Ê Hổ Cái Em Là Của Anh

Đường phố nhộn nhịp vui vẻ những cây thong cao lớn treo đầy
những chiếc đèn neon cùng những vật trang trí xinh đẹp , con đường tràn ngập niềm
vui tiếng cười nhưng lẫn trong niềm vui đó có một cô gái nhỏ mặt xị xuống hai
mày nhíu lại đi trên đường . Uyên Nhi bực bội dậm chân “ anh ta là cái thá gì
chứ lại còn dám không để ý đến mình ? hừ mặc anh ta đi bực bội “ kéo chiếc khăn quàng cổ lên cao Uyên Nhi mang
theo tâm trạng khó chịu không vui quay về ký túc xá .

Về đến nơi vừa mở cửa đã không thấy ai Uyên Nhi cảm thấy lạ
không phải Bảo Ngọc về trước cô sao ? sao tới giờ này còn ở bên ngoài chứ ? Lo
lắng lấy điện thoại gọi cho Bảo Ngọc nhưng mãi mới có người nhấc máy khiến Uyên
Nhi lo lắng tới xuýt ngừng thở ,

- Alo Uyên Nhi hả ?

Bảo Ngọc có vẻ đang rất vui giọng nói còn mang theo ý cười
vang lên cho dù qua điện thoại Uyên Nhi cũng có thể cảm nhận được sự vui vẻ ấy,
thở dài nhẹ nhõm Uyên Nhi lập tức hỏi

- Cậu đang ở đâu đấy
?

Tiếng ồn ào khiến Bảo Ngọc không nhe rõ câu hỏi của Uyên Nhi
cô lấy ngón tay bịt tai lại nhưng không có tác dụng bèn ngắt máy nhắn tin .

Đột nhiên điện thoại ngắt kết nối khiến Uyên Nhi lại bắt đầu
lo lắng , đang lúc cô muốn gọi lại thì chuông báo tin nhắn reo vang , là từ Bảo
Ngọc

“ Mình đang ở ngoài phố vì ồn ào nên ngắt máy cậu cứ ở ký
túc đợi mình , mình sẽ về trong vòng 1 tiếng nữa … Yêu cậu Bảo Ngọc ^^ “

Mỉm cười an tâm Uyên Nhi mang túi đồ để lên bàn rồi nằm xuống
giường nghỉ ngơi …

**************

Tâm trạng vui vẻ sung sướng quay về ký túc xá , vừa vào
phòng Uy Vũ đã nhìn thấy khuôn mặt trầm tư xám xịt của Tuấn Anh . Bước tới gần
vỗ vai thằng bạn tươi cười hỏi

- Ê buồn thế , không
chuẩn bị đi dự tiệc à ?

Trừng mắt nhìn nụ cười quái dị trước mặt Tuấn Anh quên luôn
suy nghĩ rối ren của bản thân đặt mọi sự chú ý trên nụ cười bất thường của Uy
Vũ , sao lại cười không phải đang nhão nhoét ra như cái bánh đa nhúng nước sao
?

Thấy Tuấn Anh mắt trừng lớn Uy Vũ cũng hiểu đôi chút lại cười
ha hả đi vào phòng tắm để lại thằng bạn đang ngớ ng ngớ ngẩn …

**************

Trời ngả về chiều , tuy hôm nay không mưa nhưng vẫn rất lạnh
Uyên Nhi vùi mình vào chăn bong ấm áp ngủ một giấc ngon lành . Bỗng nhiên tiếng
mở cửa khiến cô thức giấc Bảo Ngọc nhìn Uyên Nhi đang mắt nhắm mắt mở thì cười
nói

- Đánh thức cậu sao ?

Uyên Nhi dụi dụi mắt lắc đầu giọng nói vẫn còn ngái ngủ

- Không có

Vươn tay lên cho đỡ mỏi cô mỉm cười nhìn Bảo Ngọc

- Cậu đi đâu vậy mình
chờ lâu quá nên ngủ quên luôn

Bảo Ngọc mỉm cười lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhung
màu hồng đẹp mắt đưa cho Uyên Nhi

- Qùa của cậu nè mở
đi

Uyên Nhi cầm lấy chiếc hộp vui vẻ mở ra , thứ bên trong khiến
cô phải thốt lên

- Oa đẹp quá

Bên trong chiếc hộp là một sợi dây chuyền mặt dây là dòng chữ
Uyên Nhi bên trên chữ I là một dấu hình trái tim bằng đá lấp lánh rất đẹp , Bảo
Ngọc thấy mừng vì Uyên Nhi thích cô nói với bạn

- Cậu lật mặt dây
chuyền lại đi


Uyên Nhi mỉm cười cúi xuống lật mặt dây lại chỉ thấy trên đó
khắc ba chữ cái là BFF (*) Nhìn ba chữ cái đầy ý nghĩa được khắc phía sau chiếc
mặt dây chuyền Uyên Nhi cảm động chảy nước mắt nhào đến ôm lấy Bảo Ngọc vừa
khóc vừa cười nói

- Cảm ơn cậu

Đưa hai tay ra ôm lại Uyên Nhi Bảo Ngọc mỉm cười

- Chúng ta là bạn mà

Uyên Nhi buông ra gật đầu , Bảo Ngọc lau đi những giọt nước
mắt còn đọng lại trên gương mặt Uyên Nhi cười nói

- Mình cũng có một sợi
dây chuyền như vậy , cậu hãy coi đây là vật đínnh ước cho tình bạn của chúng ta
được không .

Uyên Nhi Im lặng gật đầu . Bảo Ngọc lấy ra một sợi dây khác
rồi hai người giúp nhau đeo lên cổ .

Rồi thời gian bữa tiệc tới gần cũng tới không khí của ký túc
xá nữ vui vẻ nhộn nhịp những cô gái đang trang điểm thử đồ khiến Ký túc vốn có
nội quy giữ chật tự nay ồn ào vui vẻ .

Sau khi ăn xong bữa tối Uyên Nhi mới hỏi Bảo Ngọc

- Cậu chuẩn bị cho bữa
tiệc chưa ?

Bảo Ngọc lúc này bất chợt nhớ ra gì đó thốt lên

- Thôi xong rồi mình
quên mất làm sao đây

Uyên Nhi mỉm cười vỗ vai Bảo Ngọc

- Không sao đâu còn gần
ba tiếng nữa đi theo mình

Nói đoạn cô kéo tay Bảo Ngọc đi ra khỏi ký túc xá …

****************

Ký túc xá nam

Không khí sôi động vui vẻ chuẩn bị chào đón một giáng sinh
an lành ký túc xá nam cũng nhộn nhịp không kém những chàng trai mới lớn ngày
thường tới chải đầu cũng lười nay lại bừng bừng phấn khởi đứng trước gương ngắm
vuốt hồi lâu .

Uy Vũ cũng không ngoại lệ , anh thử hết bộ này đến bộ khác
nhưng cũng không hài lòng . Tuấn Anh đã thay đồ xong ngồi một góc nhìn thằng bạn
đi qua đi lại thử hết bộ này bộ khác tới hoa mắt thì cúi xuống nhìn đồng hồ đeo
tay rồi ngẩng lên nhìn Uy Vũ diễu cợt

- Đại thiếu gia cậu
thử đồ hơn một tiếng rồi mà không thấy bộ nào phù hợp sao ?

Nhíu mày nhìn Tuấn Anh qua tấm gương lớn Uy Vũ nói

- Đi trước đi tôi tới
sau

Tuấn Anh nhún vai đứng dậy với lấy bong hoa cài áo trên bàn
đi ra cửa .

Uy Vũ nhìn chính mình trong gương lúc này mới mỉm cười hài
lòng mái tóc màu nâu hạt dẻ được chải gọn gàng mái chéo che đi cái chán cao bướng
bỉnh , chiếc áo sơ mi đen để hở phần cổ khá rộng cùng chiếc áo vest được khoác
bên ngoài , chiếc quần màu trắng bó sát cùng bộ nhìn anh đúng tiêu chuẩn là một
bạch mã hoàng tử . Hài lòng nhìn chính mình trong gương Uy Vũ cầm hộp đựng hoa
cài áo trên bàn đi ra ngoài …

*****************

Xe taxi chạy một lát thì dừng lại ở một studio ảnh Bảo Ngọc
thắc mắc hỏi Uyên Nhi

- Sao lại tới đây ?

Uyên Nhi chỉ cười không nói gì kéo Bảo Ngọc vào trong

Sự tráng lệ bên trong khiến Bảo Ngọc sững sờ , Uyên Nhi thì

dường như đã quá quen thuộc vừa vào liền chạy vào trong . Một lát sau cô đi
cùng một cô gái rất xinh đẹp quay lại chỗ Bảo Ngọc , Uyên Nhi kéo tay Bảo Ngọc
giới thiệu

- Đây là Ella chị họ
của mình

Rồi cô quay về phía Ella cười tít mắt nói

- Đây là Bảo Ngọc
room mate của em

Ella là một cô gái xinh đẹp cô được sinh ra bởi cha là người
Việt và mẹ là người Anh nên cô thừa hưởng một nửa nét đẹp dịu dàng của phương
đông và một nửa nét đẹp quyến rũ của phương tây . Ella Dịu dàng mỉm cười với Bảo Ngọc chào hỏi

- Chào em chị là Ella

Bảo Ngọc mỉm cười đáp lại

- Dạ em là Bảo Ngọc .

Ella thấy rõ vẻ ngại ngùng đó nên cũng không nói thêm gì nữa
cô quay lại nói với trợ lí của mình

- Giúp Bảo Ngọc thay
đồ và trang điểm

Sau đó cô quay về phía Uyên Nhi đang bừng bừng phấn khởi cười
nói

- Còn em để chị

Gật đầu vui vẻ Uyên Nhi ghé vào tai Bảo Ngọc nói nhỏ

- Đừng ngại chị ấy tốt
lắm

Bảo Ngọc gật đầu ngồi xuống ghế để cho chuyên viên làm việc
.

20 Phút sau …

Nhìn chính mình trong gương Bảo Ngọc mới cảm nhận được bản
thân cô thật ra cũng rất xinh đẹp , mái tóc ngày thường luôn xuôn dài thẳng tắp
nay được uốn xoăn thành những lọn to thả xuôi theo hai bờ vai trắng nõn lộ ra
ngoài chiếc váy trắng thuần khiết ôm sát lấy người không phần vai lộ ra tuy
không chút hở hang nhưng lại mang một vẻ đẹp thần bí , ngắm mình trong gương Bảo
Ngọc cảm thấy đây chỉ là giấc mơ khi tỉnh dậy cô sẽ lại như thường ngày đơn giản
tới nhàm chán . Nhưng tiếng gọi của Uyên Nhi cùng một bàn tay đập lên vai khiến
cô loạng choạng xuýt té đã cho Bảo Ngọc biết đây nhất định không phải là mơ vì
đau quá …

Uyên Nhi mỉm cười xinh đẹp xoay một vòng trước mặt Bảo Ngọc
vui vẻ hỏi

- Thế nào ? đẹp chứ ?

Bảo Ngọc cười tươi nhìn bạn thân từ đầu tới chân rồi lại
nhìn mình nói

- Chiếc váy của chúng
ta giống nhau quá

Uyên Nhi gật đầu cười nói

- Nó vốn dĩ là giống
hệt nhau mà nhưng mình không thích váy dài rất khó để đi và chạy nên đã nhờ chị
Ella xinh đẹp của chúng ta sửa lại thành váy ngắn đườn nhiên vật trang trí và
những nơi quan trọng vẫn được giữ nguyên

Hiểu ra Bảo Ngọc gật đầu nhưng rồi lại nhíu mày nhấc chiếc
váy dài của mình lên nhìn Uyên Nhi

- Vậy sao mình lại mặc
váy dài mình cũng cần đi và chạy mà ?

Đi tới bên chiếc gương Uyên Nhi mới quay lại giơ ngón tay
lên lắc lắc

- No cậu là đại diện

cho vẻ đẹp ngây thơ trong sáng dịu dàng thùy mị nên phải mặc váy dài , còn mình

Quay lại với chiếc gương chỉnh lại mái tóc dài xoăn xinh đẹp
Uyên Nhi cười tinh nghịch nháy mắt nói

- Mình đại diện cho vẻ
tinh nghịch năng động nên mình mặc váy ngắn với lại mình mà mặc váy dài thì sẽ
sảy ra án mạng đó

Phì cười vì giọng điệu nghiêm trọng hóa vấn đề của Uyên Nhi
, Bảo Ngọc hỏi

- Sao lại sảy ra án mạng
?

Thở dài buồn bã Uyên Nhi cúi đầu lặng lẽ kể lại quá khứ đau
thương của bản thân

- Là trong một bữa tiệc
cách đây không lâu trước khi mình nhập học , mình đã mặc một chiếc váy dài rất
đẹp nhưng vì không cẩn thận mình đã bị té ngã và đã khiến cho mấy nhân viên phục
vụ bị chẹo chân , mảnh cốc vỡ đâm vào tay vv …

Phì một tiếng Bảo Ngọc bịt miệng cười lớn

- Ha ha Uyên Nhi
không ngờ cậu lại đáng yêu như vậy

Bĩu môi Uyên Nhi nhìn đồng hồ treo tường đột nhiên thét lên

- Chị Ella đi thôi bọn
em muộn rồi

Ella từ trên tầng chạy xuống nhìn cô em họ bé nhỏ chân đi
giày cao gót đang chạy loạn thì lo lắng giơ tay lên quát

- Stop không được chạy
đi từ từ nhẹ nhàng nào em là con gái đấy làm ơn dịu dàng chút được không ?

Lại bĩu môi Uyên Nhi kéo tay Bảo Ngọc từ từ nhẹ nhàng đi ra
ngoài …

****************

Phòng tổ chức tiệc được đặt tại một khách sạn sáu sao sang
trọng , phòng tiệc được trang trí nổi bật chính giữa là sân khấu đặt một cây
thong lớn chăng đầy đèn neon sáng lấp lánh . Uy Vũ nhìn những cô gái ăn mặc sặc
sỡ đi qua đi lại liếc mắt đưa tình với mình và tên bạn thân bên cạnh đến chóng
mặt đẩy đẩy Tuấn Anh nói

- Ra ngoài chút
không?

Tuấn Anh gật gật đầu đồng tình thực ra anh cũng cảm thấy
trong này ngột ngạt chết đi được ý , Uy Vũ và Tuấn Anh đứng dậy đi ra ngoài ,
ngồi ở chiếc ghế bên ngoài phòng tiệc Uy Vũ không kìm nổi liếc mắt nhìn phía cửa
thang máy tìm kiếm bóng dáng quen thuộc . Sao đến giờ cô còn chưa tới ? không
thể là sẽ không tới chứ vậy anh ăn mặc như vậy không phải vô ích sao ? Phát hiện
ra vẻ khác thường của Uy Vũ , Tuấn Anh liếc mắt nhìn đồng hồ bất ngờ nói

- Còn nửa tiếng nữa mới
bắt đầu mà lo lắng gì chứ ?

Đánh chết cũng không thừa nhận Uy Vũ phản kháng

- Chờ ai đâu chứ ?

Cười tinh quái Tuấn Anh hạ giọng

- Ừ không chờ ai …

Từ sau khi Tuấn Anh nói xong câu đó bầu không khí trở nên im
lặng , rồi một tiếng “ Ting “ phát ra từ phía thang máy khiến hai người chú ý .
Cửa thang máy mở ra một cô gái xinh đẹp như nàng tiên bước ra từ truyện cổ tích
bước ra , là Uyên Nhi .. Uy Vũ nhìn tới ngây người chưa hết lại một cô gái nữa
bước ra mang theo vẻ đẹp dịu dàng thuần khiết Bảo Ngọc một tay túm lấy váy rồi
quay lại nói với Ella

- Cảm ơn chị nhiều

Ella cũng đi ra nhìn hai cô gái trước mặt từ đầu tới chân
hài lòng gật đầu

- Không uổng công sức
của chị , hai em đẹp lắm nhớ chụp ảnh rồi gửi cho chị nha

Uyên Nhi nháy mắt cười tinh nghịch

- Nhất định mà

Ba người đang nói chuyện vui vẻ thì một giọng nói chua ngoa
chen vào

- Lại thêm hai con bé
lọ lem bẩn thỉu

Uyên Nhi nhíu mày quay lại nhìn Thiên Kim

- Chị ăn nói cho cẩn

thận đấy

Thiên Kim giả bộ ôm ngực giọng hoảng hốt

- Ôi là đang dọa dẫm
sao ?

Ella nghe giọng nói này có chút quen thuộc thì kéo tay Uyên
Nhi tiến lên phía trước nói

- Ồ thì ra là tiểu
thư Thiên Kim

Thiên Kim vênh mặt

- Chị là ai ?

Mỉm cười lạnh lùng Ella cầm điện thoại bấn số sau đó lưu
loát nói

- Hủy bỏ toàn bộ những
buổi trị liệu cùng làm đẹp của khách hàng Thiên Kim cho tôi

Sau đó cô cúp máy , Thiên Kim trừng mắt nhìn Ella

- Chị vừa làm gì vậy
?

Ella chỉ nói

- Đừng động tới Uyên
Nhi nếu như cô vẫn muốn cha mình là hiệu trưởng lần này là tôi cảnh cáo nếu còn
lần sau đừng trách Ella tôi đây vô tình

Đoàng như một tiếng sét vang lên khiến Thiên Kim đơ người ,
“ Ella không phải là bà chủ của thẩm mỹ viện Eve Ella sao ? vậy cô ta vừa hủy tất
cả đặt hàng của mình trong hai năm tới sao ? “

Không thèm thưởng thức dáng vẻ hoảng sợ của Thiên Kim , Ella
xoay người vuốt má Uyên Nhi nói

- Nếu nhỏ này còn bắt
nạt hay gây khó dễ cho bọn em cứ gọi chị ok , bây giờ chị đi gặp đối tác đây
bye bye

Uyên Nhi tươi cười vẫy tay

- Bye bye

Bóng dáng Ella khuất dần Uyên Nhi nhìn Thiên Kim hứ một tiếng
rồi kéo Bảo Ngọc bỏ đi .

Uy Vũ và Tuấn Anh chứng kiến mọi chuyện nhìn nhau lắc đầu ,
Uyên Nhi đi tới cửa nhìn thấy Uy Vũ thì lại tức giận lườm anh một cái muốn bước
qua

Bảo Ngọc thấy Tuấn Anh thì ngại ngùng cúi đầu mặc kệ cho
Uyên Nhi kéo đi . Tuấn Anh giả bộ thờ ơ quay đi chỗ khác nhưng anh cảm thấy rất
ấn tượng về Bảo Ngọc trong tối nay

Nhìn dáng vẻ của Uyên Nhi , Uy Vũ biết cô còn đang tức giận
chuyện lúc chiều anh nói với Tuấn Anh

- Cậu và Bảo Ngọc vào
trong đi tôi và Uyên Nhi có chuyện cần giải quyết

Uyên Nhi lập tức phản bác

- Không có gì để nói
hết

Rồi cô muốn bước qua bức tường thịt là anh đi vào trong
nhưng Uy Vũ lại túm lấy tay Uyên Nhi kéo cô về phía sau khiến cô không đi tiếp
được nữa anh nháy mắt với Tuấn Anh

- Hộ tôi chút nha để
ý Bảo Ngọc một lát đừng để cô ấy sảy ra chuyện chút nữa chúng tôi quay lại

Tuấn Anh không do dự gật đầu Kéo Bảo Ngọc đang cúi đầu đi
vào trong phòng tiệc , Bảo Ngọc giật mình quay lại nhìn Uyên Nhi chỉ thấy cô ấy
đang ra sức vùng vẫy nhưng cũng không thoát ra khỏi Uy Vũ được …

Uyên Nhi hét toáng lên vừa vùng vẫy vừa đánh Uy Vũ

- Buông tay ra anh bị
điên hả để tôi vào trong

Hết cách Uy Vũ đàng hăm dọa

- Còn hét nữa anh sẽ
bế em lên đấy

Nhìn xung quanh mọi người đều nhìn mình người thì ngưỡng mộ
kẻ thì trừng mắt Uyên Nhi ngại ngùng không biết dấu mặt vào đâu đành ngậm ngùi
cúi xuống để Uy Vũ kéo đi …

Thấy cô không nháo loạn nữa Uy Vũ mỉm cười vui vẻ tiếp tục
lôi cô ra bên ngoài …


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận