Chân cô cũng có vài phần bị bỏng, bị thương nhưng so với hắn có là gì. Lúc bà Ngọc Lan mua cháo về, cô đã tự mình đút cho hắn ăn. Hắn biết cô cũng đói nên nói ăn chung luôn. Vì thế mà hiện tại cả hai ăn chung một muỗn, cũng chả thấy bất tiện gì mấy.Lúc đó có Ly Thư, ông Dương Trực với cả thằng nhóc Mạnh Quân đến thăm cô nữa nhưng cô không tiếp, đợi đến khi Hàn Phong ngủ rồi cô mới về phòng bệnh mình.
Nhìn Ly Thư cắm hoa trên bình, nhóc Quân thì sắp hoa quả, ông Dương thì nhàn nhạ ngồi đọc báo. Tự dung trong lòng cô có một cảm giác gì đó khó nói nên lời.
Cô bước vào phòng, theo sau là bà Ngọc Lan. Ba người kia nghe tiếng động đều cùng nhau ngẩng đầu lên.
-“Chị khỏe chưa? Sao không nghỉ ngơi mà đi đâu thế.”
Nhóc Quân vẫn nhanh hơn, liền đến bên cô hỏi thăm. Khi nhìn thấy những vết thương, nó lập tức chau mày.
Cô nói chuyện được, nhưng trong trường hợp này rõ ràng cô chẳng thể nào mở miệng để nói cho đành.
Thế là chỉ mỉm cười nhẹ như bảo không sao rồi tùy tiện rót cho mình cốc nước.
-“Ấy con ngồi nghỉ đi, mẹ rót cho.”
Tay còn chưa động vào ly thì đã bị bà Ngọc Lan ngăn cản, mà cô thì cũng không từ chối ý tốt của bà, lập tức để bà làm gì làm.
Vừa uống nước, cô vừa nhìn qua ông Dương, nhíu mày xem thử phản ứng của ông, nhưng không nhận ra được gì.
-“Kì Thư.”
Đang định suy nghĩ một vấn đề nào đó, bỗng dưng bị tiếng nói của Ly Thư cắt ngang. Cô đưa mắt sang chị ấy xem thử có chuyện gì.
-“Chị xin lỗi.”
Xin lỗi, về chuyện gì?
Cô nhíu mày như muốn hỏi, nhưng chị ấy vẫn gục đầu như vậy, giống như một người hoàn toàn bị mắc lỗi nghiêm trọng nhưng chưa sửa chữa được.
-“Hôm đó tại ba lại trở chứng bệnh hay quên của mình nên không đưa em ra kịp thời, lại về chuyện chị đã không còn sức nên không kịp cứu em. Tất cả là lỗi của chị!”
Ly Thư vẫn một mực cuối đầu, âm thanh như nức nở. Cô nhìn kĩ thì người chị ấy cũng có vết thương, lại có một vài vết bỏng, người thì nhợt nhạt. Lỗi gì cơ chứ, cô làm sao quên đến phút cuối chị ấy cũng đã cố gắng hết sức để cứu mình.
Còn về ông Dương, có thật là ông có chứng bệnh hay quên không? Cô làm sao biết được.
-“Em đang trách chị đúng không?”
Ly Thư kìm nén tiếng nấc, hai tay bấu chặt vào phần đùi, quyết cũng không ngẩng mặt lên. Cô thấy thế, bất lực đi qua chỗ chị ấy, ôm chị ấy vào lòng, lại còn xoa xoa lưng an ủi chị ấy.
Cả cô và Ly Thư đều là người bị hại, có trách thì trách ả kia, chị ấy thì có liên quan gì cơ chứ.
-“Ba xin lỗi.”
Bên cạnh ông Dương cũng nhìn cô đầy hối lỗi. Nếu bây giờ cô không tha lỗi, có phải là cô quá nhỏ nhen rồi không.
Cô cũng không muốn nói gì, chỉ nhìn hai người họ rồi leo lên giường muốn nghỉ ngơi. Hia người họ không nhận được lời tha thứ, liền trầm mặc nhìn phản ứng của cô. Qúa vô tâm rồi còn gì.
-“Chị ấy đúng là không khỏe, cả nhà chúng ta cho chị nghỉ ngơi đi.”
Mạnh Quân nhìn cô nhắm mắt trên giường, liền nói với gia đình mình.
Ông Dương không nói lời nào liền ra ngoài trước, Ly Thư theo sau, nước mắt còn đang rơi. Tiếp theo bà Ngọc Lan nhìn cô chốc lát rồi ra sau, Mạnh Quân chạm vào vết thương của cô, chú ý quan sát kĩ rồi lại thở dài.
-“Họ đi hết rồi.”
Nó chị nói một câu, rồi lấy li nước lúc nãy cô uống dở đưa lên miệng hớp một hớp.
Cô nghe thế, từ từ hé mắt, ngồi thẳng người dậy.
-“Chị…ổn.”
Không biết tại sao với ai thì có thể không nhưng với Hàn Phong và nhóc Quân này, khi bên cạnh cô luôn bộ lộ cái mặt thật của mình. Như chuyện nói được, cô thật sự không muốn cho ai biết, nhưng với hắn và nhóc Quân, đôi khi cô nghĩ họ biết cũng không sao.
Mạnh Quân nghe giọng nói trong trong nhưng hơi lớ mớ, lập tức ngó nghiêng quanh phòng, đến khi không có ai khác mới nhìn lại cô. Giống như nó không thể nào tin được lời nói mình vừa nghe phát ra từ miệng của cô vậy.
Vì không tiếp thu được nên nó mãi đơ người ra vài phút. Đến khi phục hồi lại được, nó chỉ lắp bắp hỏi được một câu.
-“Chị nói được rồi?”
Cô biết nó sẽ bất ngờ, nhưng cũng không quan tâm gì lắm vì đơn giản cô cũng bất ngờ rồi còn gì, cũng chả thua kém gì nó lúc này đâu.
-“Ừm.”
Cô gật gật đầu.
-“OA. Thật tốt quá!”
Nó vui đến mức nhảy luôn lên giường ngồi với cô, tay còn vui vẻ choàng qua tay cô.
-“Giọng chị thật dễ nghe, có thể không cần viết giấy nữa rồi.”
-“Nhóc…đừng…nói…với…ai..là…chị…nói…chuyện…được…rồi…nhé.”
Câu từ của cô hơi bập bẹ nhưng âm thanh cơ bản vẫn trong lành ngọt ngào.
-“Vâng.”
Nó cũng không hỏi tại sao vì đơn giản nó biết là cô sẽ có nguyên do. Cô nói thì nó sẽ lắng tai nghe còn không thì nó cũng không gặng hỏi làm gì vì cô cái gì cũng có quy tắc của cái đó.
-“Nhưng chị cần phải nói chuyện nhiều hơn rồi, cơ miệng lâu chưng hoạt động, rất khó tròn âm.”
-“Ờ.”
-“Em sẽ giúp chị.”
Cô không nói gì mà mỉm cười xua đầu nó. Nó quả thật là một đứa bé đơn thuần.
Hai ngày sau cô được về nhà vì đơn giản cô đã khỏe hơn nhiều. Nhưng còn hắn vết thương khá nặng nên còn ở lại viện hai tuần nữa.
Về nhà, cô vẫn chung thủy tập nói chuyện cùng Mạnh Quân. Sáng trước khi đi học đem cháo bổ qua bệnh viện, đem tập vở của hắn đến trường để chép giúp hắn. Trưa về nhà dặn người làm tiếp tục nấu cơm bổ cho hắn. Còn tối thì lâu lâu có khi ở lại mà cũng có khi là về.
-“Cũng gần khỏe rồi, tối nay em về nhà nghỉ ngơi đi.”
-“Ừm.”
-“Em đúng là người nhàm chán. Như người máy rồi cái gì làm cái đó.”
-“Anh muốn sao?”
Nhờ luyện tập cùng Mạnh Quân hằng ngày mà cách nói của cô tăng lên không ít.
-“Tại sao không nói là em ở đây cũng được, muốn ở đây quan tâm anh hơn. Chỉ mới nói về thì lập tức muốn về.”
-“Kì quặc, nhiều lời.”
Thật ra về phần nói chuyện được của cô cũng không khác viết là mấy, chỉ mấy từ bao quát, gọn lẹ như thế là đủ cho một câu hỏi rồi. Hắn nhiều khi không hiểu cô học đâu ra cái tính kì quái đó mặc dù hắn đã từng nhưng lại thất bại trước cô rồi.
-“Đúng là không đùa được với em. Lúc về nhớ chú ý an toàn mặc dù trong hoàn cảnh này bà ta sẽ không dám làm gì em.”
Bà ta đương nhiên là bà Thu Cúc. Nghe nói bà ta bị xe tông, đang nằm viện nào đó. Theo cô nghĩ, đâu lại trùng hợp như vậy, chắc chắn là do một tay hắn làm nên.
Hắn đã hỏi cô, cô có sợ không, khi bên hắn luôn nguy hiểm như vậy. Nhưng cô không trả lời mà hỏi ngược lại, cô ở bên hắn có phải là gánh nặng của hắn không. Hai câu hỏi khác nhau nhưng hàm nghĩa lại tương đương với nhau. Đối với người cố chấp mà nói, câu cả lời đương nhiên là nguyện ở bên nhau mặc dù có nguy hiểm. Đó là cùng trải qua, cùng xông vào và cùng đi đến con đường mới màu hồng.
Hắn nói, bây giờ bà ta đã biết điểm yếu của hắn là cô. Mà hắn không thể bỏ rơi cô được, vì thế nên mới bảo vệ hết sức có thể. Hắn đã cử hai vệ sĩ đặc biệt theo cô, đảm bảo an toàn cho cô. Còn đang đợi bà ta phản công rồi đánh trả.
Cô thật sự không biết hắn sống ở đâu và trải qua cuộc sống sau khi mất mẹ như thế nào. Rất muốn biết nhưng lại không biết mở miệng ra sao.
Kể từ ngày hắn nhập viện, ngoài cô ra còn cô một người trung niên khác nữa đến thăm. Ít ỏi vô cùng nhưng hắn không nói gì. Đặc biệt là chuyện ông Ngụy Thành lại túc trực bên cạnh bà Thu Cúc mà bỏ mặc đứa con trai trưởng của mình mặc dù cả hai đều bị thương nghiêm trọng.
Đó rõ ràng cho thấy địa vị trong lòng ông ta ai quan trọng hơn, ai vô giá hơn.
-“Anh có cô đơn không?”
Suy nghĩ một lát, cô mới lên tiếng hỏi.
Hắn cũng đã tháo băng đi rồi, những vết thương cũng sắp lành lại. Hắn không trả lời mà vẫy tay cô lại như muốn đỡ mình.
Hắn nói “Mình đi ngắm sao.”
Cô kéo xe lăn lại cho hắn ngồi, xong rồi ung dung đẩy xe đi lên sân thượng bệnh viện.
Trên đường đi cả hai đều im lặng, đến lúc lên đó cả hai vẫn như thế. Giống như họ đang sơ với nhau ai sẽ im lặng lâu hơn vậy. Và đương nhiên là hắn thua rồi. Cô im lặng rất lâu vì cô có lòng kiên nhẫn vô cùng cao.
-“Cô đơn, anh đã từng rất cô đơn. Nhưng giờ thì không còn nữa, vì anh có em…”
-“Ừ.”
Cô cũng nghĩ vậy.
Hắn nghe cô lên tiếng, có hơi giật mình vì không nghĩ cô lại không hỏi gì mà giống như cô cảm nhận được điều đó vậy.
-“Em có cô đơn không?”
-“Có.”
Cô đứng sau hắn, vòng tay sang cổ hắn, đầu tựa lên vai hắn, nhắm mắt tận hưởng cơn gió nhẹ thoảng qua.
Hắn hơi bất ngờ với câu trả lời của cô, lại càng bất ngờ hơn với hành động của cô. Nhưng vẫn không có ý cản trở mà chờ cô nói tiếp.
-“Ở nơi đây luôn cô đơn, vô cùng cô đơn.”
Cô đưa tay lên ngực trái mình, cũng đồng thời đưa tay lên ngực trái hắn.
-“Cả hai chúng ta đều cô đơn, vô tình gặp nhau, lại không hết cô đơn mà vô cùng cô đơn hơn.”
-“Là em nói sai rồi, là giải trừ cô đơn.”
-“Anh thấy như thế sao?”
-“Ừ.”
-“Nhưng em thấy có gì đó trống rỗng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...