Ê Nhóc, Làm Bạn Gái Anh Đi
Sau khi học xong tiết 5, Dương Chi và Thiên Minh cùng nhau đi bộ về. Vừa dạo bước trên con phố quen thuộc anh vừa nói:
– Dạo này mày có vẻ hay quen nhiều người nhỉ ?
– Hả ? Ý anh là sao ?: Dương Chi quay đầu lại và nhíu mày hỏi lại. Nó có vẻ thấy hơi khó hiểu với câu hỏi của anh
– Là anh chàng khóa trên tên Anh Tuấn đó.
– Hả !? Anh ấy thì sao ?: Nó lại nhíu mày lần nữa
– Thôi, không có gì đâu.
Anh đành phải bỏ dở cuộc đối thoại với nó.
Ngày hôm sau, rồi sau nữa và nữa. Ngày nào Dương Chi cũng sang lớp Tuân chơi.
Hai người người ngày càng gắn bó với nhau hơn, thân nhau hơn.
Những người khác thì vẫn tỏ ra bình thường, nhưng trái lại, Thiên Minh thì tỏ ra rất là khó chịu. Rất chi là khó chịu là đằng khác.
– Nè, chữ ‘tôi muốn giết người’ nè: Gia Duy nói và nhìn sang mặt thằng bạn mình.
– Ừ, nói nữa là tao giết mày đó !
– Uầy ! Hạ hỏa cái !: Gia Duy đang cố dập lửa không thì Minh phá cái trường này mất:- Thế đứa nào chọc tức mày vậy ?
– Không phải là chọc tức, chỉ là tao thấy hơi ngứa mắt thôi.
– Ai vậy ?: Gia Duy hỏi
– Là….: Trong phút chốc, Thiên Minh chợt khựng lại. Anh suy nghĩ mình có nên nói cho Gia Duy nghe không ?: – Thôi kệ đi:Cuối cùng lại không nói
Cùng lúc đó…
Hiện giờ nó đang ngồi nói chuyện với Tuấn ở sau trường. Cả 2 đang nói chuyện rất là vui vẻ.
– Anh đúng là một người thú vị đấy: Dương Chi nói và bật cười một cái
– Vậy hả ? Lũ bạn anh cũng nhận xét y như em đó !
– Eh ? Hay nhỉ ? Nhưng đúng là anh thú vị lắm đó. Em luôn có cảm giác anh như anh trai em vậy: Dương Chi dịu dàng nói.
Gió thổi nhẹ làm tung bay mái tóc đen tuyền của nó,để lộ một chiếc dây chuyền. (~ Mây và tóc em bay trong chiều gió lộng ~)
Một cái dây chuyền bạc hình con mèo. Trong phút chốc, đồng tử của Tuấn căng ra nhìn nó.
– Cái dây chuyền bạc này…em lấy ở đây vậy ?: Tuấn hỏi
– Cái này á ?: Dương Chi nâng cái dây chuyền lên:- Nếu nhớ không nhầm đây là món quà mà gia đình cũ của em đưa cho em.
– ‘ Vậy đúng là em rồi ‘ Nè, Dương Chi…
– Gì vậy ?
– Anh nói điều này nghe hơi vô lí nhưng em cứ nghe đi đã.
– Anh cứ nói đi: Dương bắt đầu thấy Tuấn hơi lạ lạ nhưng nó vẫn giỏng tai lên mà nghe.
– Anh nghĩ anh chính là anh trai ruột của em.
– Hả ? Anh nói gì cơ ? Anh đúng là có khiếu hài hước thật đấy !: Dương Chi nghĩ rằng đây chỉ là câu đùa của Tuấn
– Anh không nói đùa đâu: Tuấn nghiêm túc nói.
– Làm gì có chuyện đó được, chúng ta còn chẳng có mối quan hệ gì ngoài bạn bè đâu.
– Chiếc vòng đó, nó chính là minh chứng duy nhất chứng minh chúng ta là anh em.
Tuấn chỉ tay vào cái dây chuyền của Dương Chi.
– Hả ?: Dương Chi trố mắt nhìn Tuấn, giờ nó cũng không biết phải làm gì nữa.
– Có vẻ nó hơi khó hiểu với em nhưng anh sẽ giải thích rõ ràng.
Dương Chi chỉ nhẹ gật đầu một cái chứ không nói gì cả.
– Mọi chuyện đều bắt đầu từ 12 năm trước…
“Sau khi sinh em ra, cả nhà đã rất vui mừng. Ba và mẹ đều rất yêu thương em. Anh thì phải nói là khá ghen tị với em đó.
Mẹ bắt đầu đi làm trở lại. Mọi chuyện rất bình thường trong 2 năm yên bình đó. Nhưng những ngày tiếp đó, tối nào mẹ cũng về muộn, hay nhắn tin nhiều hơn và hạn chế tiếp xúc với bố.
Ba từ xưa là người hay đa nghi nên kết luận mẹ đi ngoại tình. Rồi nói rằng em là đứa con của mẹ với người khác.
Ba và mẹ lúc đó cãi nhau nhiều lắm. Vậy là ba đuổi em và mẹ ra khỏi nhà và đồng thời li dị luôn. Đó là lí do em họ Mai còn anh họ Nguyễn.
Nhưng trước khi rời khỏi nhà, anh đã lén đưa cho mẹ một cái dây chuyền hình con mèo và bảo hãy cho em đeo nó. Lớn lên anh sẽ đi tìm em nhờ nó.
Nhưng mọi chuyện chưa dừng ở đó. 3 tháng sau, bố nhận được tin mẹ đang ung thư gan. Đã vậy còn là giai đoạn cuối.
Nhưng lúc đó đã quá muộn, mẹ đã qua đời. Sau khi mẹ chết, bố đã đưa em vào cô nhi viện”
– Mọi chuyện là như vậy đó: Tuấn nói sau khi kể một tràng.
– Em vẫn không thể tin được: Dương Chi từ bé đã là đứa cố chấp nên Tuấn hiểu chứ.
– Vậy thứ này làm em tin chứ !
Tuấn rút ra túi quần một tấm ảnh.
Tấm ảnh này đã được Tuấn giữ 10 năm nay rồi.
Bên trong là hình ảnh của một gia đình ấm cúng, hay là đã từng.
Bố,mẹ và một người anh trai. Đây là một gia đình mà nó chưa từng biết đến.
Nhưng Dương Chi cũng sớm ra một ai đó trong tấm hình. Một cô bé tầm 2 tuổi với mái tóc đen dài quá vai tí.Nước da trắng trẻo. Đôi mắt to và tròn màu đen như hai hạt nhãn. Cô bé mặc một chiếc váy đen dài quá đầu gối tí.
– Đây là em mà.
– Đúng vậy đó là ảnh gia đình của chúng ta đó
– Vậy,…anh là anh trai thật của em sao…: Dương Chi nói với chút nghi ngờ.
– Đúng vậy đó.
– Ha: Nó cười nhạt một cái rồi nói tiếp: – Chắc người thường nhận được gia đình mình chắc vui lắm. Nhưng điều này không có nghĩa em sẽ về sống với bố và anh đâu. Và mong anh cũng đừng kể cho bố nghe chuyện tìm được em. Chưa phải lúc thích hợp đâu. Vậy từ nay về sau mong anh giúp đỡ, anh-hai!
————————
Sory vì đăng muộn nha mấy chế. tại sáng nay trường mị có hội chơi, ham chơi quá nên quên mất luôn. không liên quan, natsumi kia sao ngươi dám về trước !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...