Ê! Nhỏ Tóc Bím
* brừ brừ* – cái điện thoại nó rung lên gấp gáp nhưng đang trog giờ học nên nó đâu dám nghe, nó chỉ lén xem ai gọi. *ông chủ đang gọi* dòng chữ trên màn hình điện thoại làm nó thiếu chút là tăng sông .
“Có nên nghe không ta, mà thôi nghe làm gì, hắn ta rõ tâm thần mà. Nhưng mà cũg khôg đc, lỡ đâu có chuyện gì quan trọng mà mình khôg nghe thì chắc hắn ám mình cả đời quá” – nó đấu tranh tư tưởng.
– Thưa cô, em thấy không khoẻ, em có thể lên phòng y tế không ạ – nó vờ ôm đầu.
– *lo lắng* ừa em đi đi nhìn mặt em hơi xanh đấy – cô nó lo lắng – à lớp trưởng đưa bạn lên phòng y tế đi em.
– Thưa cô cứ để em đưa bạn ấy đi – Nam lo lắng nhìn nó.
– ừm vậy cũg đc em đưa bạn đi đi.
Nam dìu nó mặt vô cùng lo lâng xen chút bối rối.
Nó đâu có ngờ hắn đã đứng đợi nó ngay trước cửa lớp kế bên, thấy Nam dìu nó đi mặt hắn có chút không vừa lòng.
– ê tóc bím bị sao vậy – hắn hỏi cộc lốc nhưng mặt thì hiện rõ hai chữ *lo lắng*.
“Đồ ngu tại anh mà tui phải giả bệnh chứ còn sao trăng gì nữa” – nó chửi thầm.
– Xin lỗi, bạn là ai vậy, nếu khôg có chuyện gì thì mau tránh đường để chúng tôi còn đi! – Nam khó chịu lên tiếng.
– Này nhóc! anh đây lớn hơn nhóc một lớp đấy , dùng từ cho cẩn thận.- Hắn lên giọng.
Cảm thấy bầu không khí có chút khó hiểu nên nó nhanh chóng lên tiếng.
– Anh ý.. anh ý là anh của đó ông cứ lên lớp trước đi, tui đi với anh tui là được r.
– thì ra là anh rể ạ – Nam hớn hở cười toe toét làm nó muốn vụt ột phát.
– Anh rể cái mốc khỉ gì, cậu còn đứng đây thêm một giây nữa là chết với tôi đấy – nó hăm doạ.
– thôi em gái ngoan, để anh dẫn em đến phòng y tế nhé – Hắn giở bộ mặt sặc mùi đóng kịch làm nó sởn gai óc.
Hắn nhanh chóng “giựt” nó lại rồi vẫy vẫy tay xua Nam vào lớp, Nam nhà ta vẫn thơ ngây tin tưởng nên ngoan ngoãn vừa đi vừa cười cung kính cúi chào cứ như thằng hâm. Nam vừa khuất bóng vào lớp cũg là lúc hắn hất cho cái liếc cứ như trẻ con bị giành kẹo.
– Đi thôi em gái – hắn nham nhở vẫn chưa thôi bỡn cợt nó.
Hai đứa đi khuất một đoạn thì *phịch* nó đẩy hắn ra
– Anh gọi tôi có chuyện gì?-nó nhíu mặt khoanh tay hỏi cứ như tra tội.
– e hèm..-hắn hắng giọng- Cô hỏi tôi tên gì đi! – nói rồi ngước mặt nhìn lên trời cười cười như kiểu “ngây thơ vô số tội”
– Anh…. – nó nén giận, lí do mà hắn gọi nó ra chỉ có thế này thôi á?! không tin nổi, nhưng rồi nó quyết khôg chịu thua- Vũ Tuấn Anh! – nó dõng dạc đọc lớn sau khi liếc qua bảng tên hắn
– Cô…- hắn cứng họng- sao cô giám, tôi bảo là cô phải hỏi tôi – tên – gì cơ mà- hắn nhấn mạnh từng chữ.
Mặc cho bộ dạng khó coi của hắn nó bỏ đi một mạch thì bất ngờ bị hắn túm lấy một bím tóc, *két* nó phanh gấp để tránh việc “tóc lìa khỏi đầu”.
– Đồ não cá, bỏ tóc tôi ra ngay!!!!
– không thích! tôi cứ nắm đấy làm gì nhau – hắn mặt dày giữ rịt lấy tóc cô.
@#%21&@35*}¥*** vân vân và vân vân
Theo phản xạ nó hướng mắt về phía đang rộn lên những âm thanh xì xào đó thì “ôi chúa cứu thế!!! thằng dở hơi bơi ngửa đó đang tiến về phía này” – nó hoảng hốt rên thầm,một tay che mặt nó quay sang phía cửa sau căn tin đang tính co giò “chuồn là thượng sách”
– tui đi vệ sinh lát nha – nó thì thào với Nam rồi thủ thế luồn lách bỏ chạy, nó chúi người thật thấp để tránh bị hắn phát hiện.
* ngó quơ ngó quất* – Hắn đảo mắt tìm “ai đó” làm bọn con gái cứ xuýt xoa vì độ đẹp hơn hoa và ánh mắt lạnh lùng nhưng hút hồn của hắn.
“TRẦN – GIA – LINH!!!! cô đứng lại đó!!!!!!” – Hắn gọi lớn, và dĩ nhiên chị Linh nhà ta đã bị phát hiện nên co giò chạy thục mạng ra cửa sau-xung quanh hàng loạt con mắt đổ dồn về hai người đang rượt nhau.
” phải rồi có cách rồi” – nó nghĩ thầm rồi co giò chạy về phía NHÀ – VỆ – SINH – NỮ – “ha ha ha ha ha để chụy xem cưng bắt được chị bằng cách nào” – nó cười như con hâm.
Thêm một cuộc rượt đuổi ( 2 con người này cứ như Tom & Jerry ấy nhở?! )
Và lần này “Jerry” thắng cuộc, nó nhanh chóng chui vào cái “hang an toàn” của mình để mặc cho “Tom” bất lực đứng ngoài chửi rủa mệt lử rồi bỏ đi .
“Hừm lần này coi như cô thắng”- hắn hất mũi bỏ đi- theo sau hắn là cả đám con gái lẫn “trai”.
*************
**reng reng***
Cuối cùng cũng đến giờ ra về, nó thấp thỏm nhòm trước nhòm sau đề phòng hắn lại đến tìm bắt nó rồi nhanh chóng co giò chạy, thay vì đi lối của học sinh thì nó chuồn theo lối đi dành riêng cho giáo viên với lí do xách cặp phụ cô.
*Phù*
Cuối cùng cũng ra được bãi giữ xe, anh nó vẫy vẫy nó, vèo một cái nó đã leo lên xe anh nó và chuẩn bị xuất phát thì
” TRẦN GIA LINH!!!!!!!!!!!!! Cô được lắmmmmm!!!!! ” – Hắn gào thét bất lực chạy theo chiếc xe đang phóng đi của anh nó, lớp hắn bị giữ lại nên ra trễ, còn nó,ngồi trên xe lè lưỡi vẫy vẫy và khuyến mãi thêm nụ cười không thể troll hơn được nữa.
Aiiiiii shhhhh……. con tóc bím chết tiệttttttt!!!! – hắn tức điên đá cái ghế đá bên cạnh và kết quả là đỏ mặt tía tai ngồi thụp xuốg ôm chân =)))))
***********
….trong lớp, có ai đó vẫn ngồi thừ ra như vậy – Là Nam, hôm nay nó ít nói hơn , thậm trí là từ lúc dưới căn tin lên tới giờ Nam không nói lấy một tiếng.
*****************
Trên đường về nhà….
– Nhóc! đừng dây dưa với tên đó – anh nó bây giờ mới lên tiếng, nét mặt có chút không vui.
– hai nói ai cơ?- nó chớp chớp thắc mắc.
– Ban nãy dưới căn tin hai thấy hết rồi – anh nó nhíu mày.
– ah thằng điên ấy đó à – nó buột miệng thở dài.
– nói tóm lại đừng dây dưa với tên đó, tên đó không tốt đẹp gì đâu! – Anh nó nghiêm túc.
– hai yên tâm em cũg chả muốn dính dáng tới hắn đâu – nói rồi nó chun mũi nhăn nhó coi bộ dù một chút cũg chả ưa nổi hắn.
Lúc này, trên nét mặt anh nó dần dãn ra, một nụ cười mãn nhãn.
Flash Back ( ngược dòng hồi tưởng)
– Ah vậy là con có em trai hả mẹ – một cô bé tóc bím nhào đến ôm chầm một cậu nhóc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...