Bữa tiệc diễn ra trong sự ngại ngùng của nó khi cứ phải gọi Nam là anh cứ lỡ miệng một cái là bị phạt nhìn thẳng vào mắt Nam trong 5 giây.
– quà nè! – Mạnh quay mặt đi chìa ra phía Nam một chiếc hộp màu bạc ánh kim.
– á! – nó la hoảng làm cả hai đều quay nhìn.
– sao vậy? – cả Nam và Mạnh đồng thanh.
– .. quà… tui.. à không! em! em quên mang rồi… – nó rớm nước mắt, lúc nãy vội quá nên nó quên mang quà theo, nó thấy mình thật quá vô dụng đi, nó sợ Nam sẽ buồn.
– sự hiện diện của em là món quà lớn nhất rồi! -Nam ôm nó vào lồng ngực, vẻ mặt lúng túng đau lòng.
– hưm.. – nó cố lấy bình tĩnh vùi mặt vào áo Nam để che đi giọt nước chuẩn bị rơi, nó nghe thấy mùi bạc hà quen thuộc ấm áp, cảm giác thật oan toàn, hệt như ở bên anh nó vậy.
Mạnh cười nhạt rồi lặng bỏ đi…
– ta đi ra ngoài thôi! – Nam áp tay lên hai má đang ửng đỏ vì khóc của nó.
– ưm.. – nó gật đầu lau đi nước mắt.
Nam nắm tay nó bước đi trong sự ganh tị của mấy chị giúp việc, nó không biết mình đã may mắn thế nào khi được gặp Nam bởi tình cảm là thứ mù quáng, ta không thể bắt ép nó phải thích người này hay ghét người kia…
******
Trong lúc đó tại nhà hắn…
– hãy xác nhận lại địa điểm!- đôi mắt sắc như dao của hắn tia về phía màn hình lớn của máy chiếu.
– vâng! – hơn ba người đàn ông đang gõ liên tục những dòng mã hoá trên những chiếc máy tính xung quanh.
* tít tít tít* – âm thanh một chiếc máy vang lên gấp gáp.
– chết tiệt! *xoảng xoảng* – hắn đá đổ một chiếc bàn với khuôn mặt giận dữ đến đáng sợ, đôi mắt vốn đã lạnh nay còn hằn nên những tia đỏ làm hắn giống như một Á Thần bóng tối với đôi cánh màu bạc. hắn chống hai tay lên bàn thở mạnh giận dữ.
– thưa… – quản gia Lâm e ngại lên tiếng.
– tôi nên giết nó luôn chứ!-hắn bước tới cầm lấy khẩu súng đã được gắn sẵn ống hãm thanh hệt một sát thủ thật sự, mắt hắn vằn lên nhưng tia đỏ.
– xin cậu chủ bình tĩnh! dù gì thì… * pang* – quản gia Lâm chợt im bặt vì một viên đạn đã ghim sâu vào tường, chỉ cần lệch một chút nữa thì viên đạn đó đã ghim vào cổ ông chứ không phải bức tường kia.
– tôi không muốn nghe mấy từ đó! – hắn lạnh lùng buông thõng khẩu súng.
******
– a….. pororo kìa!! – nó nhảy cẩng chạy về phía chú chim cánh cụt hoạt hình.
– sh… bao nhiêu tuổi rồi hả nhóc! – Nam phụt cười.
– chụp cho tui… í lộn! cho em một tấm đi! – nó hóng hớt.
– haizz.. 1.2.3 – hắn bấm máy ảnh.
– đi thôi! đi thôi! – nó kéo Nam về phía vòng quay ngựa gỗ.
– hừm.. – Nam cũng phì cười vì sự đáng yêu của nó, hôm nay có lẽ là ngày cậu cười nhiều nhất trong đời.
– a.. la la la – nó thích thú leo lên một con ngựa, Nam không lên theo mà chỉ đứng đợi nó ở bên dưới.
– Nam ơiiiiii – nó la lên khoái trá, Nam vẫy tay mỉm cười thật tươi với nó, tim đập rộn ràng, nếu có kiếp sau thì cậu vẫn mong có thể gặp lại nó.
– Nam.. ơ.- nó lia mắt xung quanh nhưng không thấy Nam đâu, cứ mỗi vòng quay thì nó sẽ lại nhìn về Nam và gọi to, nhưng vừa quay khuất một vòng thì đã không thấy Nam đứng đó nữa, nó hơi hoảng, nó cố gắng tìm xung quanh, nước mắt lại tự nhiên trực trào không lí do, từ sáng nó vốn đã cảm thấy có gì không ổn.. Nó run lên, nó muốn nhảy ra khỏi con ngựa để lập tức đi tìm Na nhưng lại không đủ can đảm, vòng quay vừa dừng lại nó đã nhảy xuống như bay chạy đi tìm Nam với khuôn mặt hoảng loạn đến thương tâm.
*bụp* – nó không cẩn thận va vào một người rồi mau chóng cúi gằm bỏ đi.
– nè! – người bị nó va phải vội cầm lấy tay nó.
– ơ.. Namm!- nó ôm luôn lấy Nam, Nam vì quá bất ngờ mà giơ luôn hai tay lên trời, đôi mắt mở to.
– đừng có bỏ đi nữa đó.. – nó chùi hai hàng nước mắt.
– mới đi có chút xíu đã nhớ rồi à! – Nam mỉm cười hạnh phúc nhìn nó âu yếm, cậu chìa về nó một cây kẹo bông màu hồng.
– tại.. tại… – nó bặm môi khó xử, nó vừa làm gì thế này, nhưng vừa thấy cây kẹo bông nó đã quên hết mà chụp lấy.
Xung quanh bắt đầu nổi lên tiếng xì xầm.
– êy mày hình như là anh Nam kìa! – girl 1
– đúng rồi má ơi!! Anh Nam bên ngoài nhìn đẹp trai quá!!!- girl 2.
– đây là cậu Nam con trai chủ tịch Dương thì phải-người lớn 1.
– không phải họ đã chuyển định cư sang Mỹ mấy năm trước rồi sao? – người lớn 2.
– đi thôi! – Nam nhận ra những tiếng xì xầm kia, mặt cậu lộ vẻ lạnh lùng kéo tay nó như muốn mau chóng ra khỏi vòng vây của đám người hiếu kì kia.
– à ừm.. – nó vẫn không để ý xung quanh, cứ mặc cho Nam đưa đi cùng cây kẹo bông đang ăn dở.
Trời đã chập tối, khắp nơi đã được thắp sáng lên bởi những ánh đèn lung linh, nó ngồi trong xe với Nam hát ngao nghêu tất cả những bài hát được bật lên dù nó chả biết bài nào, Nam thì cứ vừa lái xe vừa cười ngất với nó, chuyến đi cứ muốn dài ra nhưng đã gần ngay trước mặt.
– ngồi im đó! – Nam mở cưa xe ra trước rồi chạy về phía cửa xe bên nó mở ra một cách lịch thiệp.
– plè… – nó đã không cảm ơn thì thôi! vậy mà còn lè lưỡi trêu người.
– aishhh.. – Nam ôm trán hết cách với nó.
– oaaaa.. – nó hét lên khi nhìn quanh, một khuôn viên rộng lớn được thắp sáng với hàng chục ngọn nến và đèn lấp lánh, bầu trời hôm nay cũng nhiều sao một cách kì lạ, nó như vừa lạc vào một vùng đất thần tiên vậy, nó tha hồ ngước cổ lên ngắm chọn những ngôi sao lấp lánh và để mặc cho đôi mắt lung linh lên vì những ánh đèn xung quanh, nơi này rộng còn hơn sảnh lớn nhà Nam vậy mà lại không có một căn nhà nào cả, tất cả là một vùng cỏ cùng hoa và lấp lánh đâu đó ánh đèn của vài chú đom đóm.
– đẹp chứ! – Nam ngước mặt lên hít một hơi căng tràn phổi.
– đẹp lắm! – nó thích thú ngồi xuống thảm cỏ nhìn lên bầu trời rộng mở không bị chắn tầm nhìn bởi bất kì vật gì. Nam cũng ngồi xuống theo nhưng khác là ánh mắt cậu lại đang hướng về khuôn mặt thích thú của nó, cậu đã mất một thời gian để tìm ra được chỗ này và cho người trang trí lại, thực ra có một căn nhà nhỏ ở đây nhưng cậu đã hết lời thuyết phục và bồi thường thì chủ nhà mới đồng ý cho đập bỏ đi, khung cảnh nơi đây giờ tách biệt hẳn với chốn thành thị ồn ào kìa, thanh bình và thuần khiết hệt như khi cậu ở bên nó vậy.
– nếu anh nói là anh thích em thì em sẽ trả lời thế nào?- Nam ngước lên trời với đôi mắt có chút lo sợ và do dự.
– … – nó thôi nhìn lên bầu trời đêm mà quay sang Nam, khuôn mặt Nam sáng lên bởi ánh nến vàng diệu dàng làm nó lặng đi, nó ước mình vừa nghe lầm.
– khó trả lời quá hả? – Nam hít một hơi khó nhọc, khuôn mặt vẫn ngước lên trời.
-… em.. – nó ngập ngừng.
– .. sao băng kìa!- Nam chỉ tay lên trời làm nó vội ngước lên theo, là sao băng thật! đầu đời đến giờ nó mới tận mắt nhìn thấy sao băng, ngay lập tức nó chắp tay lại cầu nguyện, Nam cũng nhắm hờ mắt.
– em vừa ước điều gì?- Nam dịu dàng quay sang nó.
– em ước ba mẹ và anh hai luôn mạnh khoẻ! còn nữa! em ước anh sẽ luôn cười thật nhiều như ngày hôm nay! – nó thật thà nói toẹt ra.
– còn anh thì ước em cho anh một cơ hội! chỉ một cơ hội thôi… – Nam lại ngước mặt lên trời, đôi mắt đen láy nhưng buồn.
…. Nó lặng người… nếu được sinh ra lần nữa thì nó nhất định sẽ lại tìm Nam và thực hiện điều ước đó.. còn bây giờ.. trái tim nó chỉ còn chỗ cho riêng hắn, nó hơi nghẹn đắng ở cổ, nó thương Nam nhiều lắm, nhưng với tư cách một người bạn, nó biết Nam có một tuổi thơ không mấy tốt đẹp, đó là một cậu nhóc luôn cô độc nhưng mạnh mẽ, dù có vấp ngã cũng sẽ tự đứng dậy mà không hề quấy khóc chạy đi ăn vạ như những cậu nhóc cùng tuổi, là cậu nhóc luôn lặng lẽ nhìn theo những đứa trẻ có cha mẹ đến rước với đôi mắt ghen tị, là cậu nhóc dù bị chính ba mình đánh cũng không hề khóc, đôi mắt vẫn luôn nghiêm nghị một cách không nên có của một đứa trẻ.
~~ Flash back
Nó vẫn nhớ như in mùa hè giữa năm lớp một, nó được ba mẹ dẫn đến nhà một người quen, ba mẹ nó gọi người đó là chủ tịch Dương, nó lạ lẫm ngồi im trên ghế cho đến khi nó thấy chủ tịch Dương gọi ra một cậu nhóc quen thuộc.
– Nam! ra đây con! – chủ tịch Dương nghiêm nghị.
– chào mọi người!-cậu nhóc cúi chào một cách gia giáo.
– ừ! à hình như cháu nhà cùng tuổi với bé Linh nhà tôi. – Ba nó gật đầu hài lòng.
– cháu nó lớp một còn bé Linh?- chủ tịch tỏ ý thích thú.
– vâng! cháu Linh cũng lớp một- ba nó vui vẻ.
– dạ.. bạn Nam là bạn cùng lớp với con! – nó e dè khi chủ tịch Dương quay sang nó.
– vậy thì tốt quá rồi! hai đứa ra sảnh chơi đi! – chủ tịch tỏ vẻ hài lòng.
– con ra sảnh nhé!- nó tung tăng kéo theo Nam.
– tôi đặt trước con bé nhé!-chủ tịch Dương vuốt cằm hài lòng.
– hay là vậy nhỉ?- ba nó cười lớn, cả căn phòng tràn ngập tiếng cười.
– ê nhóc con thả ra!- Nam gắt.
– sớ! ai thèm! tại trong đó ngộp ngạt quá nên mới kím cớ ra đây thôi!- nó cũng gắt.
Nó ngồi bệt ra sảnh, chẳng cần ghế ghiếc gì, cậu nhóc con thì tự kéo ra một chiếc ghế ngồi một cách cao quí nhưng cũng không cản được mà lâu lâu lại lén liếc nhìn nó.
– ai vậy anh hai?- cậu nhóc con còn ngái ngủ, cậu mặc một bộ đồ ngủ, tay còn kéo lê theo một con thỏ trắng to hơn mình.
– dễ thương!- mắt nó sáng trưng như đèn pha ô tô lao tới nhéo hai má phúng phính của cậu nhóc, cậu nhóc con chu mỏ, đứng im nhìn nó mà không hề chống cự.
– chị là ai?- cậu nhóc vẫn mặc cho nó nhéo má, đôi môi chúm chím đỏ ngọng nghịu từng chữ.
– bỏ nó ra! – Nam bực mình ôm cậu nhóc con lại dấu ra sau lưng.
– chị là ai?- cậu nhóc con tự động lại chạy ra phía nó hỏi, đôi mắt đen láy ngộ nghĩnh.
– chị tên Linh! còn nhóc?- nó mỉm cười đáng yêu.
– Mạnh!- cậu nhóc tròn mắt.
– hư! không được nói trống không! – nó lại nhéo má cậu nhóc, đôi má phúng phính ửng hồng.
– đây là cái chị anh hai thích ý hả? – cậu nhóc con đưa ánh mắt nhìn về Nam.
– hồi.. hồi nào!! – Nam lắp bắp quay mặt đi.
– chị! đi chơi xích đu với em! – cậu nhóc con nắm đôi bàn tay bé xíu đó lôi nó đi.
Tại chiếc xích đu đó, Mạnh đã bảo nó sau này khi lớn lên nhất định phải làm vợ anh cậu, cậu nhóc cảm thấy nó rất đặc biệt, nó khác với mấy nhỏ mà ba cậu hay dẫn về làm quen với anh cậu, trong khi mấy nhỏ cứ cố tỏ ra tiểu thư lá ngọc cành vàng và ra vẻ lịch sự trước cậu thì nó lại chẳng nói chẳng rằng mà nhào đến nhéo má cậu, cậu ghét nhất bị nhéo má nhưng trong khoảnh khắc đó lại không hề chống cự.
– anh hai! chơi chốn tìm đi!- cậu nhóc con lại lôi xềnh xệch nó vô nhà.
– không thích!- Nam quay mặt đỏ lựng đi.
– không thích thì em chơi với chị xinh đẹp vậy!- Mạnh giơ tay về phía nó oẳn tù xì.
– để anh làm người đi tìm!-Nam lườm Mạnh.
– hoan hô anh hai! chị! mình đi chốn thôi! – Mạnh kéo tay nó chạy đi tìm chỗ chốn.
– 5 10 15 20 25 30… 100 đi tìm!- Nam đếm đều rồi bắt đầu đi tìm.
* xoảng* – tiếng đổ vỡ làm Nam hoảng hốt chạy đi tìm.
– anh hai… Em lỡ làm bể rồi.. làm sao.. – Mạnh đứng đó, sững người, nước mắt ngấn ra, nó đứng bên cạnh cùng sợ không kém.
– chuyện gì vậy?- chủ tịch Dương đi tới.
– là con làm bể!- Nam lên tiếng làm nó vội ngước nhìn.
* bốp * – một cú tát trời giáng vào mặt Nam, mặt cậu bắt đầu đỏ lên dấu năm ngón tay.
Chiếc bình gốm bị vỡ là chiếc bình quý có 1-0-2 ở thời Thanh.
– ấy! chủ tịch! cháu nó còn bé dại! – ba nó hoảng.
– dù là còn bé nhưng sau này nó sẽ phải gánh vác cả cái cơ nghiệp này! nó nên học cách chịu trách nhiệm về việc nó gây ra!- chủ tịch Dương với đôi mắt nghiêm nghị.
– thôi! ta lên nhà trên tiếp tục bàn công chuyện thôi!-chủ tịch quay lưng đi.
Nam đứng đó, không hề khóc, đôi mắt đen ánh lên sự mạnh mẽ, Nam gật đầu nhẹ với Mạnh, Mạnh khóc oà, giây phút đó nó thấy được sự ấp ám hiếm hoi trên gương mặt Nam…
End Flash Back.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...