Ê! Hay Là Mình Quen Nhau Đi!
Hưng dường như đang phát điên lên. Tự nhiên đang yên đang lành lại dính vô cái thằng điên khùng thiểu năng bệnh hoạn đó. Và giờ thì nó phải đối mặt với…
- Ê! Thằng đó là thằng trong hình đó hả?
- Ừ! Nó đó! Nhìn mặt cũng được mà ai ngờ…
- Tiêu cái mơ ước bé nhỏ của tao là cua thằng Khang! Tao me nó từ hồi lớp 10 lận!
- Mày có khùng không? Cua ai không cua lại cua thằng đó! Mày không thấy nó lập dị thấy bà sao? Vô lớp thì không nói chuyện với ai hết rồi suốt ngày lại đội cái nón kết màu đen thấy ghớm…
- Mà mày công nhận nó đẹp trai không?
- Ừ thì…
- Thằng đó đẹp trai hết xảy luôn đó! Tao ngã vì cặp chân mày của nó! Mày ơi! Nó đẹp gì mà đẹp dữ! Thẳng mà đen nữa chứ! Mỗi lần nó nhìn tao là tao tưởng sắp xỉu đến nơi!
- Mày làm quá à! Nó có bao giờ nhìn mày đâu?
- Thì tao…
Hưng cảm thấy muốn ói. Hai con nhỏ đó chắc cũng thuộc loại mắt có vấn đề và não bị dị tật nè. Thằng đó có gì mà đẹp trai chứ. Bất quá cỡ nó là cùng. Mà nhắc đến thằng đó tự nhiên thấy bực ngang à. Gây ra cho nó bao nhiêu rắc rối xong rồi nghỉ học mất tiêu. Để nó đối mặt với tin đồn này 2 ngày rồi. Ít ra cũng phải chường mặt vô trường mà giải thích tiếp nó chứ. Đúng là cái đồ…
Hôm nay chán quá! Cúp học thôi! Ngồi thêm 3 tiết nữa chắc lên mây chơi với sao luôn quá. May mà nó đã giả bộ bị bệnh nên có thể về được. Thiệt là đơn giản gì đâu! Chỉ cầu chà dầu gió lên mặt một chút rồi chạy qua chạy lai cho đổ chút mồ hôi. Sau đó là mặt có vẻ bệnh bệnh lên xin là ok! Cách này nó làm hoài mà lần nào cũng qua hết! Thiệt là thông minh quá đê!
Ra đến bãi đậu xe thì một cảnh tượng chán nản đập ngay vào mặt nó. Trường này cái gì của rộng chỉ có cái bãi đậu xe là nhỏ thôi. Xe sắp san sát nhau. Giờ mà muốn lấy ra cũng hơi khó vì xe nó nằm tận trong cùng lận. Thở dài, Hưng bon chen tiến vào trong. Nó cố kéo cái xe của mình ra. Nhưng cái tay cầm bị vướn vào cái rổ xe bên cạnh. Nó cứ kéo mãi kéo mãi. Cuối cùng chuyện gì đến cũng sẽ đến. Chiếc xe kế bên ngã, kéo theo hiệu ứng đô- mi-nô nguyên hàng xe ngã hết. Hưng tối tăm mặt mũi. Nó vội chạy ra dựng từng chiếc xe lên. Mồ hôi bắt đầu nhỏ giọt trên mặt nó. Đến chiếc xe cuối cùng cũng là cái xe bên cạnh xe của nó thì nó thấy hắn.
Hắn cho hai tay vào túi quần và nhìn nó chăm chăm. Hưng chưa kịp chửi hắn thì thôi chứ hắn làm gì có tư cách phát ngôn ở đây. Vậy mà hắn vẫn nói.
- Ê! Bồi thường đi! Xe hư rồi!
Hưng hét vào mặt hắn.
- Hư cái đầu ông á! Nhìn kĩ lại đi! Bộ xe làm bằng mủ hay gì mà mới ngã cái hư?
Hắn nhướng mày lên với gương mặt tỉnh rụi không thể tỉnh hơn.
- Vậy hả? - Hắn nói đơn giản rồi co giò đạp một cái thật mạnh vào bánh xe. Cái bánh tội nghiệp cong vành ngay lập tức. Hưng há hốc miệng không hiểu chuyện gì cả. - Hư rồi đó! Bồi thường đi!
- Ông… đồ… đồ… điên khùng! Tự mình làm rồi kêu người khác bồi thường hả? - Hưng tức muốn xì khói lỗ tai.
- Không chịu bồi thường à? - Hắn vừa sửa lại cái nón trên đầu vừa hỏi.
- Không! - Cũng như lần trước Hưng nói thẳng.
- Vậy thì tôi sẽ kêu người ta đến đây à!
- Cái gì?
- Trời ơi! Bớt…
Hưng vội lấy tay che miệng hắn lại. Đã cúp học rồi mà còn la làng lên cho chị hiệu trưởng xuống hốt đi cho lẹ hay gì. Dám lên văn phòng ngồi cái chỉ cho tờ giấy đi du học luôn quá.
- Tui bồi thường được chưa! Làm ơn im dùm! Dẫn xe theo tui đi! Kiếm chỗ nào sửa xe ha!
Hưng vẫn chưa chịu lấy tay khỏi miệng hắn. Nó chỉ ngón tay vào mặt hắn và nói.
- Không la nữa nha! Hứa đi!
Hắn gật đầu. Hưng thả tay ra. Ngay sau đó hắn nắm lấy tay của nó. Hưng giật mình quay lại.
- Làm gì thế?
Hắn đưa tay của nó lên mũi và hít một hơi. Hưng thấy sởn da gà và mặt bắt đầu nóng lên. Hắn tỉnh bơ nói.
- Tay cậu thơm mùi sữa quá! Sao hay vậy?
- Thì uống sữa!
- Bộ uống đổ ra tay hay sao mà thơm vậy?
Hưng đâm bực.
- Ừ! Vậy đó! Được không! Nhiều chuyện!
Nói rồi nó rút tay về và bắt đầu lấy xe ra lần thứ hai. Hắn đứng đó nhìn Hưng bằng ánh mắt thú vị. Một nụ cười khó hiểu hiện trên môi hắn. hắn nói.
- Cậu như con nít vậy! Học lớp 11 rồi mà tay còn thơm mùi sữa! Giờ lấy xe ra cũng không được nữa!
Rồi hắn tiến lại và nâng chiếc xe của nó lên nhẹ như không. Hắn nhẹ nhàng đặt chiếc xe xuống trước mặt Hưng rồi lại tiếp tục lấy xe của mình. Hưng nhìn hắn đầy ngưỡng mộ. Nhìn vậy mà cũng mạnh ghê ta.
- Cậu nhìn cái gì? - Hắn hỏi khi bắt gặp ánh mắt của Hưng.
- Thấy lạ thì nhìn thôi! Có gì không?
Hắn đưa tay lên gãi đầu và cười nhe hết cả răng ra. Sau đó hắn xăn tay áo lên đến tận nách để lộ ra một cánh tay rắn chắc đầy cơ bắp. Hưng không thể phủ nhận là mình bị hình ảnh đó thu hút. Hắn vỗ nhẹ lên bắp tay và nói giọng giễu cợt.
- Sao? Mê rồi hả? Tập lâu lắm mới được đó!
Hưng chu mỏ ra.
- Xì! Tưởng gì! Tui cũng có chuột vậy!
Nói rồi nó cũng xăn tay áo lên rồi gòng tay khoe một con chuột bự bằng trái dưa leo. Hắn cười vật vã đến nỗi phải lăn lộn dưới đất. Hưng đỏ mặt lên vì xấu hổ. Nó không thèm nói gì chỉ lẳng lặng dắt xe ra khỏi trường. Cũng nhờ vậy mà ông bảo vệ cho nó đi qua. Thấy mặt nó đỏ gay thì còn hỏi làm gì nữa. Lỡ như nó ngã ra xỉu thì biết làm sao. Hắn cố nén cười rinh chiếc xe chạy theo nó. Không hiểu sao hình ảnh của nó lúc đó làm hắn thấy dễ thương đến kì lạ. Con trai gì mà mỏng manh thế chứ.
Sau khi đã quăng chiếc xe vào tiệm hắn chống tay hỏi nói.
- Giờ đi đâu?
- Ai biết!
Hắn giật chiếc xe đạp từ tay nói rồi nói.
- Lên đây!
- Hả?
- Lẹ lên!
Miệng thì cằn nhằn nhưng nó vẫn leo lên ngồi phía sau hắn. Không hiểu sao chỉ cần leo lên xe là mắt nó lại lim dim. Nó thích cái cảm giác này. Một cảm giác nhẹ dịu mong manh như làn gió. Tấm lưng của hắn thật vững chãi và to lớn trước mặt nó. Không hiểu sao giây phút này đây tim nó lại đập mạnh đến vậy. Suy nghĩ kĩ thì hắn và nó biết nhau chưa được bao lâu. Nói chính xác thì chì mới có mấy ngày. nhưng không hiểu sao, lúc này đây, ngồi sau lưng hắ, nó có một cảm giác an toàn và yên tâm. Giống như có thể giao phó cả tính mạng mình cho hắn. Tự nghĩ nó tự giật mình. Giao phó tính mạng cho hắn thì giống như giao trứng cho ác. Thằng này không được bình thường mà.
Đột nhiên hắn dừng lại. Hưng ngơ ngác hỏi.
- Ủa? Sao lại dừng? Đây là đâu?
- Xuống xe!
Hưng bước xuống. Nó nhìn xung quanh. Tụi nói đang đứng giữa một con đường vắng vẻ. Hai bên đường, cây cối um tùm xanh ngắt một màu. Hưng hỏi lại một lần nữa.
- Đây là đâu?
Nhưng hắn không trả lời nó. Hắn chỉ lẳng lặng dẫn xe vào bụi cây bên đường. Hưng nhìn theo hắn đầy ái ngại. Sao lại phải vào trong đó chứ. Thôi! Không vào đâu! lỡ như có rắn rết gì rồi sao! Hay là hắn lại giở trò gì thì chết! à! Mà cả hai thằng đều là con trai thì hắn giở được trò gì. Suy nghĩ vậy là em ấy lon ton chạy theo hắn vào trong những rặn cây um tùm kia. Hai thằng con trai cũng làm với nhau được khối chuyện đó em ạ!
Càng đi sâu vào cây cối càng mọc dày đặt hơn. Hưng phải vất vã lắm mới theo sau được hắn. Hình như hắn không thèm dẫn mà nâng luôn cả chiếc xe lên. Hưng và hắn đều im lặng. Không ai nói gì chỉ biết tiến tới và tiến tới.
Cuối cùng cả hai ra đến một bờ sông. Con sông hiền hòa chảy một cách dịu dàng bên đôi bờ xanh ngắt một màu. Hắn dựng xe rồi ngã lăn ra trên nền cỏ. Hưng cũng ngồi xuống kế bên hắn. Nó đang thả hồn mình với thiên nhiên. Đối với một đứa yêu thiên nhiên như nó thì ở đây đúng là thiên đường. Chính vì vậy mà khoảng không yên lặng lại tiếp tục được kéo dài. Hắn cứ nằm đó không nói một lời. Còn nó thì mải mê ngắm nhìn cảnh vật.
- Cảnh đẹp ha! - Hắn nằm nghiên lại hỏi nó.
- Uhm! - Nó đồng tình.
- Mỗi khi buồn tôi thường ra đây!
- Chi vậy?
- Ngốc thế! Dĩ nhiên là cho đỡ buồn rồi!
- Không! - Hưng đáp.
- Sao? - Hắn ngạc nhiên hỏi.
- Làm vậy không hết buồn được đâu! Nỗi buồn chỉ có thể vơi bớt khi cùng chia sẻ với một ai đó thôi! Còn ở đây chỉ có tác dụng làm ông thấy thanh bình thôi chứ…
- Sao cậu biết chuyện đó?
Hưng lấy hai tay ôm lấy gối.
- Tự suy nghĩ!
- Hay há!
Hắn lại trở về tư thế nằm ngửa. Hắn nhìn lên trên bầu trời. Từng cụm mây đang trôi chậm chậm trên nền xanh thăm thẳm. Đúng là hắn chưa bao giờ hết buồn. Đúng là trong tim hắn vẫn còn mãi một nỗi đau. Nhưng ngay cả hắn cũng không muốn nhắc lại nỗi đau đó. Chính hắn đôi lúc cũng không hiểu được hắn muốn gì và cần gì. Bằng chứng là ngay lúc này đây hắn cũng không hiểu tại sao lại đưa tên nhóc này đến đây nữa. Đây là nơi bí mật của hắn, chỉ hắn và một người nữa biết mà thôi. Chẳng lẽ nhóc kia đã bước vào cuộc đời hắn một cách đơn giản vậy sao.
- Sao lúc nào ông cũng đội cái nón đó hết vậy? - Hưng thắc mắc.
Hắn không nói gì. hắn không muốn nhắc đến chuyện đó. Trái tim hắn không cho phép. Thấy hắn im lặng Hưng chuyển đề tài.
- Ê! Sao im lặng quá vậy?
- Chứ nói gì bây giờ?
- Gì cũng được!
- Uhm… - Hắn ngồi dậy và nhìn nó. - Sao cậu không hỏi tên tôi?
- Ừ há! Đến giờ tui cũng chưa biết tên ông! Tên ông là gì?
Hắn mỉm cười lắc đầu. Thật là! Có cần vô tâm như vậy không.
- Tôi tên là Phan Nguyễn Vương Khang!
- Tên của ông cũng đẹp ha! Nhưng không bằng tên tui!
- Phạm Hoàng Khải Hưng chứ gì? Biệt danh Lạc Lạc đúng không?
Nó tròn xoe mắt nhìn hắn. một nét ngạc nhiên cực độ hiện lên trên mặt nó rõ ràng.
- Sao ông biết?
- Sao lại không? Khang mà!
- Xì!
Nó le lưỡi trên hắn rồi đứng dậy đi vòng vòng. Hắn vẫn cứ ngồi đó mà quan sát nó. Cái gì thế này? Sao hắn lại có cái cảm giác này nhỉ. Cái cảm giác này làm cho hắn nhớ đến một việc mơ hồ. Một việc mà hắn đã quên từ rất lâu rồi.
Đột nhiên hắn bật dậy nói lớn.
- Ê! Coi chừng!
Nhưng đã quá muộn. Hưng đã ngã xuống nước. Hắn vội vàng chạy đến. Không biết nhóc này có biết bơi không? Hắn thì không có biết bơi. Làm sao mà cứu đây. Từ đây mà chạy ra ngoài đường thì nó đi chơi với hà bá luôn rồi. Biết phải làm sao đây!
- Ê! Đứng đó làm gì mà không chịu kéo tui lên!
Hắn giật mình nhìn xuống. Nó đang cố bám vào mấy cọng cỏ ven bờ để leo lên. Không biết sao hắn lại mừng đến vậy nữa. Hắn vội nắm tay rồi kéo nó dậy.
- Cậu không sao chứ? Có bị đau ở đâu không?
- Làm gì mà cứ đứng ở đó vậy? Tránh ra cho tui lên!
Hắn vội đứng sang một bên cho nó bước qua. Nó ướt như chuột lột. Nếu không phải vì nước sông không chảy xiết với lại nó có biết bơi thì chắc giờ này nó đang uống trà với hà bá rồi. Giờ lạnh quá làm sao đây.
- Tôi thấy cậu nên cởi quần áo ra phơi đi!
- Không! - Nó la lên.
- Không thì thôi! Tùy cậu! Một hồi nữa mặc đồ ướt đi về ha!
Nghĩ lại cũng đúng. Cứ mặc đồ ướt vậy hoài chắc bệnh mất.Thế là Hưng đứng dậy rồi từ từ cởi quần áo ra. Hắn tỏ vẻ không quan tâm lắm nhưng thỉnh thoảng lại liếc trộm Hưng. Nhóc đó gầy thật nhưng mà sao da trắng quá. Chân cũng dài nữa. Thân hình gầy nhưng không đưa hết xương xẩu ra ngoài. Sao mà tim hắn lại đập loạn xạ thế này. Sao mà mặt hắn lại nóng thế này. Hắn cảm thấy máu của mình đang sôi sùng sục. Không được! Cứ kéo dài tình hình này chắc không ổn. Hắn đứng dậy nói.
- Mặc quần áo vào đi! Mình đi về!
- Sao vậy? Đồ tôi còn chưa khô mà!
- Tôi cho cậu mượn áo của tôi! Cậu mặc quần ướt về được mà!
- Nhưng…
- Không nói nhiều! Tôi mệt rồi!
Nói rồi hắn cời áo đồng phục ra rồi ném xuống cho nó sau đó dẫn xe đi ra trước. Nó còn chưa kịp nhìn thấy thân hình của hắn nữa là đã đi mất rồi. Sao mà thấy ghét tên này quá. Không muốn nghe ai hết. Cố chấp quá đi. Nhưng Hưng cũng mặc vào cái áo của hắn. Rộng hơn là cái chắc. Nhưng không hiểu sao nó lại có một cảm giác rất lạ.
Khi nó ra đến ngoài thì thấy hắn đang đứng cạnh xe của nó. Hiện tại thì hắn đang mặc một chiếc áo thun ba lỗ bó sát vào người. Loại áo mà dân bóng rổ vẫn hay mặc. Cái áo làm nổi rõ khuôn ngực rắc rỏi và vuông vức của hắn. Hưng tự hỏi không biết ở tuổi này có tên nào sở hữu được hình thể đẹp như hắn không.
- Về đi!
Không đợi nó kịp trả lời, hắn quăng cặp da lên vai rồi chạy đi mất dạng. Hưng đứng nhìn theo hắn một lát rồi mới quay đầu xe ra về.
Từ ngày gặp hắn cuộc sống của nó đã diễn ra theo một hướng gì đó rất mới mẻ và kì lạ. Lúc trước nó hoàn toàn có thể đoán trước được một ngày của nó sẽ diễn ra như thế nào. Sáng thức dậy, đến trường, rồi lại về nhà, đi học thêm, la cà đây đó một chút, cuối cùng là cũng về nhà. Nhưng từ khi hắn bước vào đời nó. Một ngày trôi qua nhanh hơn và đầy bất ngờ. Đến nỗi Hưng không thể kiểm soát nổi nữa rồi.
Bất giác nó kéo áo của hắn lên và hít một hơi. Cái mùi này sao không giống như bọn con trai trong lớp nó ta. Sao nó không thấy hôi hám như tụi ấy. Cái mùi này thật ra là gì? Mùi mồ hôi của hắn hay là nước hoa của hắn. Hưng không biết nhưng nó thích cái mùi này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...