...
Đây là đâu đây? Sao nơi này lại tối như vậy? Có phải là nó đã chết rồi không? Nó đang ở thế giới bên kia sao? Nó chẳng thể nhìn thấy chút ánh sáng nào cả...
Tay nó khua loạn vào khoảng không trước mắt, quay mặt ra phía sau. Một luồng ánh sáng từ nơi nào đó cách xa chỗ nó đang đứng bắt đầu lóe lên. Nó vội vàng chạy đến nơi có ánh sáng ấy. Nó có thể thoát ra khỏi không gian u tối này mà, phải không?
Nhưng, điều nó không ngờ nhất lại là, trong ánh sáng ấy, nó nhìn thấy một bóng người mờ ảo hiện lên. “Ây, chẳng... chẳng lẽ có quỷ?” – Cái suy nghĩ này hiện lên làm nó run bần bật.
Bóng người bỗng tiến về phía nó, nó cố gắng lùi lại, tay che mặt, kêu lên đầy sợ hãi:
- Đừng, đừng đến gần tôi! Xin hãy tha cho tôi, tôi ăn ở rất tốt, đừng làm hại tôi!
- Tiểu Hỏa Nhi, đừng sợ! Ta sẽ không hại con đâu. – Giọng nói lạ lẫm vâng lên. Nó chưa bao giờ nghe giọng nói này. Nhưng tại sao người này lại biết tên nó? Tại sao người này lại xuất hiện ở đây?
- Ai, ai đó? Sao lại biết tên của tôi? – Nó nghi ngờ hỏi.
- Ha ha, ta đương nhiên biết. Bởi, ta là Long Thiên Quốc Nhiễn – là tổ tiên của con, Tiểu Hỏa Nhi. – Giọng nói ấy lại vang lên. Nhưng giờ đây, nó không chỉ nghe được giọng nói ấy mà nó còn nhìn thấy được cả khuôn mặt, hình dáng của người kia.
Đó là một người đàn ông lớn tuổi nhưng không quá già, nếu so với bố của nó thì vẫn là già hơn có vài phần thôi. Người này trông cũng vô cùng điển trai, vẻ đẹp của ông thuộc kiểu lịch lãm, nam tính, nghiêm chỉnh. Hàng lông mày rậm khẽ nhếch lên, miệng khẽ cười nhẹ, sự đôn hậu hiện hữu trên khuôn mặt ông tạo nên một cảm giác rất thoải mái.
- Ông là Long Hỏa Quốc Nhiễn ư? Thật... thật hay sao? – Nó bất ngờ, trong mắt há hốc miệng.
- Ta không có lí do gì để lừa con đâu. – Quốc Nhiễn cười nhẹ.
- Tại, tại sao ông lại xuất hiện ở đây? Và, tại sao, cháu lại ở đây? Sao nơi này lại tối như vậy? Cháu đã chết rồi sao? Mọi người đang ở đâu? – Nó dồn dập hỏi.
- Con bình tĩnh nào. Đây không phải là cõi âm, con cũng chưa chết. Đây là một khoảng không trong tâm trí của con, vì trong con đang có suy nghĩ tiêu cực nên khoảng không này sẽ biến thành một màu đen như mực. – Quốc Nhiễn tiến đến nó, khẽ xoa đầu và nói.
- Ôi, vậy là cháu chưa chết! Ôi, may quá! Nhưng, tại sao ông lại xuất hiện trong tâm trí cháu?
- Kì thực thì ta vẫn luôn ở đây, mà không hẳn, cụ thể hơn là một phần ý thức của ta vẫn luôn ở trong tâm trí của con, chỉ là con không biết thôi. Ta ở đây là để bảo vệ con, giúp đỡ cháu những lúc thực sự cần thiết.
- Ồ, ra là vậy...
- Mà, thời gian cũng không còn nhiều. Ta tới đây để đánh thức con, dậy đi, mọi người đang mong con lắm đấy. Đặc biệt là những mảnh đời gắn liền trong tim con ấy! – Quốc Nhiễn ngẩng mặt, gật đầu cười.
- Những mảnh đời gắn liền trong tim? Là gì vậy ông? – Nó thắc mắc, đinh ninh hỏi.
- Ha ha, cũng không có gì, sau này con sẽ hiểu thôi. Mà, ta còn có một điều nữa muốn nói với con. Trong con đường tình duyên của con, tất cả những sóng gió, lận đận, chông chênh đã qua hết rồi, giờ là lúc đi đến hồi kết thúc tốt đẹp. Hạnh phúc sẽ chờ con phía trước. Hãy bước chân thật nhanh đến hạnh phúc của con đi, nó rất gần nhưng cũng rất xa, hãy nắm bắt nó... Tạm biệt con...
- Ơ, nhưng,...
Nó chưa kịp nói gì thì bóng của ông đã tan đi vào trong không gian. Kì thực, những lời mà ông nói, thực hơi khó hiểu. Đường tình duyên? Sóng gió? Hạnh phúc gần hay xa? Hừm, những từ ngữ này... Mà thôi, ông cũng nói nó qua hết rồi, vậy là nó cũng an tâm nổi. Nếu như tỉnh lại, nhất định nó sẽ tìm dịp nào đó để nói hết toàn bộ sự thật về nó sáu người kia biết, còn có, nó yêu họ.
Đối với nó...
Tình yêu có lúc sẽ là sự mãnh liệt như những ngọn lửa nồng cháy.
Tình yêu có lúc sẽ là những đau đớn, những tuyệt vọng đến thấu lòng.
Tình yêu có lúc sẽ là sự ngọt ngào đến nỗi làm tan chảy trái tim ta.
Tình yêu cũng có lúc mềm mại, bao la, vỗ về lòng ta như làn sóng êm đềm nơi biển cả.
Và, tình yêu có lúc sẽ là khoảng thời gian mong được yêu, được thương giản dị, thanh cao nhưng ấm ấp đến lạ kì...
Tất cả những thứ đó, nó đều đã từng trải qua, giờ là lúc tình yêu của nó hóa thành khát vọng, thành ước mơ cao cả và nó sẽ biến cái khát vọng, cái ước mơ đấy thành sự thật...
...
o0o
Nằm trên giường bệnh, ánh mắt nó từ từ mở ra rồi vội khép lại. Sáng quá!
Nó tạm thời chưa thích nghi được với ánh sáng lúc này vì thế mà phải nheo nheo rồi lúc lại nhắm tịt lại.
Một lát sau, khi đã bình thường hết cả. Nó mở to đôi mắt trong của mình. Nhưng, mờ quá. À, hình như nó chưa có đeo kính.
- Đây, kính của em đây! – Giọng nói ấm áp vang lên làm tim nó khẽ đập mạnh. Tay nó được nắm lại bởi một bàn tay to, ấm nồng. Người con trai vừa nói đeo chiếc kính vuông lên khuôn mặt thanh tú của nó.
Mọi thứ dường như trở nên rõ nét hơn nhiều, và, hình ảnh hiện lên ngay trước mắt nó là khuôn mặt điển trai của Long. Anh ấy đang cười với nó.
- Em tỉnh lại rồi Nhi. Chào mừng em trở về!
Nhìn khuôn mặt của anh, nụ cười của anh mà nó có cảm giác bùi ngùi khó tả. Nước mắt chực trào. Nó òa khóc. Long vội vàng cúi mình ôm nó vào lòng. Nó cảm nhận được nhịp tim của anh, cảm nhận được hơi thở của anh, cảm nhận được sự ấm áp của anh. Mọi sợ hãi như tan biến giờ chỉ còn yên bình, nó nức nở:
- Em đã sợ, rất sợ, em sợ không ra ngoài nữa. Lúc ấy, em không thể thở nào, lồng ngực em như tắc nghẹn vậy... em rất sợ...
- Ừ, được rồi, anh hiểu mà, anh biết mà. Không sao nữa rồi, tất cả đã qua hết rồi, ổn cả rồi, nín đi nào. Ôm anh, em sẽ hết sợ ngay thôi! – Long mỉm nhẹ, dịu dàng an ủi. Người con gái trong lòng anh đang run. Nó gật mạnh đầu rồi ôm chặt Long.
Cánh cửa mở ra, năm người: Nhật, Bảo, Tinh Anh, Nam và Thiên nhìn nó cùng Long đang ôm nhau. Long buông nó ra, nó nhìn năm người còn lại rồi bỗng nhiên khóc lớn hơn.
Năm người kia vội vàng chạy đến chỗ nó. Lúc này, cả sáu người đàn ông đều ôm lấy nó, xúc động nghẹn ngào mà nói:
- Em tỉnh lại rồi, em trở về rồi!
Cái lúc mà cứu nó ra, tim nó đập rất yếu, dường như không còn cảm nhận được đâu là nhịp tim của nó nữa. Họ đã phải rất nhiều bác sĩ đến. Cứ ngỡ không thể cứu được, thế nhưng, tia hi vọng đã sáng lên, nó được cứu sống. Đến ngày hôm nay, nó đã bất tỉnh ba ngày liền rồi.
- Vâng, em trở về rồi! - Nó nghẹn ngào lên tiếng, bao nhiêu ấm ức, bao nhiêu cô đơn đều bay đi. Không gian lúc này chỉ còn lại tiếng khóc, chỉ còn lại nó và sáu người bọn họ.
...
( còn tiếp...)
------------ Hết chương -------------
- Thành thật xin lỗi các bạn vì đã để các bạn đợi lâu. Thực thì Hy không có nhiều thời gian rảnh nữa vì thế mà sẽ không thể ra lịch thường xuyên được. Mong các bạn thông cảm!
- Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhé!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...