Ê! Hay Là Mình Quen Nhau Đi!

_Duy Khoa_

Tác Giả: Mark Lawliet

Sáng hôm sau trời trong xanh và đầy gió. Tỉnh dậy với một tâm trạng rất hào hứng Hưng nhanh chóng đánh thức hắn dậy. Sau vài cái càu nhàu hắn cũng chịu ngồi dậy. Hưng kéo hắn ra nhà sau để đánh răng rửa mặt. Tối qua Vĩnh đã hứa sẽ đưa tụi nó đi chơi vào sáng nay nên nó rất phấn khởi. Có lẽ hắn cũng đã quá quen với nơi này nên đã không còn hứng thú gì nữa. Nhưng mà chỉ cần nó vui thì tim hắn cũng thấy ấm áp. Bởi vì hắn sẽ làm tất cả vì nó. bởi vì tim hắn và nó giờ là một.

Vĩnh dẫn nó và hắn đi qua nhiều nơi khác nhau. Sáng sớm trời trong trẻo và đầy hơi ẩm. Sương mù vẫn chưa tan hết phía chân trời. Mặt trời hắt lên những tia nắng hồng hào lên nền trời màu vàng pha xanh nhạt. Đâu đó vang lên tiếng chim kêu đơn độc. Tiếng bò ậm ừ đâu đó. Và tiếng cười đùa của tụi con nít vừa thức dậy.

Hưng thích mê những đợt sóng trên những cánh đồng bao la. Mỗi khi gió thổi qua là từng ngọn lúa xanh rờn đơn lẻ lại hòa với cả cánh đồng gợn lên từng đợt sống bất tận. Những con sóng ấy còn đẹp hơn cả sóng biển ồn ào nữa.

Nhưng đi một chút là chân của Hưng đã mỏi nhừ. Đường đất gồ ghề không dễ đi chút nào. Lại thêm cỏ cây hoang dại cản trở nữa. Phải khó khăn lắm nó mới bắt kịp Vĩnh. Cậu ta đi như đi chơi vậy. Hắn thì cố tình giảm tốc độ xuống để đi cùng nó. Đó là niềm an ủi duy nhất của nó. Mới sáng sớm chưa ăn gì mà phải đi xa thế này làm nó bắt đầu thở dốc. Hắn thấy thương nó quá bèn nói.

- Đi nổi không? Hay lên đây anh cõng cho!

Nhưng nó nhất quyết không chịu. Nó không muốn bị Vĩnh xem thường. Nhưng dù đã cố gắng mỉm cười nhưng cái vẻ rầu rĩ vẫn không thể biến mất hết trên gương mặt của cậu. Kể từ tối qua tâm trạng của Vĩnh đã không được tốt. Và Hưng biết lí do. Vĩnh quay lại và thông báo.

- Sắp đến nơi rồi!

Nó nhìn hắn. hắn chỉ nhúng vai không nói gì. Nó đành tiến lên đi ngang với Vĩnh. Vừa thấy nó Vĩnh đã mỉm cười. Cậu nói.

- Hưng mệt không?

Hưng lắc đầu.

- Vĩnh nè…


- Sao?

- Vĩnh thích Kha phải không?

Đột nhiên Vĩnh té nhào về phía trước như vấp phải cái gì đó. Gượng dậy Vĩnh đỏ hết cả mặt nói.

- Sao… sao tự nhiên …

- Khỏi dấu ha! Hưng biết mà!

Biết là không thể nói dối được nữa Vĩnh đành cúi mặt xuống và thừa nhận.

- Ừ! - Lời nói của cậu nhẹ nhàng như hơi thở.

Hắn đi phía sau hai người nhưng vẫn không bỏ lỡ bất kì chi tiết nào cả. Mục đích chính hắn muốn đưa nó về đây là để nó giúp Vĩnh. Bởi vì trong chuyện này nó có vẻ giỏi hơn hắn. Hắn tuy đứng ngoài không nhúng tay vào nhưng chỉ cần có chuyện gì không hay xảy ra cho nó thì hắn nhất định không để yên. Nếu không phải vì tội nghiệp cho Vĩnh thì đừng hòng hắn đem báu vật của hắn xuống đây. Hắn cũng hi vọng nó sẽ giúp được Vĩnh. Vì hơn ai hết hắn hiểu cái cảm giác khó chịu khi yêu mà không được nói ra. Nó đã cho hắn nếm trải cái cảm giác này rồi mà.

Nó bước đi cạnh Vĩnh và nói.

- Nè! Nếu thích người ta thì phải nói chứ! nếu không thì tới khi mất thì đừng có hối hận nha! - Nó muốn ám chỉ đến cái người tên Phong hồi tối.

Vẻ mặt của Vĩnh hằng lên một nỗi khổ tâm. Nhìn thấy khuôn mặt đó nó biết rằng cậu đã phải chịu đựng sự dằn vặt này từ lâu. Bỗng nhiên thấy tội nghiệp cho Vĩnh nó nói tiếp.

- Hưng thấy thì hình như Kha cũng có thích Vĩnh đó!

Vĩnh quay gương mặt hớn hở về phía nó. Sự vui mừng không thể che dấu trong đôi mắt trong sáng của cậu. Đây là tâm trạng trong sáng của kẻ đang yêu sao? Thoáng mỉm cười khi nghĩ đến mình và hắn. Nó chợt nhớ lại những tháng ngày khi hai đứa vừa mới quen nhau. Những ngày tháng đó thật sự rất đẹp. Rồi bao nhiêu sóng gió ập tới, thậm chí đến bây giờ sóng gió vẫn không ngừng nghỉ, tình yêu của hắn và nó đã trưởng thành. Có lẽ nó và hắn không nhận ra nhưng rõ ràng tình yêu của hắn và nó đã lớn lên theo từng giây phút. Từng giây phút bên nhau, từng giây phút cùng nhau vượt qua khó khăn thử thách.


- Thiệt… thiệt không? - Vĩnh hỏi như một đứa trẻ.

Hưng gật đầu.

- Hưng thấy vậy đó! Không sai đâu! Nhưng mà hai người thích nhau sao không nói?

Vĩnh lại rơi vào trạng thái đăm chiêu. Cậu chăm chú nhìn về phía trước nhưng ánh mắt không định hướng rõ ràng là nhìn về đâu.

- Không đơn giản như Hưng nghĩ đâu!

- Sao?

- Thứ nhất gia đình của Kha rất khó! Nếu biết chuyện này chắc chắn Kha sẽ chịu khổ! Kha có một người anh cũng bị như vậy. Ảnh bỏ nhà đi từ mấy năm trước rồi! cho nên nếu ba má Kha biết Kha cũng như vậy thì…

- …

- Với lại Kha rất ngây thơ! - Vĩnh buồn rầu nói thêm. - Có lẽ Kha sẽ không dễ dàng đồng ý đâu!

- Nhưng mà Kha thích Vĩnh mà! - Nó nói.

- Đâu có gì chắc chắn đâu! Nói thật là Vĩnh sợ lắm!

- Nhưng Vĩnh nè… - Giọng nó trở nên nhẹ nhàng. - Nếu như Vĩnh không nói thì một ngày nào đó lỡ như Kha bị Phong giành mất thì sao?


Vĩnh không trả lời. Nó biết rằng không cần nó nói Vĩnh cũng ý thức được điều đó. Nhưng Vĩnh sợ. Vĩnh sợ Kha sẽ không đồng ý. Và nếu như Kha có đồng ý thì gia đình của Kha sẽ gây sức ép vào Kha. Vĩnh thật sự không muốn điều đó. Kha thật mỏng manh và yếu đuối. Trái tim của cậu ấy trong trẻo như bầu trời vậy. Vĩnh không muốn trái tim ấy phải vướn màu u buồn. Nhưng mà… lỡ như… lỡ như…

Nghĩ đến đây nó chợt chạnh lòng. Tình yêu của gay là vậy sao? Khó khăn đến thế sao? Tại sao khi nam và nữ yêu nhau họ lại không phải khó khăn đến vậy. Đúng là không phải ai cũng gặp khó khăn trong tình yêu nhưng mà với tình yêu bình thường thì có phần dễ dàng hơn. Còn với gay hầu như tình yêu nào cũng gặp khó khăn và thử thách cả. tình yêu nào cũng giống tình yêu nào. Tình yêu nào cũng đẹp như nhau. Vậy mà tại sao lại bất công đến vậy?

Nhưng dù là vậy tình yêu có một quy luật duy nhất. Đó là tình yêu không bao giờ dành cho một tâm hồn yếu đuối. Phải mạnh mẽ thì mới có thể giành được một tình yêu đích thực. Nó biết điều đó. Hắn biết điều đó. Nhưng mà liệu Vĩnh có biết không? Và Kha có biết không?

- Dù biết sẽ có khó khăn nhưng mà nếu như Vĩnh thật lòng yêu Kha thì nhất định sẽ vượt qua được! - Nó cố tình đổi từ "thích" thành từ "yêu".

Vĩnh cảm thấy máu trong người rần rần chạy khi những lời nói đó chạm vào tim. Đúng rồi! Không thử làm sao biết! Vì không ai có thể biết trước kết quả ra sao nên cuộc sống mới thí vị, mới đáng sống. Cứ ôm ấp mãi một tình yêu vô vọng sẽ không bao giờ có hạnh phúc.

Nhìn thẳng vào mặt Hưng, Vĩnh nói rõ ràng và dõng dạc.

- Vĩnh biết rồi!

Nó mỉm cười một nụ cười kích lệ. Hắn đi phía sau cũng mỉm cười. Vĩnh thật sự khâm phục Hưng và Khang. Họ đã vượt qua nhiều khó khăn còn hơn cậu nữa. Nếu họ làm được thì cậu cũng có thể làm được. cậu tin vào tình yêu của mình dành cho Kha. và cậu tin Kha cũng yêu mình. Chỉ cần có thế.



Buổi chiều, như mọi ngày Kha lại mang sách vở qua nhà của Vĩnh. Chuyện này đã xảy ra quá thường xuyên. Không biết vì lí do gì mà Vĩnh không chịu đi học. Thế là Kha ngày nào cũng phải bắt cậu ấy học chung với mình. Ít nhất thì cậu ấy cũng phải biết đọc và viết chứ.

Kha cất tiếng gọi.

- Vĩnh ơi!

Không có ai trả lời. Kha hơi ngạc nhiên vì mọi hôm chỉ cần cậu gọi là Vĩnh chạy ra liền mà. Cậu bước vào khoảng sân được hàng rào bao lại rồi nhìn vào trong nhà. Cũng không có ai. Không lẽ Vĩnh lại đi vắng? Không thể được! Vì Vĩnh cũng biết là hôm nay học mà! Vậy thì tại sao…

- Hù!

Kha giật mình quay lại. Trước mặt cậu là một người… không có mặt. Nói đúng hơn là gương mặt của người đó bị những bông hoa dại che mất. Bó hoa đó gồm rất nhiều hoa. Kha biết hết tất cả loại hoa đó. Vì có thể dễ dàng tìm thấy bất cứ đâu. Nhưng để làm thành một bó hoa lớn như vậy thì quả thật phải tốn rất nhiều công sức.


Dù không thể nhìn thấy mặt cái người đó nhưng Kha cũng thừa biết là ai. Cậu nhẹ nhàng hỏi.

- Vĩnh làm gì vậy?

Vĩnh vẫn không bỏ hoa xuống. cậu nói.

- Kha nè! Vĩnh đã nghĩ nhiều lắm rồi! Tụi mình từ nhỏ đã chơi chung với nhau! Lớn lên với nhau! Vĩnh biết có thể Kha sẽ không thể chấp nhận nhưng mà…

Kha thật sự không hiểu Vĩnh đang nói gì. Tự nhiên hôm nay bày đặt làm mấy trò ngộ ghê.

- Nhưng mà… - Giọng Vĩnh thoáng chút ngập ngừng. Cậu hít một hơi thật sâu rồi nói. - Vĩnh thích Kha nhiều lắm!

Kha bật cười rồi nói.

- Kha cũng thích Vĩnh mà! Thôi mình đi vào học đi!

Kha ngạc nhiên khi Vĩnh vẫn chưa chịu buông đóa hoa xuống và vẫn đứng yên như tượng.

- Không phải! Ý Vĩnh là… Vĩnh yêu Kha!

Kha sững người khi nghe thấy điều đó. Rồi như một phản ứng tự nhiên, mặt Kha đỏ lên rần rần. Cậu cúi mặt xuống đất và không nói gì cả. Tim cậu đánh thình thịch như trống trong lòng ngực. Điều này thật quá bất ngờ với cậu. Thật ra cậu đã mơ chuyện này hàng trăm lần. Nhưng lần nào sáng dậy cậu cũng tự nhủ mình là sẽ không có chuyện đó xảy ra đâu. Nhưng giờ đây Vĩnh đang đứng trước mặt cậu và tỏ tình. Lời tõ tình vụn vể ngây ngô với đóa hoa giản dị trên tay.

Vĩnh đợi mà không thấy Kha nói gì hết. tim cậu như rơi vào một khoảng tối không đáy. Vậy là hi vọng đã vỡ tan rồi. Nhưng mà cậu không hối hận đâu. Dù Kha không chấp nhận tình cảm của cậu nhưng dù sao cậu cũng đã nói được nỗi lòng mình. Vĩnh biết rằng đã đến lúc chấp nhận sự thật. Vừa bỏ đóa hoa dại xuống thì Kha đã nhón gót đặt lên má của cậu một nụ hôn. Mặt cả hai đỏ bừng. Kha lấy đóa hoa từ tay cậu rồi chạy mất. trước khi Kha chạy đi Vĩnh có thể thấy được nụ cười dễ thương của Kha nữa.

Vĩnh đưa tay lên sờ vào chỗ môi của Kha vừa đặt lên. Mặt cậu đỏ như mặt trời. cậu cứ đứng đó tần ngần như như một bức tượng.

Và như một giấc mơ bản tình ca đầu tiên đã ngân vang.

Khuất sau một bụi cây Phong bỏ đi với gương mặt đầy sự hằn hộc. Đây cũng là một tình yêu… Nhưng là một tình yêu tuyệt vọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui