Lời kể của Minh Châu…
Nằm trên chiếc giường êm ái của mình, tôi chợt tỉnh giấc. Aaaii, lại nữa rồi, từ cái ngày tôi gặp cậu đến giờ, đêm nào tôi cũng mơ giấc mơ đó.
Giấc mơ về cái ngày tôi gặp cậu.
Đã 1 năm rồi nhỉ, Hoàng Thiên Minh …
•
•
•
– Mình là Nguyệt Minh Châu, mong được các bạn giúp đỡ!
Tôi đứng trước bục giảng, tự tin giới thiệu bản thân một cách rõ ràng, dõng dạc.
Nhìn xung quanh cả lớp 1 lần, những gương mặt này sẽ là bạn học của tôi trong 2 năm tới hả ?
Rồi tôi để ý đến cậu bạn bàn cuối cùng. Cậu ta đang chuyên tâm xây lâu đài bằng bộ bài.
Cái gì vậy ?
– À, cô ơi ? Em ngồi đâu vậy ?: Không để tâm cậu ta làm gì, tôi quay sang hỏi cô chủ nhiệm chỗ ngồi của mình.
– Cạnh bạn Thiên Minh ấy, bên cạnh còn chỗ trống đó.
Thiên Minh ? Ai vậy ? Người duy nhất tôi nhìn thấy lúc đó là cái cậu bạn đang “xây lâu đài”.
– À, bạn nào hả cô ?
– Bạn đang ngồi “xây lâu đài” í. Kia kìa.
Eh ? Cô chỉ thẳng vào cái cậu ngồi bàn cuối. Đùa nhau à ?! Là cậu ta hả ?!
Tôi khá là lưỡng lự lúc đó, tự nhiên ngồi cùng bàn với tên “lâu đài bài”.
Tôi lững thững bước xuống bàn cuối. Thả cặp xuống đất, ngồi xuống rồi quay sang lịch sự chào cậu ta.
– Mong cậu giúp đỡ !: Tôi vui vẻ nói.
Ầy, nhưng điên máu là cậu ta chẳng thèm để ý tới tôi, thản nhiên quăng một cục bơ to đùng. Thật sự tôi thấy cậu ta rất chi là “lemon question”.
Thôi thì tôi cũng bơ cậu ta luôn.
Mấy tiết đầu cứ thế trôi qua, và tôi kết luận vài điều:
– Cậu ta là một tên bất cần đời. (cả lớp đều học bài, riêng cậu ta thì ngồi tiếp tục sự nghiệp cao cả là cái-gì-thì-biết-rồi-đấy)
– Dù bất cần đời vẫn là hotboy. (tôi rất mẫn cảm với âm thanh to như loa phóng thanh bên tai, và hơn chục đứa con gái vây quanh cái bàn này cũng đủ khiến tôi nổ đom đóm mắt thủng cả màng nhĩ rồi. Ầy, nói thật nhé, cứ như đám ruồi vo ve bên bãi **** ấy, và vì tôi đã sớm rời khỏi đó rồi nên đừng lôi tôi vào !)
2 tiết cuối thì cậu ta bỏ đi đâu luôn. Đùa chứ cậu ta cúp đấy hả !?
Thế mà cả lớp vẫn cứ thản nhiên như không là sao ?
– Lớp trưởng, Thiên Minh đâu rồi?
– Cậu ấy chắc lại cúp đi đâu rồi thì phải: Cô bạn lớp trưởng cứ thế mà trả lời.
What !? Cái hợi gì, cúp học sao thản nhiên vậy !?
– Cậu ấy luôn đạt thành tích cao nhất khối nên cậu ấy hay cúp lắm.
Thành tích cao nhất khối ? Cậu ta là thần linh thánh địa từ trời rơi xuống hả !?
“Hot boy bất cần đời học giỏi” tôi tạm gọi thế.
Thảo nào gái bu cậu tạ lắm thế. Mà quan tâm cậu ta chỉ tổ đau não, tôi bỏ qua và lết về chỗ ngồi.
Cho đến khi…
Píu !
Một mẩu giấy đang bay đến chỗ tôi với “vận tốc bàn thờ”.
Đùa thôi, vận tốc bình thường đó. Không thì thánh mới bắt được hả?
Tôi giơ 2 ngón tay để chờ lúc mẩu giấy bay đến thì bắt luôn !
Nhưng đời không như mơ, tôi đã không bắt trúng mà lại bị mẩu giấy đập cái vào trán.
Ui da! Đau quá ! Tôi nhẹ xoa dịu cái đau của trán mình.
Đứa qué nào bắn vậy ? Tôi đứng dậy và nhìn xung quanh lớp.
Một cậu bạn ngồi bàn 2 đang nhìn tôi và chỉ vào mẩu giấy, ý chỉ tôi đọc nó.
Tôi mở tờ giấy ra, điều đầu tiên tôi phán là : “chữ tên này xấu quá”
Còn về nội dung thì: “ra sau trường”
Tôi nghi hoặc nhìn cậu ta, ý gì vậy?
Đáp lại ánh mắt nghi hoặc của tôi, cậu ta mở to mắt như đang cầu xin tôi.
Từ bé tôi không giỏi từ chối nên tôi đành cúi đầu chấp nhận.
– Em xin phép cô em xuống phòng ý tế tí, em hơi mệt ạ: Xin xuống phòng ý tế là cách tốt nhất.
Sao không là xin đi vệ sinh hả ? Vì nhà vệ sinh ở bên trái còn sân sau lại ở bên phải. Nên lựa chọn đi xuống ý tế là cách tốt nhẫn dẫn đến good ending (chị này là game thủ)
– Bạn nào đi xuống cùng Minh Châu đi: Cô giáo nói
– Dạ, không cần đâu ạ: Cô rất tốt nhưng em rất tiếc, em không cần partner để đi xuống phòng ý tế đâu.
– Nhưng em đang mệt mà, nhỡ làm sao thì ai lo.
Cô à, em đâu bị chết rồi mất xác đâu mà cô lo kinh thế
– À….
– Để em đưa bạn ấy xuống cho.
Chưa biết nên ứng phó thế nào thì cậu bạn lúc nãy đã đứng lên nói thay tôi.
– Vậy thì Gia Duy đưa bạn xuống phòng ý tế nhé !
– Vâng !: Cậu bạn tên Gia Duy đáp lại một cách rõ ràng.
Nói rồi cậu ta dẫn tôi đi, đến đoạn cầu thang thì cậu ta khựng lại và nói với tôi:
– Từ đây cậu cứ đi xuống căn tin, đằng sau là sân sau.
– Sao cậu lại bảo tôi đi ra sân sau
– Cứ đi đi thì biết.
Câu nói của cậu ta làm tôi rất là tò mò. Nhưng tôi đành pass và đi tiếp.
Mò đến được sân sau, tôi hoàn toàn choáng ngợp trước nơi đây.
Cây cổ thụ nghìn năm với những chiếc lá xanh đang chuyển thành màu vàng. Làn gió nhẹ thổi qua.
Đây là phim Hàn Quốc hay sao mà khung cảnh vi diệu vậy ?
Dưới gốc cây cổ thụ là một người con trai.
Đây có phải mấy cái truyện ngôn tình khi nữ chính gặp nam chính của đời mình không ?
Tôi lại gần cái cây, chàng trai ngồi dưới gốc cây là…
Đù, là thằng cha “xây lâu đài”, khá thất vọng nên tôi trút dẫn vào cái cây.
– Ai phá giấc ngủ của ta vậy !?
Vậy là tên kia liền phản ứng phát luôn
– Có vấn đề hả ?: Tôi nói
Cậu ta nhìn thẳng vào mắt tôi với sát khí nguy hiểm, hình như tôi đã đúng vào tổ ong rồi phải !?
– Bọn con gái đúng là lũ phiền phức!: Cậu ta chẹp miệng tỏ thái độ.
– Hả !? Cái gì mà con gái là lũ phiền phức hả cái tên “xây lâu đài”, “hotboy bất cần đời”,!#$%&&**/,….
Tôi liền tiện xả hết một tràng vào tên kia. Cậu ta thì nghệc mặt ra nhìn tôi.
Phì !
Cậu ta bật cười một cái. Tôi giờ cũng nghệc mặt luôn. Không có ý tôi hám zai nhưng cậu ta giờ như soái ca vậy.
– Xin lỗi, cậu làm tôi thấy buồn cười quá.
Câu nói của cậu nhanh chóng kéo tôi về thực tại. Giọng hơi ồm ồm nhưng rất ấm áp.
– Lúc đầu tôi nghĩ cậu thuộc dạng hám trai nên mới cô xa cách như không ngờ cậu cũng thú vị đấy chứ. À, mong từ nay về sau chiếu cố nhé.
Hoàng Thiên Minh giơ tay ra ý bắt tay thân thiện. Tôi cũng bắt lấy nó. Bàn tay thô ráp , to lớn và ấm áp làm tim tôi như đập lỡ một nhịp.
~ End flashback.
Aiiz, Hoàng Thiên Minh – cậu là người đầu tiên khiến tôi bối rối như vậy đó
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...