Pic này là Nana nhé!
Hắn điên cuồng tìm nó. Tìm đi tìm lại, tìm đến từng ngóc ngách trong cung. Bỗng đi qua nhà kho bỏ hoang, tiếng cười đùa dã man vang lên. Hắn liền xông đến, đạp cửa:
" Rầm! "
Nhỏ ngẩn người nhìn hắn. Những người khác sửng sốt. Hắn lạnh băng bước vào bên trong. Nó kêu lên yếu ớt:
- Hoàng tử...
Rồi nó ngất đi. Nó trông thật tiều tuỵ, có vết máu kéo lê trên da mặt cùng bàn tay 5 ngón rõ ràng. Hắn đau lòng ôm nó ra ngoài. Rồi ả xông đến, quấn quít lấy hắn, dụi dụi ngực vào tay hắn:
- Anh~ Em đẹp hơn nó mà...
Hắn quay đầu lại hỏi ả:
- Tên gì?
- Dạ, Sumutoki Sara!- Ả nói đầy sung sướng. Hắn nghe mà nực cười. Con đàn bà này tưởng mình được chú ý đến chắc!
- Con gái tập đoàn Sumu hả?- Hắn hỏi, ả gật đầu lia lịa.
Chỉ là một tập đoàn bé như lỗ mũi, vậy mà hống hách ra mặt.
- Rồi, mai tập đoàn cô cho phá sản.- Hắn thờ ơ nói, mặt nhìn xuống, ôn nhu nhìn ngắm nó đã ngủ.
- Khôg, anh khôg thể làm thế được!- Ả hét lên, bấu lấy cánh tay hắn.
- Sao khôg, tôi có hết bằng chứng phạm tội của tập đoàn cô, đưa ra trước công chúng chỉ là chuyện dễ dàng!- Hắn lạnh lùng bước đi.
- Ai động vào tôi và cô ấy, sẽ có kết cục như vừa rồi. Còn đối với kẻ bám dai như đỉa, chết khôg toàn thây!
Hắn khuất bóng khỏi căn nhà kho xập xệ. Đám người trong đó ngẩn người ra. Nhỏ ngồi sụp xuống. Anh sẽ khôg làm gì mình đâu! Khôg đâu!
------------------
- Ưm...
- Tỉnh chưa?
Một giọng nói lo lắng vang bên tai nó. Nó mở mặt. Khuôn mặt buồn phiền của hắn đập ngay vào mắt nó. Nó hoảng hốt bật người dậy, thế là nguyên khuôn mặt đập ngay vào mặt hắn, rất là vừa khít nha, trán chạm trán, mắt chạm mắt, mũi chạm mũi, và quan trọng nhất là... môi chạm môi! ( Mi: Cảm ơn ta đi con rể yêu .... Hôhô...)
Nó rụt người ra sau, hắn quay mặt đi.
Tình huống này... phải làm sao nhỉ?
- Hoàng tử, có phải ngài đã cứu em khôg?- Nó lắp bắp hỏi.
- Khôg phải ta thì ai?- Hắn hỏi lại, đầu vẫn chưa quay lại.
- Em...em cảm ơn hoàng tử!- Nó rụt rè cảm ơn.
- Khôg có chi, giúp người mình yêu là chuyện thường thấy... Đúng khôg?- Hắn quay đầu lại, dịu dàng vuốt tóc nó.
Nó đỏ bừng mặt. Nó chưa bao giờ thấy những cảm xúc đó...trong đôi mắt hắn, đầy yêu chiều và ôn nhu, và âu yếm. Quan trọng hơn.... Hắn nói " Người mình yêu " !? Nó lúng túng, mắt hoa lên:
- Hhhhhhhhhoooo.....
- Đúng, tôi yêu em đấy, thì có sao?- Hắn hung hăng ép nó vào tường, khuôn mặt hai người chỉ cách nhau 1 cm.
- Nhưng.... ngài là hoàng tử, còn em...em...em...
- Xin em đấy, Nana. Giờ phút này, em có thể khôg coi tôi là hoàng tử mà là một chàng trai bình thường thôi được khôg?- Hắn nhìn nó, đầy ưu phiền. Nó đẩy hắn ra, hét lên:
- Em cần thời gian!
Rồi nó bỏ chạy. Khi nó chạy đến cửa ra, hắn nói:
- Vết thương ta băng bó cho rồi, cố gắng đừng làm gì để cho vết thương bị nhiễm trùng.
Nó nghe xong, mà suýt phát khóc.
Nó khôg xứng, khôg xứng với tình cảm đó chút nào!
Nó bỏ chạy. Chạy mãi, rồi va trúng cô.
Cô nhíu mày, hỏi:
- Nana, sao bạn lại bị thương? Sao bạn lại khóc?
Nó ôm chầm lấy cô, khóc oà lên:
- Oaoaoaoa.... Tutu ơi...
- Rồi, bình tĩnh, bình tĩnh, khôg khóc nữa...- Cô dìu nó đến ghế ngồi. Kẻ nào dám động vào Nana của cô?
Nó ngồi xuống, lòng đã bình tâm, khôg khóc nữa, chỉ thút thít.
- Nào, kể mình nghe, cậu xảy ra chuyện gì vậy?- Cô ân cần hỏi han.
Nó chậm rãi kể lại chuyện mình bị bắt cóc bởi công chúa. Cô hét rống lên:
- Con khốn! Cứ tưởng ngoan hiền lắm, hoá ra cũng là như mấy loại đàn bà khác!
- Thôi, chuyện cũng qua rồi, bây giờ thì... tớ cần phải hỏi cậu câu này...- Nó cúi thấp mặt xuống.
- Cậu hỏi đi.- Cô trả lời.
- Khi yêu thì...sẽ có cảm giác như thế nào?- Nó hỏi. Cô đang cầm bình nước uống thì phun hết sạch nước ra.
- À à, thì.... Bên cạnh người đó thì tim đập nhanh, thấy người khác bên cạnh cô gái khác thì tức giận và thấy tim quặn đau. Khi người đó vui thì mình vui, người đó buồn thì mình buồn. Và cuối cùng là muốn mình bên cạnh người đó trọn đời, hi sinh cho người đó, khôg muốn nhường người đó cho ai khác và.... trao toàn bộ cho người đó.
Cô trả lời. Cô hoàn toàn thấu hiểu cái cảm giác khi yêu. Bởi cô.... cũng đã yêu đơn phương một người... suốt 10 năm.
Nó nghe xong, ngẩn tò te. Sao giống vậy? Vậy hoá ra, khi nó bên cạnh hoàng tử, tim đập nhanh, hoàng tử bên cạnh cô gái khác, nó thấy tức giận, tim rất đau, và nó quyết khôg nhường hoàng tử cho công chúa.... là vì yêu sao!?
- Nói đi, cậu yêu ai rồi?- Cô huých huých vai nó.
- A! À, Khôg có gì!- Nó choàng tỉnh, rồi bối rối quay mặt đi.
- Nếu tớ khôg nhầm... Thì người cậu yêu là.... hoàng tử Vũ Lam đúng khôg?- Cô vuốt cằm. Là bạn tấm bé, sao cô khôg hiểu nó? Thực chất là nó yêu hoàng tử từ lâu lắm rồi, nhưng chưa bao giờ yêu, nên khôg hiểu cảm giác đó.
- A... Khôg phải!- Nó xua tay.
- Đừng chối, mình biết hết, là bạn cậu, sao tớ khôg biết? 10 năm, tớ đã luôn dõi theo cậu, và tớ biết rằng... Cậu yêu anh ấy, và anh ấy chắc chắn cũng yêu cậu, thề có trời!- Cô dõng dạc nói.
- Anh ấy.... khi nãy đã tỏ tình với mình...- Nó lí nhí nói.
- Sao? Cậu nói gì?- Cô phấn khích hỏi.
- Mình nói... Mình cần thêm thời gian...- Nó trả lời.
- Hầy... Bây giờ cậu định làm gì?- Cô lắc đầu ngao ngán.
- Mình khôg biết nữa... Mình chỉ là một con hầu, khôg hơn khôg kém, mình khôg xứng với anh ấy, và anh ấy khôg có lí do gì để yêu mình cả...- Nó thở dài.
- Yêu là khôg phân biệt tuổi tác, khôg phân biệt giàu nghèo, và đôi khi, nó cũng khôg cần lí do... Chỉ là, đó là định mệnh...- Cô chậm rãi giải tích, mắt nhìn xa xăm.
- Định mệnh... ư?
Nó ngước nhìn trời. Hôm nay bầu trời thật xanh.
- Cậu phải đối mặt với tình cảm của mình. Khôg được trốn tránh nó. Nếu khôg, có thể cậu sẽ hối hận suốt đời. Tin mình đi, cậu và anh ấy hợp nhau lắm, anh ấy đã hạ mình để tỏ tình, sao cậu khôg chấp nhận? Đừng cố chấp nữa, nếu khôg, kết cục có thể rất buồn.- Cô ôm nó vào lòng, vỗ vỗ đầu nó.
- Tutu... Oaoaoaoa...- Nó gắt gao ôm chặt cô.
- Đi đi, nói với anh ấy cảm xúc của mình đi!- Cô thả nó ra, đẩy vai nó đi.
- Được, mình sẽ đi!- Nó mỉm cười, rồi chạy đi thật nhanh.
Cô nhìn bóng nó khuất dần, rồi thở dài. Nói với bạn mình như vậy, chứ cô... đang trốn tránh tình cảm của mình....
Nó lao đến phòng hắn, vội vàng mở cửa.
- Hoàng tử!
- Gì?- Hắn đang bị vây quanh bởi đống tài liệu.
- Quanh mặt nhìn em được khôg?- Nó hỏi.
- Việc gì ta phải làm vậy?- Hắn vẫn khôg quay đầu.
- ĐỪNG TRỐN NỮA! - Nó la lên, rồi lao đến, bắt hắn phải nhìn mình. Hắn bối rối cố quay đầu đi, nhưng khôg thể.
- Hoàng tử, em yêu anh! Kiếp này đã bị dính với nhau thì em quyết sẽ khôg buông tha cho anh, chết cũng khôg!
Hắn nghe, mà lòng ấm lên. Có thực... Đây khôg phải là mơ khôg? Hắn vui mừng ôm lấy nó, xoay vòng quanh:
- Em đồng ý rồi! Em đồng ý rồi!
Nó mỉm cười. Kiếp này, được gặp anh, là hạnh phúc của em!
THÔNG BÁO:
Chương sau đây sẽ về chuyện tình của cặp Mị Tuyết - Vũ Minh. Cặp này sẽ nhẹ nhàng thôi, chứ khôg trắc trở như cặp Mịch Nãi- Vũ Lam. Cân bằng mà.
Và chương gần kề cuối, có thể sẽ nhiều bạn nhầm tưởng truyện SE. Nhưng khôg bao giờ có chuyện đó nha, nên cấm bỏ chuyện!
Và nội dung cũng sắp kết thúc, khôg dài lắm nhưg đảm bảo sẽ có nhiều ngoại truyện để bù lỗ.
Thôi, mọi người đọc truyện vui vẻ!
Mi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...