Ê Hổ Cái Em Là Của Anh

Trên con đường vắng vẻ hai hang cây bên đường đung đưa trong
gió , từng cơn gió lạnh buốt thổi trên con đường . Uyên Nhi kéo chiếc khăn len
màu trắng lên cao che đi chiếc cổ cùng đôi má đỏ bừng vì gió lạnh , cô quay
sang phía Bảo Ngọc nhăn nhăn mũi càu nhàu

- Tháng 12 lạnh muốn
chết mà vẫn phải đi học

Nhìn Uyên Nhi mặt nhăn như quả táo tàu Bảo Ngọc cười mỉm
nhún vai

- Chịu thôi dù sao
cũng vẫn phải học mà

Xoa hai bàn tay lạnh buốt vào nhau Uyên Nhi lấy găng tay
trong túi áo khoác ra vừa đeo vào tay vừa càm ràm

- Đúng là độc ác bắt
những cô bé yếu đuối nhỏ bé như chúng ta phải chịu cực trời lạnh muốn đóng băng
mà vẫn phải tới trường

Bảo Ngọc nghe xong thì cúi đầu thở dài , Uyên Nhi thấy bạn
có vẻ mặt đó thì kéo tay Bảo Ngọc đi thật nhanh , đi qua một nhà hang cô nhìn
thấy họ đang dựng cây thong mắt bỗng chốc sáng lên cô nhìn Bảo Ngọc vui vẻ hỏi

- Noel năm nay cậu có về nhà không ?

Tâm trạng đột nhiên xuống thấp tới cực hạn Bảo Ngọc buồn bã
lắc đầu

- Cha mình không ở
trong nước nên mình sẽ ở lại trường

Biết bản thân đã vô ý nhắc tới chuyện buồn của Bảo Ngọc ,
Uyên Nhi gãi đầu bối rối cười ngượng

- Mình xin lỗi mình
vô ý quá

Lắc đầu mỉm cười Bảo Ngọc chấn an Uyên Nhi

- Không sao đâu mình ổn


Ngừng lại một chút Bảo Ngọc hỏi lại Uyên Nhi đang ủ rũ

- Cậu thì sao , cậu về
nhà chứ chắc hai bác nhớ cậu lắm đấy

Một ý kiến chợt hiện ra khiến khuôn mặt cô sáng bừng Uyên
Nhi nhảy cẫng lên hai tay đặt lên vai Bảo Ngọc ríu rít

- Vậy mình sẽ ở lại với
cậu nha

Cảm động vì câu nói của Uyên Nhi nhưng Bảo Ngọc cũng là người
hiểu chuyện cô biết nếu Uyên Nhi không về cha mẹ cô ấy sẽ buồn lắm , thở dài buồn
bã nhưng môi vẫn cố nặn một nụ cười nói với Uyên Nhi

- Đừng như vậy hai
bác sẽ buồn lắm cậu về nhà đi mình ở lại một mình được mà

Nghe tới đây Uyên Nhi vẫn cười vui vẻ lắc đầu

- Không đâu thực ra
cha mình phải đi công tác ở Anh nhưng vì mình nên mới ở nhà , hiện tại không cần
nữa rồi mình sẽ ở lại cùng cậu cha mẹ mình có thể làm việc của họ


Bảo Ngọc vui vẻ gật đầu

- Vậy cũng được chúng
ta sẽ đón giáng sinh cùng nhau

Hai người nhìn nhau cười vui vẻ quên đi sự lạnh lẽo của mùa
đông giá rét …

********************

Căng tin đông đúc , Uyên Nhi bê khay đồ ăn đầy ắp chen lấn
trong đám học sinh ánh mắt quét một lượt tìm kiếm bóng dáng ai đó , đang mải
nhìn quanh Uyên Nhi không để ý có người đã lặng lẽ đi tới phía cô . Đột nhiên
lưng bị đẩy mạnh Uyên Nhi không kịp kêu lên đã ngã sấp xuống sàn . Đầu đập xuống
sàn gạch khiến cô đau điếng nước mắt cũng muốn tuôn ra , Uyên Nhi cố gắng ngồi
dậy nhìn khay thức ăn mà khi nãy cô mất bao nhiêu công sức mới lấy được nay đã
nằm hết trên sàn bị bao nhiêu đôi giày dẫm đạp , tức giận Uyên Nhi cố nhịn cơn
đau đớn đứng dậy nhìn ra phía sau tìm kiếm kẻ đã đẩy mình . Thiên Kim đứng trước
mặt Uyên Nhi hai tay khoanh trước ngực khóe môi còn nở nụ cười khinh bỉ , Uyên
Nhi tức giận quát lên

- Chị dỗi hơi không
có việc gì làm hả sao lại đẩy tôi ?

Mỉm cười nhẹ nhàng như không có chút liên quan tới mình ,
Thiên Kim dùng ánh mắt sắc bén nhìn quanh căng tin khi nãy còn sôi nổi nay đã
im ắng lạ thường nhún vai nói với Uyên Nhi

- Chị đâu có đẩy em ?
em tại sao lại nói vậy chứ em có nhìn thấy chị đẩy không em thử hỏi mọi người
xem có ai thấy chị đẩy em không ?

Nhìn cái bản mặt “ tôi rất oan ức “ của Thiên Kim rồi lại liếc
xung quanh nhìn hang đống học sinh nét mặt tái nhợt Uyên Nhi lắc đầu ngao ngán
nghĩ thầm “ Một lũ vô dụng “ tuy muốn chạy
đến tát cho Thiên Kim một phát nhưng vì không có nhân chứng hay vật chứng gì để
buộc tội cô ta đã đẩy mình nên Uyên Nhi đành cắn răng quay người muốn bỏ đi .
Thiên Kim cười đểu nhìn Uyên Nhi nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc nhưng đột
nhiên một cái tát đau điếng rơi trên khuôn mặt trang điểm kĩ càng của cô ta khiến
Thiên Kim không chút phòng bị ngã xuống , ôm khuôn mặt đau đớn Thiên Kim ngẩng
lên nhìn kẻ to gan dám tát mình chỉ thấy Bảo Ngọc đứng đó . Thiên Kim tức điên
lên đứng dậy muốn đánh Bảo Ngọc thì bị một bàn tay chặn lại quay sang tìm kẻ dỗi
hơi phá đám Thiên Kim hét lên

- Buông tay mày muốn
bị đuổi học phải không ?

Uyên Nhi cầm lấy cánh tay Thiên Kim nhưng mắt lại mở to kinh
ngạc nhìn Bảo Ngọc .

Bảo Ngọc gật nhẹ đầu với Uyên Nhi nhẹ nhàng nói

- Cậu buông tay đi ngồi
xuống đầu cậu chảy máu rồi

Uyên Nhi ngơ ngẩn
nhưng vẫn làm theo lời Bảo Ngọc ngồi xuống cạnh đó ánh mắt nhìn về phía Bảo Ngọc

Ở một góc của căng tin Uy Vũ lo lắng muốn điên lên quay sang
hét lên với Tuấn Anh

- Buông tay cậu làm
cái quái gì thế để tôi đi giúp họ

Nhìn thằng bạn thân nổi tiếng là lạnh lùng điềm tĩnh nay

không khác gì gấu mẹ thấy con bị thương , Tuấn Anh điềm tĩnh lắc đầu

- Đứng im tôi muốn
xem Bảo Ngọc sẽ làm gì …

Bảo Ngọc nhìn Uyên Nhi ngồi xuống rồi mới quay lại dùng ánh
mắt sắc bén liếc Thiên Kim lạnh nhạt nói

- Muốn bị đuổi học ư
, cô nghĩ cô là ai đừng tưởng mình là con gái của hiệu trưởng mà muốn làm gì
thì làm cô nên nhớ 20 % cổ phần của trường này là do cha tôi nắm giữ

Giận tới tím tái mặt mày Thiên Kim hoảng sợ khi thấy ánh mắt
xem thường của mọi người xung quanh , giận dữ che lấp lý chí Thiên Kim dơ tay
lên muốn tát Bảo Ngọc nhưng lần này vẫn bị cản lại . Bảo Ngọc ngạc nhiên nhìn
Tuấn Anh , anh đang giúp cô sao ?

Thiên Kim nhìn thấy Tuấn Anh và Uy Vũ giọng nói trở nên mềm
đi cô tỏ vẻ oan ức khóc lên

- Hai anh tới thật đúng
lúc …. Các anh xem hai đứa nó … nó bắt nạt em

Nhìn cô gái đang nức nở trước mặt như mọi khi Tuấn Anh sẽ
làm cho kẻ đánh cô ta khổ sở nhưng lần này anh chỉ mỉm cười đẩy tay Thiên Kim
ra gằn giọng

- Cút …

Căng tin lặng phắt không một ai di chuyển hay cử động mọi
ánh mắt đều hướng về phía Tuấn Anh , không một ai không biết Thiên Kim và nhóm
của cô ta lộng hành như vậy một phần là vì cha cô ta là hiệu trưởng mà quan trọng
nhất là cô ta có chỗ dựa vững chắc là Uy Vũ và Tuấn Anh nhưng hiện tại là gì
đây Tuấn Anh thì mắt to trừng mắt nhỏ với Thiên Kim còn Uy Vũ thì loay hoay
quanh Uyên Nhi như ách chú chó nhỏ trung thành * Kún : từ ngữ của mình ôi tôi bái phục bản
thân *

Vừa xấu hổ vừa tức giận Thiên Kim khóc toáng lên chạy đi , Bảo
Ngọc ngơ ngác nhìn Tuấn Anh tuy muốn hỏi anh tại sao phải làm vậy nhưng không
nói lên lời . Nhớ ra đầu Uyên Nhi chảy máu Bảo Ngọc chạy tới lo lắng hỏi

- Sao rồi cậu có sao
không ?

Đờ đẫn lắc đầu Uyên Nhi nhìn Bảo Ngọc ngơ ngẩn hỏi

- Cậu sao lại như vậy
?

Biết cách cư xử khi nãy của bản thân đã làm Uyên Nhi giật
mình Bảo Ngọc cười nói

- Chỉ là mình vứt đi
vỏ bọc nhút nhát trở nên mạnh mẽ hơn thôi

Uyên Nhi gật đầu mỉm cười

- Như vậy cũng tốt

Uy Vũ nhìn đầu cô chảy
máu thì không kiên nhẫn nổi nữa , anh kéo tay Uyên Nhi trước bao nhiêu ánh mắt
Uy Vũ ôm lấy Uyên Nhi bế cô lên . Uyên Nhi đột nhiên hai chân không chạm đất
thì hét toáng lên thấy Uy Vũ đang mỉm cười tươi tắn Uyên Nhi tức giận đấm anh
liên hồi


- Bỏ xuống anh làm gì
thế hả , tôi tự đi được bỏ tôi xuống

Vẫn nụ cười mê người đó Uy Vũ mặc kệ Uyên Nhi dãy dụa Uy Vũ
cười nói

- Ngồi yên đi nếu
không anh sẽ ném em xuống đất

Lập tức ngừng dãy dụa Uyên Nhi khoanh hai tay trước ngực trừng
anh một cái rồi quay mặt đi , Uy Vũ cười lớn hai tay bỗng chốc thả lỏng Uyên
Nhi cảm nhân người đang dần tụt xuống thì theo bản năng vòng tay ôm lấy cổ Uy
Vũ , Hài lòng với hành động đó Uy Vũ tiếp tục bế Uyên Nhi tới phòng y tế …

Nhìn không khí xung quanh Bảo Ngọc cảm thấy buồn cười tại
sao bọn họ phải kinh ngạc tới như vậy chứ ? Tuấn Anh nhìn Bảo Ngọc chăm chú
không một giây rời khỏi Bảo Ngọc cảm nhận được điều đó tuy muốn đùa với anh một
chút nhưng có lẽ anh sẽ không thích . Nén nỗi hụt hẫng trong lòng Bảo Ngọc quay
lưng bỏ đi , Chưa đi được mấy bước thì cô đột nhiên bị một bàn tay mạnh mẽ kéo
lại . Bất ngờ bị kéo lại Bảo Ngọc lui lại ngã vào lòng của Tuấn Anh , cô thắc mắc
nhìn anh

- Sao lại kéo em lại
?

Ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào khuôn mặt đỏ ửng ấy Tuấn
Anh nhíu mày không vui nói

- Cô nên đeo kính vào
tôi không muốn thấy bộ mặt này của cô

Trái tim như bị bóp chặt tới không thở nổi Bảo Ngọc đẩy anh
ra cố đứng thẳng

- Đó là chuyện riêng
của em chẳng có liên quan gì tới anh cả

Ánh mắt anh nhìn cô khing miệt nhếch mép lạnh lùng nói

- Nhưng tôi không muốn
cô làm ô uế khuôn mặt xinh đẹp thánh thiện của Bảo Kim

Lời nói như lưỡi dao sắc bén rạch vào tim cô , Bảo Ngọc nén
những giọt nước mắt sắp rơi ra mỉm cười với anh

- Nếu không chịu nổi
anh hãy hủy hoại nó đi em không kiện đâu

Bỏ lại những lời nói nhẹ nhàng tới bình thản Bảo Ngọc bước
qua anh không hề quay đầu lại có , cô muốn anh thấy bộ dáng bất cần của cô muốn
anh biết cho dù anh có hận cô tới đâu cô vẫn có thể mỉm cười sống tiếp nhưng ai
biết rằng sau cái vẻ ngoài bất cần đó là những giọt nước mắt khi nhìn anh đau
khổ những dằn vặt khi đối diện với sự thật rằng bản thân cô chính là thủ phạm
đã gián tiếp gây ra đau khổ đó ….

*************************

Phòng y tế

Uyên Nhi ngồi trên giường bệnh ôm đầu chán nản nhìn tên con
trai cứ chạy ra chạy vào từ khi đứ cô tới phòng y tế anh cứ như là bị chúng tà
vậy hết đi mua nước rồi mua đồ ăn nếu cô nhăn mặt một chút thôi anh sẽ lập tức
đi tìm y tá đầu tiên Uyên Nhi còn cảm thấy hả hê vì khiến anh rối rít như vậy
nhưng hiện tại cô đã chóng mặt tới điên lên rồi , ôm đầu Uyên Nhi hét lên

- Uy Vũ stop………..

Uy Vũ dừng lại nhìn Uyên Nhi chớp mắt ngây thơ

- Sao vậy ?

Nghe giọng nói ra vẻ bé ngoan cái gì bé cũng không có làm của
anh Uyên Nhi chắc chắn một điều anh cố ý , cô xa sầm mặt mày

- Anh muốn tôi hoa mắt

tới chết sao ngồi xuống

Cố nén để không bật cười thành tiếng Uy Vũ vẻ mặt vô tội
nhìn Uyên Nhi

- Là em bảo anh đi đi
lại lại mà

Cúi đầu thất vọng Uyên Nhi tự nói mình ngu ngốc đã biết anh
là con cáo già gian xảo mà vẫn còn để bản thân bị lừa vào bẫy . Uyên Nhi không
còn cách khác đành ngẩng lên đáng thương nhìn anh chắp hai tay lại van nài

- Xin anh ngồi xuống
xin anh đấy , anh muốn nhìn tôi chết sao ?

Mỉm cười vui vẻ Uy Vũ ngồi xuống nhìn vết thườn đã được băng
lại trên đầu Uyên Nhi trong mắt hiện ra một tia lạnh lùng , không ngờ lần này
anh đã không tới kịp để ngăn cản Thiên Kim . Nhắc tới cái tên đó khiến sắc mặt
anh sầm xuống hai tay bất giác nắm chặt thành nắm đấm anh nhất định khiến cô ta
hối hận .

Nhìn vẻ mặt anh như tảng băng nghìn năm Uyên Nhi đẩy nhẹ vai
anh

- Này anh sao thế ?

Thoát khỏi những suy nghĩ khó chịu Uy Vũ buồn bã đưa tay lên
sờ nhẹ vào vết thương của Uyên Nhi

- Đau lắm phải không

Đột nhiên anh nghiêm túc như vậy làm cho Uyên Nhi có chút giật
mình động tác quan tâm của anh khiến khuôn mặt cô nóng lên Uyên Nhi ngại ngùng
lắc đầu , lo lắng và hối hận đan xen khiến tâm trạng anh rối loạn không thể
nhìn thấy vẻ mặt hiếm có ấy .

- Hai người đang làm
gì thế ?

Không khí đang ngại ngùng gượng gạo tới cực điểm thì một giọng
nói lanh lảnh vọng tới khiến Uyên Nhi giật mình hất tay Uy Vũ ra cúi đầu để mọi người không thấy
vẻ mặt mình , Uy Vũ nhíu mày nhìn Uyên Nhi tại sao cô lại hất tay anh ra không
lẽ cô thực sự ghét anh như vậy ? suy nghĩ này khiến tâm trạng anh xuống thấp tới
cực hạn Uy Vũ chán nản đứng dậy đi ra khỏi phòng . Uyên Nhi ngẩng đầu lên nhìn
bóng dáng anh nhưng sao cô lại cảm thấy đau nhoiskhi nhìn bóng lưng cô đơn buồn
bã ấy của anh ?

Phát hiện ra không khí có chút quái dị Bảo Ngọc xua tay trước
mặt Uyên Nhi

- Này cậu đang nghĩ
gì mà nhập tâm vậy ?

Mỉm cười lắc đầu Uyên Nhi cố xua đi cảm giác khó chịu trong
lòng nói với Bảo Ngọc

- Không có gì

Nhìn đôi mắt thất thần của Uyên Nhi , Bảo Ngọc ngồi xuống
ghé vào tai bạn nói giọng mờ ám

- Hai người ở trong
này mắt anh nhìn mắt em mà còn nói là không có gì ?

Uyên Nhi trừng mắt nhìn Bảo Ngọc hét lên

- Làm gì có chứ

Bảo Ngọc cười một tiếng chỉ vào má Uyên Nhi

- Đỏ rồi …

Ôm lấy khuôn mặt nóng rực lên vì ngượng Uyên Nhi đấu tranh
tư tưởng “ Mình đang xấu hổ sao ? vì Bảo Ngọc nói mình là bạn gái Uy Vũ sao ? rốt
cuộc mình bị làm sao thế này , tại sao thấy hắn buồn thì lại đau lòng khi bị
người khác ghép đôi với hắn mình lại không hề cảm thấy chán ghét ? oh no mình bị
sao vậy nè …”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận