Lâm Giang Bảo Ngọc quay đầu lại, vốn tính cách mạnh mẽ nhưng dáng điệu nữ
nhi vẫn mềm mại, nhất thời làm cho Đông Mạnh Thiên chấn động. Đâu cần
phải trùng hợp thế chứ, là ân nhân đấy!
Tim hắn đập loạn nhịp khi nàng cứ chăm chăm vào mặt hắn, ánh mắt rực rỡ
hơn sao đêm. Nàng dò xét từ trên xuống dưới Đông Mạnh Thiên, tuấn tú,
rất tuấn tú... nhưng hắn có phải là thái giám ngự thiện phòng (phòng
bếp, sao này mình sẽ dùng thế để dễ hiểu, không lạm dụng từ Hán Việt
nữa) không? Hóa ra nàng lại tưởng nhầm Đông Mạnh Thiên là thái giám, hắn biết chắn chắn chỉ hận không một phát đập đầu chết cho rồi. Nhìn một
lát nàng mới gật gù, hỏi hỏi:
- Ta là cung nữ ở phòng bếp, muốn đến để đưa đồ, ta đưa rồi nhưng lại không nhớ đường về, ngươi biết thì chỉ ta đi!
Càng về sau giọng nói càng nhỏ. Thái tử điện hạ giờ mới để ý trang phục nô tỳ nàng mặc trên người, gật gù rồi nói:
- Đi theo ta.
Nàng lại dám xưng hô ta ngươi với thái tử, chán sống rồi! Nhưng với suy
nghĩ của nàng, hắn chính là một tên thái giám. Cùng hắn đi đến ngự thiện phòng, sau đó nàng nghĩ gì đó rồi kéo tay áo hắn. Dù sao hắn cũng chả
phải nam, càng không có đạo lí nam nữ thụ thụ bất tương thân. Cuối cùng
nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên nhờ hắn mọi chuyện sẽ nhanh hơn, thoát khỏi
cái nơi hoàng cung rộng lớn gấp nhiều lần tưởng tượng của nàng.
- Ta muốn nhờ ngươi tìm người giúp, sau này có chuyện gì cứ đến tìm ta, ta chắc chắn sẽ giúp lại ngươi.
Đông Mạnh Thiên không ngại gật đầu ngay, “ân” một tiếng sao đó chờ Bảo Ngọc nói tiếp:
- Ta tìm Lâm phu nhân.
Bảng trước cửa vẫn giữ chữ “Lâm gia” gọi như vậy sẽ dễ tìm người hơn.
Thêm một lần nữa, Đông Mạnh Thiên hoàn toàn bất động. Lâm gia từ lâu đã
coi như không còn nữa, chỉ còn lại mình Đường Tú Tinh một thân bươn trải làm ăn rộng lớn, duy trì họ Lâm suốt mười sáu năm qua. Hôm nay đột
nhiên có người nhắc đến Lâm gia, ắt cơ duyên. Đông Mạnh Thiên nhanh
chóng trở lại vẻ điềm đạm thường ngày, giọng nói ôn hòa có phần kích
động:
- Xin hỏi cô nương là?
- Ta họ Lâm Giang, tên hai chữ Bảo Ngọc.
Điều này là trước khi đi, nàng và dưỡng mẫu từng mói qua, dù sao cũng
đâu thể suốt đời không biết mình họ gì được. Càng nghe, Đông Mạnh Thiên
càng thất thần hơn. Vị cô nương lần đó hắn gặp uy nghiêm trạc vũ, dáng
vẻ tuy lười nhát nhưng khiến người ta phải đề phòng, kính trọng. Lần này gặp lại, xem ra chính là duyên phận.
Hắn vẻ ưng thuận, thu lại vẻ mặt ngạc nhiên bằng vẻ ôn nhu thường ngày nói:
- Thì ra là người Lâm gia, cô nương muốn tìm gia chủ xin theo tôi.
Nếu đã là người Lâm gia, đương nhiên phải cẩn thận ứng xử. Ngày xưa
không phải hắn không biết, Lâm Giang quốc công một thời chinh chiến,
thần thêm tiêu sái, tướng mạo đào hoa, một mình có thể thu phục trăm
tướng triều đình dưới trướng, nghe thôi là đã chín phần kính nể. Tuy vẫn không biết tại sao nàng lại vào làm cung nữ, nhưng tốt nhất là đề phòng vạn nhất. Hắn đi trước, theo sau là Bảo Ngọc đang thầm nghĩ, tại sao
nàng lại phải vào phòng bếp rồi đến ngự hoa viên, từ hoa viên trở về ngự thiện phòng, rồi lại đi tiếp đến hoa viên, thật khiến nàng chóng mặt a.
Từ hoa viên đến Xuân điện - nơi tổ chức yến tiệt không bao xa, nhưng
cung nữ thái giám thì rất ít, chỉ có binh lính là nhiều. Những binh lính thấy thái tử định hành lễ thì hắn vung tay, ý bảo miễn lễ. Bảo Ngọc lại cho qua chuyện này, xem như không thấy. Đến Xuân điện, dọc hai bên là
bàn tiệt đủ các món bào ngư di cá, Sương Duật tửu. Những người ngồi gần
hoàng thượng là đại thần nhất phẩm trong triều, ngài ra còn có Đường
thái sư và đại diện Lâm gia tộc còn có hai nữ nhi giống hệt nhau, mắt
phượng, da dẻ bạch tính, diễm vẫn, dáng vẻ kiều nhu. Và người nữ nhân
trong trạc tam tuần, khuôn mặt xinh đẹp nhưng vẫn có vẻ lịch duyệt. Cung nữ xếp hàng thẳng tắp, trên tay là những loại rượu hảo hạn. Giai nhân
trong cung cũng tập chung hết nơi đây, mỗi người một sắc khác nhau.
Sau khi quan sát, Bảo Ngọc thầm đánh giá “quá mức hao phí“. Bàn tiệt hơn trăm món, rượu trên mấy trăm chén, người như quy tu cả thành Dương Châu về cũng không bằng. Quá mức xa hoa. Đông Mạnh Thiên nhìn Bảo Ngọc ánh
mắt rực lữa tựa như phụ hoàng hắn là tội đồ, không khỏi nhíu mài. Rốt
cục nàng là ai, hắn còn không rõ, vậy mà lại tùy tiện dẫn nàng đến nhị
điện.
Đang suy nghĩ mê man, bỗng cảm thấy luồng sát khí dày đặc xuất hiện từ
phía sau. Đông Mạnh Thiên giật mình, nhìn bốn cây châm cài tóc của nữ
nhân rơi xuống đất tạo nên tiếng kêu xẻng xẻng. Hắn là quá mức chậm chạp rồi, sát khí nặng vậy, chắc chắn là cao thủ, một mình Lâm Giang Bảo
Ngọc dùng một cây châm đánh rơi bốn cây, thật quá mức lợi hại rồi.
Tình hình lúc này thế thời hỗn loạn, bọn quan lại không có võ đều né qua một bên tìm chỗ chạy chốn, binh lính quy tụ một chổ xung quanh bảo vệ
hoàng thượng. Đông Mạnh Thiên, Đông Mạnh Khương cùng song kiếm Thạch Tam kiếm và Trung Hoàng kiếm, mỗi người một phía bảo vệ hoàng thượng. Một
số binh lính khác đuổi theo thích khách, Bảo Ngọc ham vui, cũng chạy
theo xem.
Khi thấy tình hình trong điện ổn định, Đông Mạnh Thiên mới rời vị trí,
dùng khăn tay trong tay áo nhặt cây trâm bạc lên quan xác. Cây trâm bạc
khá nặng, mặc dù nó rất nhỏ. Trên có khắc ba chữ “Đừ Tấn Nguyên“. Hoa
văn không nhiều, Chi có một đóa mẫu đơn nở rộ ở đầu trâm. Mũi rất nhọn,
sắc có thể đâm thủng bất cứ bộ phận nào trên cơ thể. Minh thái y nhìn
thái tử cảm thấy ngày càng vừa mắt, Đông Mạnh Thiên đưa tay ra, Minh
thái y đặt vào một cây trâm khác cỡ cây kim. Hoàng thượng thất sắc, vị
thái y này là quý nhân, chữa được bách bệnh, tính khí lại cao cao tại
thượng, đến vả hoàng đế mà lão ta cũng không để bào mắt, giờ chỉ là một
thái tử mà khiến lão tự mình dâng trâm? Xem ra hoàng thượng yên tâm rồi, có Minh thái y giúp đỡ, dù là khó khăn thời thế đến mấy cũng sẽ có cách giải quyết.
Đông Mạnh Thiên cũng không để ý xem là ai đưa, chỉ tùy tiện nhận rồi nói đa tạ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...