Duyên Trời

Cô không nhìn lầm, cũng không bị hoa mắt. Cảnh tượng trước mắt làm cô không thể nào tiếp thu nổi. Cô không vào trong, vì có vào trong đó, cô cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì. Giờ cô mới nhận ra, cả hai người họ đều có vị trí quan trọng trong lòng cô nên cô mới cảm thấy đau nhói nơi ngực trái như vậy.

Cô xoay người rời đi, cô bỏ đi với ánh mắt vô hồn, cõi lòng đau buồn.

Bên trong, vì Hàn Phong quay lưng về hướng cửa nên không thấy cô, nhưng còn Nhã Phương, rõ ràng là thấy rõ.

Nhã Phương cược cả đời mình vào chuyện này.

-“Cậu…cậu làm gì vậy?”

Hàn Phong đẩy Nhã Phương ra, nhìn cô ta với ánh mắt trợn tròn như thể không tin được hành động đó là do nhỏ làm. Sau đó còn dùng tay chà mạnh vào môi mình, hành động đó làm Nhã Phương đau buồn hơn.

-“Hàn Phong, mình thích cậu.”

Hít một hơi thật sâu, nhỏ mới dám nói.

Hắn không nói gì, đẩy người Nhã Phương rồi đi ra, bỏ cô ta một mình đó. Hành động của hắn giống như thay cho câu trả lời.

-“Mình biết cậu sẽ không đồng ý, nhưng mình sẽ theo đuổi cậu, sẽ luôn phía sau cậu.”

Lúc này hắn mới quay lại, nhìn Nhã Phương với ánh mắt thất vọng kèm theo tức giận.

-“Cô biết mà, biết rõ ràng là đằng khác, vậy tại sao còn làm vậy, chẳng phải hai người là bạn thân sao?”

-“Bạn thân thì sao, bạn thân thì không cho mình có tình cảm với người con trai khác sao. Có bao giờ cậu ấy thừa nhận có tình cảm với cậu chưa, rồi có bao giờ cậu nói rõ ra cho cậu ấy biết tình cảm của chưa. Đây là mình thử cơ hội cho riêng mình. Hai người không có bất cứ mối quan hệ gì, vậy tại sao cậu lại cấm cản mình không có tình cảm với cậu. Mình không hề sai, và cũng không làm gì có lỗi với cậu ấy. Hôm trước mình hỏi cậu ấy có tình cảm với cậu không, cậu ấy còn lắc đầu. Thế thì sao phải cưỡng cầu. Cậu không biết rằng nỗi ám ảnh năm 11 tuổi của cậu ấy sâu đậm đến thế nào đâu, cậu ấy sẽ không chấp nhận một người con trai nào trong khi chưa xác nhận tình cảm của mình đâu.”

Hắn im lặng, lắng nghe từng chữ. Đúng rồi, cô chưa bao giờ nói có tình cảm với hắn, chỉ nhờ cái hành động kia của cô mà hắn tự biên tự diễn. Hắn có tình cảm với cô, nhưng cũng chưa bao giờ nói cho cô biết. Cả hai chỉ tự mặc nhận, không ai lên tiếng cả. Nhưng hóa ra chuyện cả hai tự suy đoán lại thành ra nông nổi này.

Nhưng tại sao, hắn có cảm nhận cô có tình cảm với hắn mà, lẽ nào không phải.


-“Còn nữa, cậu không nghĩ đến chuyện nếu hai người quen nhau, cậu sẽ làm cậu ấy gặp nguy hiểm hay sao. Ví dụ như vụ tai nạn lần trước, vụ bắt cóc không thành, rồi thuê người ám sát cậu ấy. Cậu không nghĩ ra sao, cậu ấy sẽ gặp bất kì mọi nguy hiểm khó lường nếu quen cậu. Còn mình thì khác, mình có thể…”

-“Im đi, nếu không phải là cô ấy, cũng mãi mãi không đến lượt cô.”

Nói xong, hắn mang tâm trạng rối bời bước đi. Hắn có từng nghĩ đến, nhưng mọi sự nguy hiểm đó đều nằm trong kiểm soát của hắn, hắn đã giữ an toàn cho cô, không để cô xảy ra bất kì nguy hiểm nào. Nhưng có bảo vệ được mãi mãi không, hắn không thể biết được vì chỉ một phút sơ sót, cô sẽ gặp bất cứ chuyện bất trắc mà hắn không lường trước.

Hắn chỉ nghĩ, có cô bên cạnh, là an ủi lớn nhất của hắn.

Là “duyên trời” mang người con gái ấy đến bên hắn, nhưng chỉ là bên hắn thôi, hắn sẽ mãi mãi không bao giờ đến gần và chạm vào được.

Hắn ra về, cũng không gặp cô. Hắn điên cuồng lái xe trong đêm tối, hắn cần một nơi yên tĩnh để suy nghĩ mọi chuyện.

Hắn đến nghĩa trang, nơi mà có người phụ nữ nở nụ cười hiền hòa, lúc này lòng hắn mới trở nên ấm cúng hơn.

-“Mẹ, bây giờ con phải làm sao?”

*****

Thành Danh dạo quanh hoa viên trong biệt thự họ Dương, cậu đang cố tìm hình bóng thân thuộc.

Đúng lúc này mới thấy cô đang ngồi bên ghế đá, tay chạm chạm vào cánh hoa hồng bên cạnh. Nhìn cảnh, cậu liên tưởng ngay đến một cô tiên nữ giáng trần. Thật sự cô rất đẹp.

-“Sinh nhật vui vẻ.”

Nghe tiếng động, cô quay người lại, nhìn cậu nhưng không nói gì.

Cô tự hỏi, tại sao có người lại nhận ra cô ngay khi cả Ly Thư đứng bên cạnh, vậy hóa ra là song sinh nhưng vẫn có điểm khác biệt. Vì cô lớn lên trong nơi hèn mọn hơn nên khí chất cô thua kém Ly Thư, thành ra ai cũng nhận ra hay sao.

Thấy cô không nói gì, cậu chìa gói quà ra trước mặt cô.


-“Này, tặng cậu.”

Cô nhận lấy, gật đầu như cảm ơn rồi tiếp tục làm chuyện gian dở. Lúc này, Ly Thư từ đâu đi ra, thấy cảnh tượng đó lập tức nhíu mày.

-“Thành Danh.”

Giọng Ly Thư có vẻ tức giận. Cậu bất lực thở dài, cậu không nghĩ được tại sao cô ta lại bám dai như vậy.

-“Em gái, Hàn Phong có gửi quà cho em, chị bỏ trên phòng đó, cậu ta nhắn lại là cậu ta về trước.”

Cô biết Ly Thư đang muốn đuổi khéo cô, nhưng cô cũng chẳng để bụng vì đơn giản cô cũng muốn thoát khỏi đây, cô không muốn trò chuyện cùng bất cứ ai trong lúc này cả.

Thế là cô đứng lên, gật đầu như chào cả hai rồi bước đi. Tinh thần cô tương đối tệ, ai nhìn vào cũng nhận ra.

-“Cậu nhìn thất thần gì chứ, quà của tôi đâu.”

Ly Thư chìa tay ra trước mặt cậu ta.

-“Không có, đúng là ấu trĩ.”

-“Cậu mới ấu trĩ thì có. Tại sao nó có quà mà tôi lại không có, trong khi đó người mời cậu đến đây lại là tôi.”

Thành Danh không nói gì, đứng dậy định bước đi, nhưng đi được hai bước, cậu quay lại vứt một hộp quà nhỏ vào lòng Ly Thư rồi sải chân bước đi.

Cậu không biết cảm giác của mình với cô là gì, càng không biết cảm giác của mình và Ly Thư. Nhưng với thái độ thờ ơ của cô, cậu cảm thấy khó chịu. Còn thái độ trẻ con của Ly Thư lúc đầu làm cậu khó chịu, lâu dần thành quen không bỏ được. Cậu không hiểu được lòng mình.

Ly Thư đứng đó, nhìn hộp quà nhỏ trong tay, bất giác môi cong lên một nụ cười.


*****

Kì Thư lên phòng, nhìn hai hộp quà đặt trên giường, cô đủ biết đó là của ai, một Hàn Phong, một Nhã Phương.

-“Chị sinh nhật vui vẻ!”

Trong khi cô thất thần nhìn hai hộp quà thì Mạnh Quân từ đâu đứng trước mặt cô, đưa món quà cho cô.

Cô xoa xoa đâu nó, như là cảm ơn.

-“Cái này em tự làm nhé, chị treo trước cửa sổ, đảm bảo tối nào chị cũng có giấc ngủ ngon.”

_Em là làm cho ai, cho em hay cho chị.

-“Đương nhiên là chị rồi.”

Nó trả lời ngô nghê.

_Em ngủ giường chị còn nhiều hơn chị, bỏ cái này cho em ngủ ngon thì có.

Bị phát hiện ra, nó cũng chỉ cười cười rồi gãi đầu, nhìn cô với ánh mắt đáng yêu hết sức.

Nhưng cô cũng chẳng bắt bẻ gì nó nữa, lập tức treo chiếc chuông gió mây lên thành cửa sổ. Thứ này giống ở Hàn Quốc, hoặc Mỹ cũng có. Chắc là nó học lỏm rồi làm cho cô, món quà như thế này mới gọi là ý nghĩa.

-“Chị ăn gì không, em xuống bếp lấy, em để ý nãy giờ chị chưa ăn gì.”

Cô suy nghĩ một lát, thấy bụng cũng hơi hơi đói nên gật đầu, thế nhưng cô còn định nói thêm thì Mạnh Quân đã lên tiếng trước.

-“Là thịt bò với sữa đúng không, em sẽ lấy cho chị.”

Cô bật cười rồi gật gật đầu. Ở lâu nên tương đối hiểu nhau thì phải, cô rất thích cậu em trai này.

Cô nhìn hai hộp quà, bỏ qua khung cảnh kia, cô tự mình mở ra.

Của Nhã Phương là một bức tranh, chắc là tự vẽ, là hai người con gái nhưng quay lưng lại với nhau. Cô nhíu mày vì không hiểu nội dung của nó.


Nhưng là tự tay làm, cô rất quý trọng.

Còn của Hàn Phong, là một đôi giày thủy tinh, mà hình như không phải, trông chúng lung linh hơn, nó rất đẹp, sáng luôn cả bàn tay cô cầm nó.

Có tiếng gõ cửa, cô cất quà vào ngăn tủ. Cứ tưởng là Mạnh Quân nhưng nghĩ lại chắc không phải vì chẳng bao giờ nó gõ cửa lịch sự như vậy.

Cô ra mở cửa, liền thấy bà Ngọc Lan, trên tay bà cầm một món quà, môi bà nở nụ cười, mắt bà trở nên dịu dàng.

Cô mở cửa to hơn, như mời bà vào trong.

-“Sinh nhật vui vẻ nha con gái.”

Cô biết mọi người giờ mới chúc cô là bởi vì khi nãy cô không có ở buổi tiệc sau khi thổi nến. Cô vui vẻ gật đầu, nhận lấy món quà của bà.

_Cảm ơn mẹ.

Mắt bà hơi cay cay, xoa xoa đầu cô như thể có nhiều điều muốn nói, thế nhưng lại chặn ngay họng không thốt ra được lời nào.

-“Mẹ xin lỗi.”

Trầm ngâm một hồi lâu, bà chỉ thốt ra đúng một câu. Cô hơi nheo nheo mắt khó hiểu, nhưng thấy bà rơi nước mắt, lòng cô rối loạn, đưa tay lau nước mắt cho bà, tâm có hơi loạn.

-“Mẹ không sao, không sao. Chỉ là hơi cảm động một chút khi thấy con gái bị thất lạc của mình vẫn đang ở đây thôi.” Và càng đau đớn hơn khi biết rằng thời gian sắp tới đây là địa ngục với bà.

Nghe bà nói vậy, cô không những hết nghi ngờ một chuyện quan trọng nào đó mà ngược lại lòng nghi ngờ mà một nỗi mơ hồ lại càng rõ ràng hơn.

Đến lúc Mạnh Quân đem đồ ăn vào phòng, bà Ngọc Lan mới rời đi. Cô cũng ngồi trầm ngâm một lúc rồi mới ăn.

Trong lòng cô dấy lên một cảm giác…là đau thương.

***

Hé lun mí fen ^^ Ai đã từng là fan của Anh đừng đi nhỉ, điểm danh nc tí đi nào. Hí hí, “Duyên trời” là bộ truyện mới, ý như muốn nói về chuyện gia đình, bạn bè, và kể cả tình yêu đối với cô nữ chính sẽ mãi mãi không bao giờ suông sẻ. Đó là duyên phận của nữ 9 :))) Ai hóng hóng thì để lại cmt tác giả xem nào. Camsahamnida :)))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui