Về đến nhà, hắn gọi quản gia Lâm mang đến một chiếc tủ làm bằng pha lê rồi cẩn thận đặt chiếc gối vào mà ngắm mãi không chán, hắn cứ ngắm rồi lại cười, cười rồi lại ngắm như dở người làm quản gia lâm cũng rùng mình.
– anh vừa đi đâu về vậy?-Uyển Lan đột nhiên xuất hiện.
– … – hắn vẫn ngồi ngắm mãi mể chiếc gối mà cười cười.
– anh!! – Uyển Lan hét lớơn
– gì? gì? gì? – Hắn cũng gắt gỏng lên theo.
– hức.. hức.. – Uyển Lan oà khóc.
– thôi.. thôi.. làm ơn mà.. nhức đầu quá! biết anh ghét nhất là con gái khóc không hả! – Hắn đứng bật dậy bặm môi.
– vậy không khóc nữa thì anh sẽ thích em chứ? – Uyển Lan xà vào ôm tay hắn.
– bỏ ra! tránh ra coi.. – hắn đẩy Uyển Lan ra, trên mặt hiện rõ hai chứ Phiền Phức! Uyển Lan vẫn một mực bám chặt lấy tay hắn.
-“.. Đúng như chúng ta đã dự đoán! giả thiết về Wing là hoàn toàn có căn cứ! chúng tôi hiện đang có mặt tại hiện trường vụ án thứ hai với những đặc điểm nhận dạng khớp với các vụ án của Wing. Nạn nhân là một nữ sinh Trung Học và tổ điều tra vẫn đang cố gắng bảo vệ hiện trường nhưng tình hình có vẻ không mấy khả quan khi vẫn chưa thể tìm được bất cứ dấu vết nào, Chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi và đưa đến cho quý vị và các bạn những thông tin chính xác nhất..”- Tiếng bản tin thời sự làm hắn chú ý, hắn gỡ tay Uyển Lan một cách dứt khoát.
– Phong đâu? – Hắn nhìn Uyển Lan với đôi mắt lạnh.
– em tìm mãi mà chẳng thấy! cả điện thoại cũng không nghe máy! – Uyển Lan chu mỏ vặn vẹo hai tay
Hắn bỏ đi không nói thêm lời nào, ánh mắt lạnh buốt thấu xương, Uyển Lan cũng rùng mình không dám bám theo, hắn là người khi cần thì có thể làm người ta sợ hãi chỉ bằng ánh mắt.
****
– anh hai.. anh hai.. đâu rồi.. – nó run rẩy lò dò dọc hành lang bệnh viện, nó sợ không dám đi vệ sinh, nó quên mất số phòng anh hai nó đang ở nên lòng vòng nãy giờ cũng đã hai lượt.
Một cánh cửa phòng khép hờ có chút ánh sáng hắt ra ở gần cuối dãy hành lang làm nó chú ý, nó nhẹ nhàng bước lại gần và nhìn vào trong… là anh nó! nó sung sướng đến suýt hét lên được nếu như hình ảnh anh nó nằm gục trên bàn không làm nó khựng lại, anh nó ngủ gục trên chiếc bàn bày đầy sách vở, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi và vẫn còn nguyên vệt thuốc đỏ nó bôi ra mặt anh ban chiều, vậy ra những lúc rảnh thì anh nó đều đến đây ôn bài, năm nay đã năm cuối cấp của anh nó rồi còn gì, mắt nó ngân ngấn nước, nó chỉ biết gây hoạ! chỉ biết khiến anh nó phải lo lắng cho mình, chưa lần nào nó có thể bù đắp được gì cho anh, nó té ngã, anh nó đỡ, nó ốm đau, anh nó chăm, nó bị mắng, anh nó cũng đều nhận hết tội thay, nó tự hỏi sao anh nó lại có thể chịu đựng tất cả cho nó như vậy, nó thấy thương anh nó lắm, chưa bao giờ anh nó nói với nó là nó thật phiền phức hay anh nó cảm thấy mệt mỏi vì nó! thậm chí cả bị đau vì nó anh cũng không hé môi một lần, chỉ im lặng dõi theo bảo vệ cho nó.
– anh hai.. – nó oà khóc chạy vào ôm chầm lấy anh nó.
– sao vậy? em bị đau ở đâu hả? – anh nó bừng tỉnh hoảng hốt.
– sau này.. Hức..em sẽ không khiến hai phải.. hức phải bận lòng vì..vì em nữa.. em sẽ..hức.. sẽ bảo vệ hai…. cho nên nếu hai cảm thấy đau hay mệt mỏi thì nhất định phải nói với em.. Hức.. em sẽ tập sống thật tự lập để không khiến hai phải mệt mỏi thêm vì em nữa… hức..- nó vỡ oà trong nước mắt, hình ảnh một người anh luôn cam chịu để bảo vệ cho em lại ùa về trong kí ức của nó, dù đau cũng không nói, dù mệt cũng không buông, những buổi chiều chơi trốn tìm với đám bạn thì anh nó luôn là người bị thay cho nó mỗi khi đến lượt nó phải tìm, một cây kẹo mút anh nó luôn nhường cho nó để rồi ngồi nhìn thèm thuồng mà chỉ mỉm cười, dám tay đối với thằng hàng xóm to con chỉ vì muốn dành lại cho nó con gấu bông để rồi sứt đầu mẻ trán mà vẫn có thể cười…nó cảm thấy bản thân thật vô dụng khi luôn khiến anh nó phải che chở như vậy, vậy mà có những lúc nó lại ích kỉ đến độ chỉ muốn giữ rịt lấy anh bên mình.
– ngoan nào.. nín đi.. hai không mệt mỏi gì hết.. cũng không bị đau.. cho nên đừng có rời khỏi hai sớm quá! Ngốc như nhóc ra đường sẽ bị người ta ăn hiếp mất… – anh nó vỗ về nó nhẹ nhàng trong vòng tay, đôi mắt dìu dịu ấm áp cùng khoé môi khẽ cong lên như làn gió sớm…đau chứ.. mệt chứ.. nhưng càng đau càng mệt thì con tim lại càng lao vào, nếu thực sự có thể dễ đang buông tay thì sẽ không còn là yêu…
– em không có ngốc… hức.. Em rất thông minh đó! – nó dụi mắt ngọng nghịu.
– ngốc! – anh nó xoa đầu nó.
– đã bảo không ngốc rồi mà! – nó giãy nảy, lại oà khóc, tính nết trẻ con không thể thay đổi trong nó.
– thôi mà.. – anh nó lại phải vỗ về.
– anh hai! anh hai phải nói thật nhé..- nó gạt hết nước cầm tay anh nó nghiêm túc.
– ừm.. Anh đã nói dối em bao giờ đâu..- anh nó gật đầu.
– anh hai có thích chị Yến không? – nó mím môi.
– … – anh nó bỗng im lặng…
– nếu là có thì hai với chị Yến cứ ở bên nhau đi! em không sao hết! em không còn là đứa luôn muốn độc chiếm hai nữa đâu.. em không muốn vì em mà hai với chị Yến không đến được với nhau.. em biết là hai làm vậy là vì em nhưng hai đã sai rồi! hai nhất định phải hạnh phúc thì mới là vì em.. em không muốn trở thành người ích kỉ đâu. – nó mỉm cười nhẹ nhàng trong trẻo như nắng sớm ban mai.
– … em nghĩ hai với Yến là thật sao? – anh nó im lặng giây lát rồi nhìn sâu vào đáy mắt nó.
– ý hai là.. – nó nhíu mày không hiểu lắm, đôi mắt nó ánh lên vẻ nghi hoặc, chính mắt nó đã nhìn thấy anh nó từng hôn Yến, cũng đã tận mắt chứng kiến anh nó thân mật và còn quàng vai Yến rồi nói với nó anh nó đang quen Yến, vậy sự thật là sao? chẳng lẽ mắt thấy tai nghe mà lại sai?
– chỉ là… em chỉ cần biết người trong tim hai bây giờ không phải là Yến thôi..-anh nó nói đầy ẩn ý làm nó thêm nghi hoặc, vậy ra anh nó cũng là dạng con trai như vậy sao? vẻ ngoài thì tỏ ra thích Yến nhưng trái tim lại hướng về người khác? nếu thực sự không phải đây là anh nó thì nó cũng sẽ ghét đến điên lên mất, vậy ra tinh yêu là thứ vô hình, là thứ không thể nhìn thấy được, cho nên dù có muốn thì cũng không được tin, nó lại nhớ đến hắn, phải chăng hắn đối với nó cũng chỉ có vậy, chỉ là vui đùa thoáng qua…
Bên ngoài cửa phòng, Yến đứng lặng, đôi mắt nhắm nhẹ làm hai hàng nước mắt nóng hổi tuôn trào, lặng lẽ bước dọc theo hành lang, tình yêu thật biết cách làm đau con người ta…
*****
10 giờ tối
“I am run run run to you.. and I keep you safe forever..”- tiếng chuông điện thoại làm nó giật mình tỉnh giấc.
– “a lô? Linh hả con? con vẫn ổn chứ? mẹ mới xem bản tin! họ nói nạn nhân là nữ sinh mà còn là nữ sinh ở trường con nữa làm mẹ lo muốn sốt vó! đường liên lạc quốc tế gần như bị tắc nghẽn nên mãi giờ này mẹ mới gọi cho con được!”- tiếng mẹ nó nức nở, chắc mẹ nó lo lắng lắm, mẹ nó và ba nó đang đi thực hiện đề án Tiến sĩ bên Mỹ nên múi giờ bị lệch, cũng do quá bận rộn nên mãi đến khi mọi người kháo nhau ầm lên về Wing thì mẹ nói mới sợ hãi gọi cho nó, có lẽ cũng vì vụ của Wing mà mạng điện thoại gần như kẹt đứng.
– “con không sao mà! còn có anh hai ở đây mà mẹ lo gì! mà sao mẹ biết nạn nhân là nữ sinh trường con? họ đã thông báo gì đâu?” – nó sợ hãi níu chặt mền.
– “ba con có bạn làm bên CIS nên họ mới tiết lộ cho.. à mà ba con cũng đang giúp họ điều tra thêm về Wing nên có lẽ ba mẹ sẽ phải ở lại đây lâu hơn dự định. Con ở nhà với Huy thôi vẫn ổn chứ?”- Mẹ nó dịu giọng bớt.
– “dạ ổn! ba mẹ cứ yên tâm giải quyết hết công việc đi! tụi con biết tự lo ình mà!”- nó hứa hẹn.
– “thôi đi cô nương! chắc lại tối ngày bám áo anh chứ gì! à mà thôi! mẹ gọi để chắc là con vẫn ổn thôi.. con ngủ sớm đi rồi mai còn đi học! nhớ lời mẹ dặn là không bao giờ đi ra đường một mình vào chiều tối mà không có anh con nghe chưa hả! kể cả đi cùng bạn bè cũng không được! mẹ chị tin tưởng mỗi anh con thôi đó!”- mẹ nó căn dặn kĩ lưỡng.
– ” vâng vâng! chào sếp ạ!”- nó lè nhè.
– “chết với mẹ!”- mẹ nó mắg yêu.
Đêm cũng khuya, không gian tĩnh lặng như tờ khiến lòng nó chợt thổn thức, nó bỗng phì cười khi nhớ đến bộ dạng hắn ban chiều rồi lại tự kiểm điểm lại bản thân vì “dám” nhớ đến hắn, con tim thật khó bảo.
*****
– đã là người thứ hai rồi! mày còn gì để nói nữa không? – bóng dáng hai tên con trai cao lớn.
– có liên quan gì đến tôi?-tên kia nhún vai, đôi mắt lạnh không để lộ bất kì một yếu điểm nào.
*cách* – tiếng lên nòng súng lạnh băng trong đêm đủ làm người ta nổi da gà khiếp sợ.
– cò-quay-nga… – tên con trai cao lớn với đôi mắt nâu rít qua kẽ răng từng chữ.
*cách*- lại một âm thanh lạnh băng vang lên, cò không có đạn.
– tỉ lệ 1:7? đẹp đấy.. – tên con trai có đôi mắt xám tro nhếch môi.
*cách*- lại một tiếng lên nòng, nòng vẫn không có đạn, tỉ lệ bây giờ đã là 2:6.
Những tiếng lên nòng súng trong tay cậu con trai có đôi mắt nâu vẫn không làm cho đôi mắt xám tro kia run sợ, vẫn là đôi mắt lạnh và sắc. chẳng mấy chốc tỉ lệ đã là 7:1! tức là chỉ cần bấm cò một phát nữa thôi thì một viên đạn sẽ lập tức bay ra chứ không còn là những nòng không đạn vô hại ban nãy, sự sống và cái chết bây giờ chỉ còn cách một giây.
– cậu chủ!! xin cậu chủ dừng tay! Nhị thiếu gia không có liên quan đến vụ án đó! – tiếng một người đàn ông trung niên vội vã phía cuối hành lang.
Đôi mắt màu nâu lạnh lia qua phía người đàn ông trung niên đang chạy hốc tốc về phía mình.
– Nhị.. Nhị Thiếu gia lúc đó đang ở cách hiện trường tới hơn 3km.. – người đàn ông thở gấp.
Đôi mắt nâu ánh lên tia nghi hoặc nhưng vẫn là cái thần sắc có phần hơn người.
– lúc đó nhị thiếu gia đang ở bệnh viện B! camera an ninh đã được xác nhận và chắc chắn là nhị thiếu gia có mặt tại bệnh viện đúng vào thời gian ước tính vụ án xảy ra- người đàn ông trung niên nghiêm giọng.
*pằng* – tiếng súng vang lên lớn đến nỗi khiến người đàn ông đó ngồi thụp xuống ôm tai.
Một viên đạn đã cắm sâu vào đầu bức tượng vệ thần ở sảnh.
*****
~~ 5 giờ sáng hôm sau.
“It’s so lonely lonely day… It’s so lonely lonely night..”- tiếng chuông báo thức điện thoại nó reo lên.
– hưm.. haizz.. – nó lò mò ngồi dậy với mái đầu bù xù không thể tả nổi, lật đật chạy vào làm VSCN thật mau để đến trường, vì được ra về sớm hơn mọi khi nên vào học cũng phải sớm hơn, 6h là trường nó đã đóng cổng, nó hộc tốc chuẩn bị cặp sách đồ đạc, mới nghỉ có hai ngày mà nó ngỡ như 2 tuần vậy, nhớ lớp nhớ trường và nhớ cái My, dù không muốn thừa nhận nhưng người nó nhớ nhất là ai thì hẳn ai cũng biết.
Lật đật chạy ra bên ngoài, anh nó đã đứng đợi nó từ bao giờ, vẫn là khuôn mặt điển trai mê người và chỉn chu đó, nhưng hôm nay anh nó đặc biệt hơn mái tóc đã được tỉa gọn hơn làm tăng thêm sự nam tính, nó mê mẩn ngắm một hồi rồi phán câu xanh rờn:
– anh ai mà đẹp trai thế nhờ!
-đi! – anh nó bá cổ nó lôi đi không thương tiếc.
– nè! em là bệnh nhân đó! bác sĩ tương lai như anh thì ai mà dám tin tưởng hả! – nó la ầm ỹ.
– im! làm ồn mấy bệnh nhân khác giờ! – anh nó tiện tay bịt luôn miệng nó lại.
– ư.. ứm.. ứ.. – nó ú ớ quờ quạng cái ngôn ngữ ngoài hành tinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...