối hợp lý, không lừa già dối trẻ." Tiêu Lăng Hàn khóe miệng hơi nhếch lên, trong lòng thầm nghĩ, thật tốt, lại có thể kiếm tiền rồi.

Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn lấy ra phù triện, Ân Thiên Duệ cũng lấy ra mấy chục lọ đan dược đặt lên bàn.

"Ở đây ta có đủ loại giải độc đan, Hồi Xuân Đan, Hồi Linh Đan, Bổ Khí Đan, Sinh Cốt Đan và phiên bản nâng cao của Dẫn Thú Phấn.

Mọi người có thể chọn bất cứ thứ gì.


Giá cả hợp lý, mua được chính là kiếm được.” Ân Thiên Duệ ở Đan Viện, vừa lúc Đan Viện ở gần Gieo Trồng Viện.

Học sinh của Đan Viện cần giao 30% đan dược khi muốn nhận linh thảo.

Còn những người từ các thuật pháp viện khác phải giao nộp 50%.

Sở dĩ có quy định này là vì họ sợ có người lãng phí linh thảo của mình.

Hắn biết bản thân mình phải đi bí cảnh nên đã chuẩn bị cho việc đó trong hai tháng qua.

"Vẫn là Tiêu sư đệ và tiểu đệ các ngươi chu đáo, thực lực của chúng ta thấp, sẽ không trực diện đối đầu với bọn họ.

Gặp phải người không có mắt, trực tiếp ném một đống Dẫn Thú Phấn vào người hắn là được."

Ân Thiên Thịnh hai mắt sáng ngời nhìn bình đan dược trước mặt đệ đệ, có một đệ đệ có thể luyện đan dược thật tốt.

Vì tính cách thẳng thắn và không thích quanh co lòng vòng nên hắn luôn làm mất lòng mọi người.

Những người đó đánh không lại hắn, lại luôn thích giở trò sau lưng, lần này hắn sẽ thử phương pháp này, gậy ông đập lưng ông.

Sở Mộ Thần kỳ quái liếc nhìn Ân Thiên Thịnh, đây không phải là gia hỏa khinh thường nhất những thủ đoạn bỉ ổi, đường ngang ngõ tắt sao? Tại sao lại đột nhiên đổi tính rồi?

Ân Thiên Thịnh bị Sở Mục Thần nhìn có chút không được tự nhiên, lỗ tai đỏ bừng, tự biện giải nói: "Cái này người ta gọi là linh hoạt, ngươi không phải luôn nói một phương pháp có thể giải quyết tất cả các phương pháp sao?"

"Ừm, Ngươi làm tốt đấy!"

Nghe Sở Mộ Thần khen ngợi mình, Ân Thiên Thịnh lập tức cho hắn một cái cười lớn.

Nhìn qua giống như một kẻ ngốc, nhưng Sở Mộ Thần lại không dám nói ra.

Thấy vậy, Thượng Quan Huyền Ý cũng lấy ra rất nhiều trận bàn và pháp khí.


Hắn chỉ vào những thứ đó, giới thiệu từng cái một: “Đây là Sát Trận, đây là Vây Trận, đây là Phòng Ngự Trận, còn có Mê Ảo Trận, đây đều là trận pháp cấp hai thượng phẩm.

Ngoài ra, còn có nhiều pháp khí khác nhau.

Bộ phi tiêu băng này là vũ pháp khí thuộc tính băng, thanh kiếm này là pháp khí thuộc tính kim, chiếc quạt này là pháp khí thuộc tính phong và chiếc roi này là pháp khí thuộc tính hỏa ..., đều là cấp hai thượng phẩm." Nói xong, Thượng Quan Huyền Ý ngẩng đầu nhìn mọi người.

Thấy vậy, Sở Mộ Thần, Mạc Vô Nhai, Ân Thiên Thịnh, Ân Thiên Duệ đều tiến lên, cầm trong tay pháp khí tương ứng với thuộc tính của mình, thứ này hiển nhiên là Thượng Quan Huyền Ý đặc biệt chuẩn bị cho bọn họ, đương nhiên không thể để hắn thất vọng, mỗi người đều đưa cho hắn 50.000 viên linh thạch hạ phẩm.

Sau đó, mọi người trao đổi những gì họ cần.

Mạc Vô Nhai cầm phi tiêu băng trong tay, thậm chí còn đùa nghịch với nó một cách rất thích thú, đặc biệt là khi ánh mắt chạm vào Sở Mộ Thần ngồi đối diện, hắn cảm thấy rất vừa mắt.

Nếu không phải có cái phú ông này cho hắn rất nhiều linh thạch, thì hôm nay hắn đã chỉ có thể nợ! Nó sẽ giống như bây giờ, không chỉ có vũ khí tiện tay mà còn có các loại đan dược, trận bàn, phù triện, có những thứ này, cơ hội sống sót trong bí cảnh của hắn sẽ lớn hơn rất nhiều.

Điều đặc biệt là hắn không còn là thiếu gia Mạc gia nữa, những người trước đây không vừa mắt hắn nhất định sẽ nhân cơ hội giẫm đạp lên hắn.

"Tiêu đại ca, cái này cho ngươi." Ân Thiên Duệ lấy một cái túi trữ vật đưa cho Tiêu Linh Hàn.

Tiêu Lăng Hàn cầm túi trữ vật dùng trên tay liền thần thức quét qua, đều là linh thảo dùng để luyện chế đan dược cấp ba, còn có hai loại là Tễ Tinh Hoa cùng Sao Băng Thảo , hai loại thực vật này là hai chủ dược để giải độc cho Thượng Quan Huyền Ý, chờ đến khi tìm được ba loại nữa là Tím Hoa Thảo, Thiên Thiền Linh Diệp, Tím Huyết Linh Chi, thì có hắn thể luyện chế ra giải độc đan, sau đó dung mạo của hắn sẽ khôi phục lại như lúc ban đầu.

"Linh thảo không tồi, cảm ơn ngươi Thiên Duệ."

“Tiêu đại ca không cần khách khí.” Ân Thiên Duệ vẫy tay, hắn rất vui khi có thể giúp được Tiêu Lăng Hàn.

Dù sao nếu không có hắn, mình có lẽ thậm chí không thể đến được học viện Hoàng Cực.

"Hiện tại tất cả đã chuẩn bị xong, chúng ta trở về nghỉ ngơi dưỡng sức đi đi, ba ngày sau chúng ta gặp lại." Sở Mộ Thần đứng dậy nói với mọi người, hắn chủ yếu muốn tìm một nơi không có người ở để tỷ thí với Mạc Vô Nhai, gia hảo suốt ngày sống chết muốn linh thạch này, mình phải cho hắn một trận mới được.

Ba ngày trôi qua.

Vào ngày này, tất cả những người ở học viện Hoàng Cực muốn vào bí cảnh Tử Linh đều đang đợi bên ngoài Truyền Tống Trận.

Một lúc sau, Phó viện trưởng - Dương Nho Nguyên, viện trưởng Võ Viện - Lưu Minh Thương và viện trưởng Phù Viện - Từ Thắng Hoa dẫn đầu một số đạo sư Kim Đan kỳ đến Truyền Tống Trận và bắt đầu sắp xếp các học sinh lần lượt vào Truyền Tống Trận .

Khi đến phía bên kia của Truyền Tống Trận, Tiêu Lăng Hàn nhận ra rằng vị trí ban đầu nơi bí cảnh Tử Linh được mở ra thực ra là ở thành Cốc Vũ, và lối vào bí cảnh Tử Linh nằm ở trên không quảng trường thành Cốc Vũ.

Những người của học viện Hoàng Cực là những người đến cuối cùng, không ai dám phản đối, ai bảo họ có nắm đấm lớn nhất?


Khi đến nơi, mọi người không còn nói nhảm nữa, trực tiếp để mười vị Nguyên Anh kỳ truyền linh khí vào cánh cổng bí cảnh Tử Linh cùng một lúc.

Một lúc sau, thấy kết giới trên cửa thu hẹp lại hai bên, sau khi cánh cửa hoàn toàn lộ ra, Dương Nho Nguyên nói với những người bên dưới: “Những ai muốn tiến vào bí cảnh thì nhanh lên, cửa sẽ chỉ mở trong mười phút mà thôi."

Dương Nho Nguyên vừa nói xong, có hai người lập tức xông tới cửa bí cảnh, nhưng vừa tới cửa liền bị chém thành máu thịt lẫn lộn.

Điều này khiến mọi người sợ hãi đến mức lần lượt dừng lại, không dám đến gần cửa bí cảnh nữa.

"Các ngươi đứng yên làm gì? Bọn họ là bởi vì tuổi tác đã qua 30 nên mơi vậy.

Chỉ cần dưới ba mươi và có tu vi dưới Kim Đan kỳ thì có thể vào được." Võ Viện viện trưởng - Lưu Minh Thương rống to một tiếng.

Mọi người nghe xong lời nói của hắn, tiếp tục tiến đến gần cửa, thấy có người tiến vào thành công, mọi người tiếp tục tiến về phía trước.

Vốn dĩ Tiêu Lăng Hàn có chút lo lắng mình không vào được sẽ giống như hai người vừa rồi, nhưng không ngờ trời đất quay cuồng, khi mở mắt ra lần nữa, hắn nhìn thấy một biển hoa.

Hắn biết mình đã thành công tiến vào bí cảnh, trên lưng toát ra mồ hôi lạnh vì lo lắng.

Sau khi nhìn chung quanh, hắn phát hiện xung quanh chỉ có mình mình, vốn định nghỉ ngơi trước rồi mới khám phá bí cảnh.

Không ngờ phía sau lại có một bông hoa đột nhiên há ra cái miệng đầy máu.

Ngay sau đó, một tiếng sét giáng xuống bông hoa, bông hoa lập tức khô héo.

Thì ra trong biển hoa này ẩn chứa rất nhiều hoa ăn thịt người, nếu không cẩn thận sẽ trở thành chất dinh dưỡng của chúng.

Vừa rồi Tiêu Lăng Hàn đột nhiên cảm giác lưng tê dại, một cỗ mùi hôi thối xộc vào người, không cần suy nghĩ, trực tiếp dùng pháp thuật lôi hệ đánh trúng nó.

May mắn thay, trực giác nguy hiểm khiến hắn tấn công theo bản năng, bằng không nếu thật sự bị bông hoa này nuốt chửng, dù không thể chết cũng sẽ tởm chết.

Mục đích Tiêu Lăng Hàn tới bí cảnh là để tìm kiếm thiên tài địa bảo giúp hắn đột phá Nguyên Anh kỳ, đồng thời xem thử có loại nào trong ba loại Tím Hoa Thảo, Thiên Thiền Linh Diệp, Tím Huyết Linh Chi hay không.

Trong hàng trăm người tiến vào bí cảnh, tu vi của hắn hẳn là cao nhất, cho dù các gia tộc khác để linh hồn lão tổ nhập vào cơ thể của tiểu bối, thì tu vi ít nhất cũng không vượt qua Kim Đan kỳ.

Sau khi phát hiện những bông hoa này chỉ có tác dụng với người có tu vi Trúc Cơ kỳ, Tiêu Lăng Hàn trực tiếp hướng tới nơi có linh khí mạnh nhất.

-------------- End chương 121: ----------------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận