Dựa theo Cố Lâm mà nói, “Tôi sẽ làm việc nhà, nhưng tôi không nấu cơm.” Cho nên phát hiện các thi thể hộp mì ăn liền các loại ở trong phòng thì thực bình thường.
Tô Chính cau mày, biểu tình hết sức nghiêm túc, “Ăn nhiều mì ăn liền như vậy, coi chừng bị ung thư dạ dày.”
“Phi phi phi!” Cố Lâm một bên quét dọn, một bên nói, “Tôi còn cân nhắc xem mỗi ngày ăn một loại khẩu vị đấy.”
“Thật nhìn không ra cậu còn có loại ham mê này.” Tô Chính châm chọc, thuận tiện hỗ trợ đá đá hai cái.
Cố Lân ủy khuất bĩu môi nói, “Cái gì a, chẳng lẽ trong người không có tiền còn ham hố chạy tới tiệm cơm ăn cơm bá vương sao? Không bị đánh chết mới là lạ.”
Tô Chính dọn dẹp đống sách, cẩn thận không để nó dính phải bụi bặm, “Vậy sao cậu không học nấu ăn. Tự mình làm tiết kiệm hơn.”
Nghe thế, Cố Lân ủy khuất càng sâu, “Anh nghĩ thế thì sao tôi không nghĩ tới a, mỗi lần tôi hưng trí bừng bừng lên mạng học cách nấu ăn, mỗi lần đều tự bóp chết chính mình, tôi thấy a, đồ ăn qua tay tôi làm càng khó ăn hơn.”
Cố Lân chống cái chổi đứng thẳng, “Có điều anh đã dọn tới chỗ tôi rồi, tôi cũng không thể ủy khuất anh ăn mì ăn liền phải không, về sau đồ ăn bên ngoài mang tới, trả tiền luân phiên, thế nào?” Hắc hắc, đến phiên tôi liền mua mì ăn liền ăn, ăn thì ăn, không ăn thì đạp đổ. Cố Lâm nghĩ, trong lòng vui vẻ.
“Tôi sẽ nấu cơm.” Tô Chính phi thường ngắn gọn đập tan ảo tưởng tốt đẹp của Cố Lâm tiểu bồn hữu [1].
Cố Lân trừng lớn mắt, “Anh biết nấu cơm?!”
Tô Chính nhìn Cố Lân đôi mắt mở to, vui vẻ, “Biết a, nhưng chưa thực hành qua.”
“Thiết, cái này không tính.” Cố Lân tiếp tục quét rác.
“Đêm nay làm cho cậu ăn.” Tô Chính đi vào phòng bếp, mất hứng với thái độ khinh thường của Cố Lâm.
“Tôi nói trước cho chắc, nếu anh làm khó ăn như tôi, hoặc làm khó ăn hơn cả tôi, chúng ta liền thay phiên mua cơm..” Cố Lân quét dọn xong, rửa tay rồi ngồi phịch lên ghế salon giả động vật thân mềm.
“Được.” Từ phòng bếp nhìn ra, Tô Chính tới trước mặt Cố Lâm, một phen kéo đi, “Phòng bếp của cậu so với mấy cái thôn bị quỷ Nhật Bản xâm lược còn sạch sẽ hơn, đi, đi mua chút đồ ăn về.”
“Tự anh đi đi, tôi mệt chết đi được.” Nhắm chặt mắt.
“Cậu không đi, ai cho tôi đồ mà làm? Đến lúc đó đừng trách tôi làm ngon mà không thưởng cho cậu.” Dụ dỗ.
“Tuân lệnh!” Cố Lâm vừa nghe đến ăn liền khỏe mạnh lại.
Cố Lâm cảm thấy có điểm quái dị, hai tên đàn ông cùng nhau đi vào siêu thị, lên chỗ dụng cụ nhà bếp, rồi xuống chỗ rau xanh, tính tiền toàn bộ, đặc biệt cái cô gái thu ngân kia, ánh mắt nhìn mình giống như phát hiện vàng, lòe lòe tỏa sáng.
Sớm biết vậy dứt khoát không cùng tới đây, Cố Lâm hối hận, bất quá nhìn đống đồ ăn trong tay, thở dài.
Nói thật, Cố Lâm rất không tin Tô Chính, nào có người nào nhìn mẹ mình nấu ăn là học được rồi, đầu bếp thiên tài sao?
Nhưng khi ăn thử một ngụm, Cố Lân hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi, ông trời ơi, thật sự là đầu bếp thiên tài a!
“Tô Chính, anh rất ngưu.” Cố Lâm cảm thấy mình tựa như tìm được tổ chức cách mạng như thịt gà đông lạnh, muốn xuất ra vài giọt nước mắt vui mừng để biểu đạt cậu có bao nhiêu cảm tạ với vị đại sự trước mặt, không đợi Tô Chính nói xong câu tiếp theo, ánh mắt liền quả quyết đặt vào đống đồ ăn trên bàn.
(Ngưu trong ngưu bức, ý là lợi hại)
“Anh không ăn thì tôi ăn hết á.”
Mặt Tô Chính vẫn thản nhiên, trong lòng hận không thể ấn Cố Lâm lên bàn hung hăng ăn đậu hủ, ánh mắt tràn ngập sùng bái kia, là một người đàn ông vô pháp chống đỡ được, huống chi đối phương chính là Cố Lâm mà anh rất có hảo cảm.
“Tô Chính, tôi quyết định, đặc cách anh làm đầu bếp ngự dụng của chúng ta, tiền thuê nhà giảm giá!” Cố Lâm hưng phấn khuôn mặt đỏ bừng, tự động tự giác xung phong rửa chén.
“Cậu có ăn quýt không?” Tô Chính đứng phía sau Cố Lâm, tiếu ý sâu xa nhìn người nào đó rất có bộ dáng tiểu tức phụ. “Ăn!”
“Ngươi có ăn hay không cây quýt?” Tô đang đứng ở Cố Lâm phía sau, tiếu ý sâu xa nhìn người nào đó rất có bộ dáng tiểu tức phụ. “Ăn!” Cố Lâm quay đầu lại, “Quýt đâu?”
“Há mồm.”
Cố Lâm mặt đỏ nghĩ thầm, đây không phải uy mình đi?
Sự thật chứng minh, suy nghĩ Cố Lâm thật chính xác.
Tô Chính hài lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dần hồng hồng lên, “Tôi xem TV.”
Cố Lâm mơ hồ đáp “Ừ” một tiếng, trong lòng nổ tung, người nọ là Tô Chính sao? Không phải đâu? Tô Chính cư nhiên lại ôn nhu như vậy, kỳ thật anh ta là muộn tao [2] nam đi?
Nhưng mà nhưng mà, vì cái lông gì mà cậu cảm thấy rất cao hứng a?! Thần ơi, thỉnh ngài nghe được lời cầu nguyện thành khẩn của con mà đến giải đáp nghi nan đi!!
Ngồi trên ghế salon xem TV, Cố Lâm thấy tần suất hô hấp ngày càng chậm, đây là do máy hút bụi đi? Đúng không? Lấy hết không khí của mình a.
“Cố Lâm, tôi muốn tắm rửa, quên mang sữa tắm rồi, có thể dùng của cậu hay không?” Tô Chính dám thề trong lòng, anh tuyệt đối không phải cố ý quên!
“A, được.” Cố Lâm gắt gao nhìn chằm chằm TV, bất kể cái gì cũng không quan tâm.
Đang phát tiết qua cái điều khiển từ xa, nhưng bị người đoạt đi.
“Cậu cứ vậy làm hư nó mất.” Tô Chính không đồng ý loại ngược đại điều khiển từ xa, cùng với cái cách thức hành hạ con mắt bản thân này.
“Anh anh anh, sao lại ra đây?” Còn lộ nửa người trên!! Cố Lâm thật sự phát điên rồi, nam nhân này lớn lên đẹp mắt thì thôi, dáng người còn tốt như vậy!
“Tôi quên lấy áo ngủ.” Tô Chính thực vô tội, “Cậu nói như thể tôi bị bệnh thần kinh.”
Anh không phải bệnh thần kinh, nhưng mà nếu cứ như vậy, tôi sẽ bị suy nhược thần kinh a! Cố Lâm rít gào trong lòng, trên mặt cố gắng nặn ra một nụ cười, “Kia, anh tiếp tục, trả điều khiển từ xa cho tôi, tôi sẽ không hành hạ nó, tôi cam đoan!”
Tô Chính gật gật đầu, trong lòng nghẹn cười thiếu chút nữa nghẹn đến nội thương.
“Cố Lâm, cậu có thể đi tắm rồi.” Tô Chính sát sát tóc, ngồi bên cạnh Cố Lâm.
“À.” Cố Lân đứng lên, không dám nhìn Tô Chính, sợ vừa nhìn lại thấy phải thứ không nên xem.
Phòng tắm còn bốc lên nhiệt khí, nếu không trong lòng có điểm không được tự nhiên, Cố Lâm tuyệt không ngốc đến nỗi đứng phía sau Tô Chính.
Vì thế, Tô Chính thập phần may mắn bắt gặp khuôn mặt đỏ cơ hồ thấy máu của Cố Lân, người nào đó ra vẻ giật mình nói, “Cố Lâm, mặt cậu thật là đỏ, không phát sốt đi? Nhanh nhanh sát sát tóc ướt.”
Nói xong cằm khăn mặt đặt lên đầu Cố Lâm, Cố Lâm một trận bực mình, “Tự mình sát.”
Ở gần sát Tô Chính như vậy, Cố Lâm cảm thấy mình sắp hít thở không thông, “Anh, anh ngồi xuống đi.”
“Ừ. Tôi trở về phòng đọc sách.” Tô Chính biết không thể biểu hiện rõ ràng quá mức.
Lời này nghe tới tai Cố Lâm lại mang theo hương vị khác, dường như mình làm cho Tô Chính bị nhiều ủy khuất.
Ai, gần đây bị sao vậy? Cố Lâm thở dài, nụ cười thường xuyên trên mặt mất tăm tung tích.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lăn lộn cầu bình luận Ủng hộ của mọi người chính là động lực của tôi!
Chú thích:
[1] Tiểu bồn (pén) hữu chính là hài âm của “tiểu bằng (péng) hữu”. Trên internet, từ “tiểu bồn hữu” thường bị cấp “cao thủ” diễn đàn gọi là “cấp thái điểu” (tay mơ), hoặc là nói chuyện đùa giỡn, xưng hô này chỉ người ngây thơ hay không đủ thành thục.
Lai lịch từ “Tiểu bồn hữu” có liên quan đến khẩu âm địa phương, “en và eng” tạo nên từ HOT trên internet, có ý nghĩa bạn bè vô cùng thân thiết, có ý tứ trêu chọc, mang ý khả ái. (Theo Baike)
[2] Muộn tao [闷骚]: chỉ người có vẻ lạnh lùng nhưng thực tế nội tâm lại rất phong phú tình cảm, lúc bình thường ko dễ dàng biểu lộ hỉ nộ ái ố nhưng trong những trường hợp riêng biệt nào đó thì lại thể hiện 1 cách khác thường, ra ngoài dự kiến của mọi người xung quanh (theo Baike)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...