Duyên Trời Định

Triệu Vĩnh An và Hình Hoan sau hai năm làm vợ chồng oan nghiệt cuối cùng đã động phòng, đó vốn là chuyện vui.

Nhưng, sự phát triển của câu chuyện khiến nó giống như một vở hài kịch.

Thông thường, sau một đêm hoan lạc, tình cảm sẽ càng thêm ân ái, sẽ có nhiều
lời gối ấp môi kề, tình thêm quyến luyến. Nhưng Vĩnh An còn chả thèm ăn
sáng, để mặc Hình Hoan xuất hiện đơn bóng trong phòng ăn. Với những
người vô cùng quan tâm đến tiến triển của chuyện tối qua, chàng không có bất cứ lời nhắn nhủ nào. Nó giống như một sự hiểu lầm, sau khi tỉnh dậy đâu lại vào đó.

Người hiểu biết thường sẽ không làm phiền
chuyện hai vợ chồng trẻ sau hai năm mới động phòng, để mặc cho họ tự
nhiên, ngủ rồi khắc tự nhiên tỉnh. Nhưng rõ ràng là đại bá mà không hiểu điều đó, đổ một chậu nước nóng nghi ngút khói lên.

“Triệu Tịnh
An, con hãy giải thích xem, hành vi ban sáng của con là ý gì vậy?” Không trách cứ được Vĩnh An đã bỏ đi, lão phu nhân đành phải nhằm thẳng vào
Tịnh An.

“Trượt tay.” Thấy vậy, Triệu Tịnh An giải thích bằng một câu không thể ngắn ngọn và không thể vô trách nhiệm hơn.

“Tay con bôi phải thứ gì? Sao có thể trượt đến thế vậy?” Ngọn lửa tức tối
trong lòng lão phu nhân có đường để thoát ra. Nhưng sau khi nghĩ lại, bà lại bình tĩnh lại, “Tứ cô nương nhà Vương bá bá thế nào?” Mục đích của
bà rất rõ ràng, chỉ cần đứa con này an phận cưới vợ sinh con, đừng ngông nghênh đi trêu ghẹo nhân gian nữa thì tất cả những điều hoang đường sẽ
không còn tồn tại.

“Ai là Vương bá bá? Tứ cô nương nào?” Câu hỏi đơn giản, nhưng với Tịnh An vốn đang lơ đễnh lại trở thành vô cùng bâng quơ khó hiểu.

“Chính là cô nương hôm qua con đi gặp thay cho mẫu thân đó!”

“Ồ…” Được lão phu nhân chắc, Tịnh An cũng đã nhớ ra, “Cũng không tồi.”

Câu trả lời có vẻ hơi đối phó? Thế nào là cũng không tồi? Năm đó, khi hình
dung về cô nương bán cá ở chợ cũng nói là cũng không tồi. Đương nhiên,
lão phu nhân không cần một câu nói chung chung như thế: “Vậy tối qua hai đứa đi đâu? À, tuy một cô nương ngay lần đầu tiên gặp mặt với đàn ông
đã đi qua đêm không về thì quả đúng không hợp tình lý lắm. Nhưng nếu con thực sự thích, tiếng sét ái tình thật thì mẫu thân cũng không ngăn
cản.”

“Tối hôm qua?” Y như người bị mất trí nhớ, mặt cứ nghệt
ra. Thấy con ngươi mắt của mẫu thân đã long lên, cảm giác như cơn thịnh
nộ của bà có thể bùng nổ bất kỳ lúc nào, y cười khểnh và trả lời: “Cô
nam quả nữ thì còn có thể đi đâu?”

“Vậy thì tốt quá, tốt quá.” Tuy tiến triển nhanh quá, nhưng lão phu nhân vẫn khoan dung, phóng khoáng cười ha ha sung sướng.

Nhưng điều đó không có nghĩa tất cả những người có mặt trong phòng ăn đều cảm nhận được không khí vui vẻ đó.

Ít nhất, sau khi nghe thấy những lời đó, bát cơm trong tay Hình Hoan rơi xuống đất.

Tiếng vỡ rất thanh của đồ sứ vang lên, khiến tất cả mọi người lặng đi. May mà hai mẫu thân không nghĩ ngợi quá nhiều, Hình phu nhân chỉ quan tâm hỏi
một câu: “Sao thế con?”

“Tay trơn…”

“Vậy sao? Con và đại thiếu gia giống nhau thế.”

Hình phu nhân cảm thán nghe như không có ý gì, nhưng khiến Hình Hoan sợ hãi, không dám ngẩng mặt lên. Không lẽ mẫu thân đã phát hiện ra chuyện gì?
Câu nói ấy là lời cảnh cáo sao? Cảnh cáo nàng không được hoang tưởng,
lẳng lơ, cũng đừng có làm chuyện gì không đúng?

“Hoan Hoan tay

trơn cũng có thể hiểu nổi. Nào, ăn nhiều vào, tối hôm qua con vất vả
rồi, ăn cho bổ, tối nay tiếp tục.” Lão phu nhân tự nhiên nói, kèm theo
đó là nụ cười thường trực trên môi, gắp lia lịa vào bát cho Hình Hoan.

Hình Hoan mím chặt môi, muốn nói, dù chuyện tối qua có là thật, thì mấy cái món rau tương, quẩy này bổ làm sao được?

“Lần đầu tiên hơi đau, quen rồi sẽ thấy thoải mái.”

“…” Ngay cả mẫu thân thường ngày ít nói cũng phải lên tiếng, lại còn nói
rất chân tình như thế, Hình Hoan chỉ có thể im lặng không nói gì.

Bụp!

Vậy là, lại có người đánh rơi bát.

Bầu không khí im lặng, Hình phu nhân từ từ đưa mắt nhìn sang phía gây ra âm thanh đó, hỏi nhẹ: “Đại thiếu gia lại bị trượt tay sao?”

“Ồ, không, là tôi cố ý.” Y cười nhạt.

Những lời lẽ nhức tai và không khí hoan hỉ này y không muốn chấp nhận.

“Ừm? Lão phu nhân, xem ra đại thiếu gia bất mãn bà thiên vị rồi, tối hôm qua có thể đại thiếu gia cũng mệt lắm.” Hình phu nhân vừa cười vừa gật đầu, tạo cớ cho y che giấu hành vi của mình.

May mà lão phu nhân vẫn đang chìm đắm trong vui sướng nên không nghĩ gì nhiều, “Đúng, đúng,
đúng, Tịnh An, con cũng ăn cho bổ, càng ngày càng lợi hại hơn. Hay là để tí nữa mẫu thân đi gặp Vương bá bá nhờ ông chọn cho ngày đẹp, nhanh
chóng thu xếp đại sự?”

“Không được!”

Thật không ngờ, người đứng lên phản kháng lại là Hình Hoan.

Dường như nàng chẳng nghĩ ngợi gì, vô tình buột miệng nói ra. Sau khi nhận ra mình đã lỡ lời thì đã muộn, tất cả các cặp mắt đều đổ dồn về phía nàng. Ngượng ngùng liếm liếm môi, Hình Hoan cười trừ ngẩng mặt lên, vừa hay
gặp ngay phải nụ cười trêu đùa của Tịnh An, nàng muốn cắn đầu lưỡi mình.

Những lời đã nói ra giống như bát nước đã đổ, không lấy lại được, nàng đành
nghĩ cách chống chế, “Ừm, ý con là, hôn nhân đại sự sao có thể vội vàng
như vậy? Cần lên kế hoạch cẩn thận, phải tổ chức cho đại bá hoành tráng, đây cũng là cơ hội tốt để giang hồ biết rằng đại bá đã trở về.”

“Có lý! Triệu gia trang chúng ta lâu rồi không có hỉ sự, phải làm cho ra
trò.” Lời giải thích tuy vô cùng khiên cưỡng nhưng vẫn không khiến lão
phu nhân nghi ngờ.

“Vậy việc này giao cho Hình Hoan lo liệu, về nhà họ Triệu bao lâu như vậy rồi, con cũng nên chia sẻ gánh nặng với lão phu nhân!”

“…” Mẫu thân! Người ta nói không ai hiểu con gái bằng mẹ! Mẫu thân không
thấy là tim con như muốn chết rồi sao? Lại còn lo liệu cho hỉ sự của y?
Có giết nàng nàng cũng không làm nổi!

“Bà thông gia nói câu này
thật hiểu thấu lòng tôi, tôi cũng muốn Hoan Hoan đứng ra thay tôi lo
liệu.” Tính toán của lão phu nhân rất chu đáo. Tính Hình Hoan quá dễ
dãi, nếu không nhân cơ hội này xếp cho nàng một vị trí trước, sợ sau này Tịnh An cưới vợ về rồi, đối phương sẽ ỷ vào thế đại thiếu phu nhân ức
hiếp nàng. Nhưng ai cũng là con cái của bà, bà cũng không thể bên trọng
bên khinh, “Tịnh An, con thấy thế nào?”

“Con không có ý kiến gì, nếu em dâu không thấy phiền phức, vậy thì nhờ cả vào muội ấy.” Từng câu từng chữ, y nói hằn từng tiếng. Nếu nàng dám gật đầu, chắc chắn y sẽ
ném cái bát lần nữa, lần này sẽ ném thẳng vào đầu nàng!

“Vâng…”


Hình Hoan đúng là không sợ chết, dù trong lòng cảm thấy chua xót nhường nào, nàng vẫn cố cứng đầu chịu đựng. Nàng ngây thơ nghĩ rằng, có lẽ như vậy
sẽ ngăn cản bản thân có những suy nghĩ không đáng có.

Chỉ với
tiếng trả lời lí nhí, nàng khiến bầu không khí trong phòng ăn như cứng
đơ lại, Triệu Tịnh An có vẻ như thực sự không chịu nổi nữa, đang định
cầm lấy cái bát, bỗng một a hoàn hớt hơ hớt hải chạy vào, “Bẩm đại thiếu gia, có cô nương họ Vương đến tìm ngài.”

“Có nói là tìm làm gì không?” Tịnh An chưa kịp trả lời, lão phu nhân đã vội cướp lời.

“Nói là nhớ đại thiếu gia…” Câu này nghe mùi mẫn quá!

“Ái chà, con trai, con cũng giỏi đấy, chỉ một tối mà khiến người ta thương nhớ đến nhường này.”

Mẫu thân của mình không thể bịt miệng nổi, y mặc kệ. Từ đầu đến cuối, ánh
mắt của y chỉ bám chặt lấy Hình Hoan. Vốn định dặn dò a hoàn đuổi khéo
cô ta về, nhưng sau khi nắm bắt được cái bóng từ phía không xa đang cố
né tránh ánh mắt của y, y thừa nhận mình cũng rất trẻ con, “Đi báo với
nàng, ta cũng nhớ nàng, nàng đợi một lát, ta sẽ đến ngay.”

Y nói xong, a hoàn lui, ánh mắt không hề che giấu vẫn chằm chằm nhìn về phía Hình Hoan.

Cứ im lặng như vậy, Tịnh An không biết mình đang chờ đợi điều gì, dù chỉ
là một ánh mắt níu kéo, y cũng sẵn sàng từ bỏ hành vi giận dỗi vô vị
này.

Nhưng, chẳng có gì, nàng vẫn cứ cúi gằm mặt, dường như đứng bên cạnh nàng là cô nương nào nàng cũng không quan tâm.

Đúng thế, có liên quan gì đến nàng? Người nàng quan tâm từ trước đến nay chỉ có tướng công của nàng. Để tướng công được vui lòng, không thương tiếc
che giấu bản tính của mình, khúm núm đóng vai vợ hiền dâu thảo, lo liệu
chuyện nhà đâu vào đấy, ngay cả hỉ sự của đại bá cũng muốn nhúng tay
vào. Giờ đây, danh phu thê đã duy trì được, thực chuyện phu thê cũng đã
có, dựa vào đâu y còn trông chờ nàng ngó ngàng, quan tâm đến y?

Đứng phắt dậy, rời bỏ chốn này, đó là chuyện duy nhất Tịnh An có thể làm.

“Chậc chậc, người đang yêu nhau đắm đuối đúng là nóng ruột quá. Nào nào,
chúng ta ăn tiếp thôi, mặc kệ nó.” Lão phu nhân chìm đắm trong khung
cảnh tự mình nghĩ ra.

Mọi người quay trở lại trạng thái nói chuyện cầm chừng.

Duy chỉ có Hình Hoan cứ thần người, nhìn chằm chằm vào bát cơm a hoàn vừa
mới đơm lại, tay gẩy gẩy vô thức vào mấy miếng thức ăn lão phu nhân gắp
cho. Một cảm giác đau xót không kìm nén nổi trào lên, nàng muốn khóc,
nhưng lại không dám để tình cảm của mình được thể hiện ở đây, nhưng cứ
nín nhịn thế này thật khó mà chịu đựng nổi.

Cuối cùng, nàng không nén nổi, “Lão phu nhân, mẫu thân, con ăn no rồi, con về phòng trước, mọi người ăn tiếp ạ.”

Về phòng, nàng nhốt mình lại. Giống như trước kia, đối diện với bốn bức
tường, thế giới rất nhỏ, nghĩ suy cũng rất ít. Không nhìn, không nghe,
không hỏi, sống tạm qua ngày, sẽ không còn phiền não nữa.

Nhưng Hình Hoan không thể tìm lại lý trí trước kia nữa.


Nàng có rất nhiều nghi hoặc trong lòng, không nhả nó ra không vui vẻ được.

Muốn hỏi có phải y đúng như lời tên nô gia nói không, vì tứ cô nương thích ăn tương ớt nên đã hào phóng mua về cả đống?

Hay tất cả những điều đó cũng chỉ do ai đó bày đặt ra, y không ở cùng cô nương đó cả đêm?

Nếu hỏi rõ điều nghi ngờ đó rồi thì sao? Hình Hoan không nghĩ tới.

Càng không nghĩ nổi, chốn kinh thành rộng lớn nhường này phải đi đâu để tìm được y.

Trong tâm trạng kích động, nàng cứ thế bước ra khỏi cổng không mục đích, đứng thần người trước cổng lớn, không biết bước tiếp theo sẽ đi về đâu.

“Đi đâu đấy?”

Tiếng hỏi bỗng từ trên cao dội xuống, khiến Hình Hoan chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, tiện thể trả lời luôn, “Đi tìm đại bá.”

“Ồ, vậy sao? Vậy tốt quá, tiện đường, ta đưa nàng đi.”

“Ừm?” Nàng chợt ngẩng mặt lên nhìn, hoảng hốt nhìn khuôn mặt ngay sát mình đang cười nhăn nhở.

Tiếng huýt sáo nhè nhẹ khiến người ta cảm thấy ấm áp, ngoài Triệu Tịnh An ra, còn ai có thể làm được?

Nhưng rõ ràng y đã đi từ lâu rồi cơ mà? Là ảo giác sao? Không phải chứ, chẳng nhẽ nàng đã nhớ ý đến mức đó rồi sao? Hình Hoan không tin, nhếch lông
mày, đưa tay ra, cẩn thận chạm vào khuôn mặt đó.

“Em dâu, ban
ngày ban mặt trêu ghẹo anh chồng như vậy, có vui không?” Những ngón tay
lành lạnh là sự ấm áp mà y đã quen thuộc, nó giống như một con bướm
không biết điều, tùy ý đậu vào má y rồi động động đôi cánh, muốn y động
lòng rồi vỗ cánh bay đi. Y toét miệng cười, nhắc nhở bản thân phải tự
kìm chế, cố gắng che giấu nỗi niềm mong ước đang trào dâng trong lòng.

“…” Xúc giác chân thực, khiến tim nàng nhói lên một tiếng, tất cả những
chuyện này, đã đủ để Hình Hoan ý thức được rằng, đó không phải là ảo
giác. Nàng như bị bỏng, vội vụt tay lại, cắn chặt môi dưới, mắt nhìn
xuống.

“Lên xe!” Tịnh An không cho nàng cơ hội do dự, kéo nàng
lên xe. Nàng chưa kịp đứng vững, y vội buông tay ra, hai chât vắt lên
nhau, nhìn nàng từ đầu đến cuối hỏi, “Tìm ta có chuyện gì?”

“Muội, muội muốn hỏi…” Hình Hoan thực sự là người không giữ được bí mật, dù
biết rằng có những điều thân phận của nàng không được phép hỏi, nhưng
nàng vẫn không kìm chế nổi. Nhưng thấy cô nương ngồi bên cạnh y, Hình
Hoan im bặt.

Nàng sượng sùng cố nén tất cả sự xúc động, mím chặt miệng, ngồi vào vị trí trống đối diện với y.

“Tịnh An, cô nương đây là?” Hai người hẹn hò bỗng dưng xuất hiện một vị khách không mời, đương nhiên cô nương này không tỏ ra hoan nghênh chào đón,
ánh mắt nhìn Hình Hoan cũng không mấy thiện cảm.

“Em dâu ta.” Y không thèm ngẩng đầu, trả lời gọn nhẹ.

Chỉ ba chữ đơn giản ấy như cứa vào tim Hình Hoan đau nhói. Nàng giận hờn
quay đầu đi, không muốn quan tâm đến hai người trông rất đẹp đôi ngồi
đối diện.

“Em dâu à…” Nghe vậy, cô nương kia rướn mày, kéo dài
giọng ra, tỏ vẻ không vui, nhưng phải duy trì phong thái đài các của
tiểu thư con nhà, nàng vẫn cố giữ phép, “Em dâu, xin chào, ta họ Vương,
vì là con thứ tư trong nhà nên mọi người quen gọi là Tứ cô nương.”

“Em cái gì mà em, dâu cái gì mà dâu, thân quen cô lắm sao? Ta không phải là em dâu của cô!” Nếu so sánh giữa hai người, Hình Hoan tự nhận mình
không đủ tư cách, không đủ tố chất, còn có chút quấy phá vô lý. Nhưng
cái cách gọi “em dâu” ấy khiến nàng không thể giả bộ được.

“Tịnh An, em dâu của chàng ghê thật.” Tứ cô nương nhếch mép cười mỉa, dường

như hoàn toàn xem thường sự khác thường của nàng, “em dâu của chàng sẽ
đi chơi cùng chúng ta sao? Cô ấy không cần đi cùng nhị thiếu gia sao?”

“Ồ, đệ ta thường không thích cho em dâu đi cùng.”

“Ha ha, muội nghĩ cũng phải.” Nàng nói đầy ngụ ý, tay che miệng, cười trông rất điệu đà.

Cái kiểu chọc tức như vậy Hình Hoan đã quá quen rồi. Nàng biết, tất cả mọi
người đều nghĩ rằng thân hình nàng phì nộn, dung mạo xấu xí, không hợp
với địa vị nhị thiếu phu nhân nhà họ Triệu. Không ai thấy được mấy năm
nay nàng đã phải trả giá bao nhiêu, chỉ biết nàng không đáng được quan
tâm, không đáng được tôn trọng.

Chỉ có điều nàng không ngờ, đại
sư trước kia luôn hiểu và giúp nàng trút giận, chỉ sau một đêm, lại cùng người con gái khác cười nhạo nàng.

“Dừng xe, dừng xe!” Vừa hét lên, tay Hình Hoan vừa bám lấy cạnh cửa xe, gõ mạnh, để tên nô gia ngồi đầu xe biết.

Thật là quá đáng! Nàng quá là ngốc, quá là ngu mới lên nhầm xe!

“Nhị thiếu phu nhân…” Tuy xe chưa dừng, nhưng tên nô gia đã cho tốc độ chậm lại.

“Ta muốn xuống! Không muốn ngồi cùng với loại người này!” Với thân phận và
địa vị của nàng không có tư cách để vòi vĩnh như vậy. Những điều đó,
Hình Hoan biết, nhưng cảm xúc đã chiến thắng lý trí. Mập mờ, nàng đã
hiểu ra một số chuyện, hóa ra trước kia không phải có tính nhẫn nại hơn
người, là do người đó không đủ nhẫn nại để làm tổn thương lý trí của
nàng.

Nàng đã tức giận như vậy, nhưng lại không được xoa dịu. Tịnh An cười lắc đầu, nói lớn: “Dừng xe!”

“Đại thiếu gia…” Tên nô gia không cố đi nữa, nghe lời thắng dây ngựa lại, xe dừng, nhưng hắn không hiểu nổi. Lẽ nào lại đẩy nhị thiếu phu nhân xuống xe như vậy? Dù sao cũng là người một nhà, tục ngữ ngẩng đầu không gặp
thì cúi đầu gặp, không nể mặt nhau thế cũng không hay lắm thì phải?

“Xuống xe!” Y hơi chau mày, cùng nụ cười mê hoặc, từ từ thốt ra hai từ.

Được như mong muốn rồi, nhưng Hình Hoan không cảm thấy vui. Trong lòng nàng
thầm khinh bỉ chính bản thân mình, rốt cục còn mong chờ điều gì? Chút
bồng bột để rồi tự chuốc họa vào thân? Cắn môi, nàng chẳng nói gì nhổm
người dậy, giây phút nhoài người bước ra ngoài, cũng cố ép mình giết
chết tất cả mọi hoang tưởng.

Nhưng, Hình Hoan không thể ngờ được, khi các ngón tay nàng chạm vào cửa xe thì phía eo như bị bóp chặt.

“Á…” Nàng hét lên kinh ngạc, quay lại nhìn phía có lực kéo bất ngờ. Đó là
cánh tay mà nàng đã vốn quen thuộc, khỏe mà ngang ngược ôm chặt lấy eo
nàng. Không nói gì, lôi nàng về phía sau.

Đợi đến khi Hình Hoan định thần lại thì nàng đã ngồi gọn trong lòng của Tịnh An.

Nàng ngơ ngác ngẩng đầu lên, chỉ thấy y vẫn cười như nãy và quay lại nói: “Tứ cô nương, ta mời nàng xuống xe.”

“Ta?!” Đùa kiểu gì thế?

“Nàng không nghe thấy Hoan Hoan muội muội nói không muốn ngồi cùng loại người như nàng sao? Lẽ nào nàng để muội ấy xuống xe? Đừng có đùa, không có
chuyện đó được, ngoan, xuống xe đi.”

“Nhưng hôm qua rõ ràng chàng…”

“Tốt nhất nàng đừng có nên nhắc đến chuyện hôm qua, ta không muốn đánh phái nữ.”

“…”

Màn bi hài kịch đã khép màn đẹp đẽ ở đây. Mành xe được vén lên, Tứ tiểu thư lạc lõng, đứng thần người bên cạnh xe, trong xe vọng ra tiếng mệnh lệnh vẫn ấm dịu của đại thiếu gia, “Đi mau, ta đang vội.”

Tên nô gia vội lấy lại tinh thần, vung roi xuất phát như cắt tiết gà, trong lòng
cảm thán: đại thiếu gia, ngài quá mạnh tay rồi, lúc gần lúc xa, lúc thân lúc xa, tài tình là thế, ngài muốn nhị thiếu gia phải làm thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui