Nếu nói cá tính tiềm tàng trong Hình Hoan thuộc kiểu nói gió thì là mưa, còn cá tính thực chất của Hình phu nhân thì là chẳng nói gì đã mưa
luôn.
Bữa sáng ngày hôm sau, khi đang ăn Hình phu nhân lạnh lùng phán một câu, “Hình Hoan, đồ đạc chuẩn bị xong chưa? Ăn xong ta khởi
hành.”
“Mấy ngày nữa” không phải là khái niệm này chứ?
“Bà thông gia, ở lại thêm mấy ngày nữa, không chừng mấy hôm nữa Hoan Hoan
nghĩ thông rồi, lại không muốn đi nữa!” Bữa sáng vốn vui vẻ, bỗng chết
lặng. Là người đứng đầu Triệu gia trang, lão phu nhân không thể không
nói vài lời.
“Không cần, làm phiền quá.” Hình phu nhân dứt khoát cự tuyệt, không thèm ngước mắt lên, dường như điều duy nhất được bà chú ý lúc này là bát cháo gà trước mặt.
Bà thông gia này quá cao
tay, khó làm hòa. Lão phu nhân chuyển đối tượng sang nàng dâu vốn tính
ôn hòa, dễ gần của mình, “Trời ơi, Hoan Hoan, con thích ăn cháo gà đúng
không, vậy ăn nhiều vào, còn một bát to nữa, Tịnh An nấu từ sáng sớm
đấy. Nếu con thích ăn để ta bảo nó ngày nào cũng nấu.”
“Con…” Hình Hoan lưu luyến để bát cháo xuống bàn, ánh mắt bất giác nhìn sang khuôn mặt chẳng chút biểu cảm của Tịnh An.
Nàng đang định nói gì thì lão phu nhân vội vàng ngắt lời, “Hay là con thích
Vĩnh An nấu hơn? Không sao, không sao, con ở lại đây, sau này ngày ba
bữa bảo nó nấu hết, con chỉ việc ăn thôi. Ồ, đúng rồi, còn nữ bộ khoái
làm con bị thương lần trước, ta đã ra lệnh từ sau không được phép bước
chân vào phạm vi thế lực nhà họ Triệu rồi, sau này cô ta còn dám ức hiếp con, hãy nói với lão phu nhân, ta sẽ cho các đồng nhân nhét cá gỗ vào
mồm cô ta, các đồng nhân rất nghe lời… À! Đúng rồi, hay ta nói với các
đại sư để đồng nhân làm vệ sĩ cho con? Như vậy sau này những kẻ vớ vẩn
không thể lại gần con được nữa.”
Trên bàn ăn, ai cũng im lặng, chỉ có lão phu nhân thao thao bất tuyệt níu kéo.
Dưới bàn ăn… một trận hỗn chiến. Lão phu nhân vừa nói chân vừa đạp vào chân
Vĩnh An, ám thị chàng nói vài câu dễ nghe trước mặt nhạc mẫu. Bên kia,
ngại vì uy vũ của mẫu thân, Hình Hoan không biết phải nói thế nào, thế
là, mũi hài thêu hoa không an phận thúc về phía Tịnh An.
“Sao
nhiều chân thế?” Nhận thấy bị đạp vào chân với lực không giống nhau,
Vĩnh An ngửa người về đằng sau, cúi xuống xem dưới gầm bàn. Chỉ nhìn
thấy bàn chân chưa kịp rụt về chỗ cũ của mẫu thân, chàng cau mày, “Sao
lại đá chân con?”
“Nương tử của con đòi đi kìa! Con không có gì
để nói sao?” Thôi, động tác nhỏ đã bị bại lộ, lão phu nhân đành đưa
chuyện hết lên trên bàn.
“Còn nói được gì nữa? Tự nàng ấy quyết định.” Vĩnh An trả lời chán chường. Nhưng thực ra, chàng đang chờ đợi nàng trả lời.
Sự mong chờ của chàng rất mâu thuẫn, muốn giữ nàng lại, nhưng nếu nàng
chọn ở lại thật, thì đó có phải chứng minh rằng người trong lòng nàng
không phải là chàng từ lâu rồi?
“Hình phu nhân, do nhiều nguyên
nhân không thể nói ra, em dâu quyết định không đi nữa.” Câu nói của Tịnh An khiến ai nấy đều ngỡ ngàng. Nói xong, y mỉm cười liếc nhẹ về phía
Hình Hoan.
Ánh mắt ấy như tố cáo sự ngốc nghếch của nàng, dường
như có ý “Chỗ ta ngồi xa thế sao? Đá chân cũng đá nhầm, hơn nữa làm sao
chắc chắn ta có thể bắt được tín hiệu của nàng.” Dù vậy, y vẫn hiểu được sự sợ hãi, lúng túng của nàng nên đã lên tiếng đúng lúc, quyết định
thay nàng. Nàng mỉm cười cảm kích, nhưng nhanh chóng vụt tắt vì tiếng
nghi hoặc của Hình phu nhân.
“Hử?” Trong khi mọi người trong
phòng khách đều vô cùng kinh ngạc, Hình phu nhân vẫn lạnh lùng như
thường, chỉ hơi liếc mắt sang Hình Hoan, đằng hắng một tiếng nhỏ.
“Mẫu thân… con đổi ý rồi…” Nàng mở miệng, liếc trộm nhìn sắc thái của mẫu thân.
Vẫn rất bình thản, sau khi nghe nàng nói, đôi lông mày tinh tế của bà chỉ
hơi nhíu lại, ngay sau đó không có động tĩnh gì nữa. Hình Hoan không
đoán biết được tâm trạng của bà, đành lặng lẽ chờ đợi.
Nói một
cách chuẩn xác, cả căn phòng như tĩnh lại, ngay cả lão phu nhân vốn sốt
sắng là thế cũng không lên tiếng. Mãi đến khi Hình phu nhân tỉnh bơ nói
một từ, “Được.”
“Phải thế chứ, phu thê làm gì giận nhau được qua đêm, đầu giường còn đánh nhau, cuối giường đã làm hòa. Kinh thành rộng
lớn như vậy, một ngày chắc vẫn chưa đi chơi hết, lát nữa hãy đi chơi
tiếp với Vĩnh An, qua chợ thích ăn gì thì mua nấy về, để về Vĩnh An nấu
cho con ăn, nó nấu không bằng huynh nó nhưng không chết người đâu mà lo. Thực ra nấu ăn, điều quan trọng nhất là tấm lòng của người nấu, chế
biến hương vị của tình yêu. Bà thông gia, chúng ta ăn cháo đi, con cháu
nó có phúc của nó, kệ chúng nó.” Lão phu nhân mừng lắm, bỏ qua cả sự
khác thường của những người xung quanh, bà chỉ nghĩ rằng sở dĩ Hình Hoan bỗng chốc thay đổi ý kiến như vậy là vì hôm qua đi chơi với Vĩnh An cả
ngày nên tình cũ nối lại.
Nếu đã có tình cũ, nếu đã nối lại, thì chứng minh trong lòng hai người họ còn có nhau.
Nhưng thực tế hoàn toàn không phải như vậy. Hình Hoan mím môi, ngón tay chạm
nhẹ vào vết thương chưa lành trên cổ. Suốt hai năm qua những lời nói cay nghiệt, ánh mắt chê bai, thư từ hôn không chút tình người của Vĩnh An
còn sắc nhọn hơn cả thanh kiếm trong tay Quản Hiểu Nhàn, nó khoét sâu
trong nàng một lỗ hổng lớn. Chàng không mua thuốc kịp thời cho nàng như
lần này, mặc kệ cho lỗ hổng đó càng ngày càng toác ra, mãi đến khi không có cách nào chữa khỏi.
Nỗi đau cắn da cắn thịt ấy nàng không dám nhớ lại, làm gì có dũng khí tiếp tục bám lấy để bị chà đạp tiếp?
Nàng hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí, muốn nói với lão phu nhân, nàng
chọn ở lại không có nghĩa là muốn tiếp tục cuộc hôn nhân hoang đường
này.
Nhưng, khi nhìn thấy mẫu thân vốn ít khi cười lại đang mỉm
cười với lão phu nhân, Hình Hoan đang định mở miệng rồi lại chẳng nói
được gì nữa. Nàng quyết định nuốt nước bọt, không nói gì, chuyện này để
sau hãy bàn.
“Vĩnh An! Mẫu thân nói gì con nghe thấy chưa, ăn xong đưa Hoan Hoan đi chơi phố.”
“Vâng.” Bị điểm danh, chàng bàng hoàng, chỉ một từ đơn giản nhưng chàng nói nghe rất khó khăn.
Nếu như nàng ở lại thực sự vì chàng thì ngày nào chàng cũng có thể đưa nàng đi chơi khắp kinh thành, kể những câu chuyện mùi mẫn, vô vị. Nếu nàng
mong đợi món ăn do chàng nấu thì chàng cũng nguyện nấu cho nàng ngày ba
bữa, từ đó luôn ghi nhớ sở thích vị giác của nàng.
Đáng tiếc không phải như vậy, chàng hạ mình níu kéo, nàng nói đó là mất bò mới lo làm chuồng.
Người giữ được nàng ở lại không phải là chàng, người khiến nàng bỗng thay đổi ý định không phải là chàng, khi không biết nhờ cậy ai, người nàng nghĩ
tới không phải là chàng…
“Triệu Tịnh An! Con định đi đâu?”
Bầu không khí lạnh lùng vừa được sưởi ấm thì tiếng rít nhẹ của lão phu nhân lại khiến nó trở nên đông cứng.
Triệu Tịnh An vừa đứng dậy, vẫn bình thản như không liên quan gì đến mọi
chuyện, nhếch mép cười, có chút ranh ma, “Mẫu thân, người ta nói ăn sáng xong nên đi bộ, hít thở không khí trong lành.”
Không khí ở đây bí bách quá, khiến y không thở nổi. Y không vĩ đại đến thế, không thể vì nàng vui nên ta cũng vui được.
“Ồ, đi bộ sao?” Lão phu nhân cố ý kéo dài giọng, rõ ràng nhận ra y đang
kiếm cớ bỏ trốn, nhưng bà không muốn nói thẳng, chi bằng thuận theo ý y, “Vậy thì đúng lúc, thay mẫu thân đi gặp một người.”
“Ai vậy?” Dự cảm không tốt lắm nhen nhóm trong lòng Tịnh An.
“Tứ cô nương nhà bác Vương con, ta đã hẹn cô nương đó uống trà, sắp đến giờ rồi nhưng ta chưa đi được.”
Quả nhiên, lại là chiêu đó, nói hàm xúc như vậy làm gì? Tịnh An chẳng vui vẻ gì hỏi luôn, “Đi xem mặt?”
“Ha ha, ha ha ha, không, chỉ là thay mẫu thân đi gặp con gái của người quen cũ thôi. Con cũng biết lâu rồi mẫu thân không bước chân ra khỏi Kỳ
Châu, khó khăn lắm mới đến kinh thành, nhiều bạn cũ thịnh tình mời ta
cũng không nỡ từ chối. Giờ ta cũng chẳng cần con làm gì to tát cho Triệu gia trang, sao? Sao lại bất hiếu như vậy, ngay cả chuyện nhỏ này con
cũng không muốn giúp ta gánh vác…” Dụng ý quá rõ ràng nhưng lão phu nhân vẫn quyết không nhận.
Bà sợ, nếu nói thẳng ra sợ sẽ lại ép con trai bỏ nhà ra đi.
Nhưng y đã lớn tuổi rồi, phải tìm lấy một cô nương mới ổn định được. Nếu
không bà sẽ lo lắng không thôi, không chừng một ngày nào đó tỉnh dậy,
con trai bà lại biến mất.
“Mẫu thân.” Lão phu nhân chưa nói
xong, Tịnh An đã cướp lời, “Con chỉ muốn nói, nếu là đi xem mặt thì cứ
nói với con, ít nhất thì cũng để con chuẩn bị ăn mặc cho chỉn chu, tạo
ấn tượng tốt cho cô nương đó, tránh làm mất mặt mẫu thân.
“Đúng
là đi gặp mặt, đi gặp mặt đấy! Con nhớ thay đôi guốc đang đi đấy nhé,
nhớ đi tất vào!” Lão phu nhân như được cổ vũ, gật đầu, thản nhiên thừa
nhận.
Nhưng, rõ ràng bà đánh giá sai cậu con trai này. Tuy vừa
có thái độ hợp tác, nhưng sau khi được khẳng định thông tin, y lại rướn
mày chẳng động tĩnh gì, chỉ cúi xuống nhìn chăm chăm vào đôi guốc gỗ của mình.
“Huynh, huynh cũng đến lúc phải thành thân rồi. Không thể đợi đến lúc cháu huynh biết đi rồi huynh vẫn một mình chứ? Làm phận em
như đệ cũng không yên tâm.” Vĩnh An bỗng lên tiếng, nghe có vẻ nghiêm
trọng, nhưng suy nghĩ vô cùng đơn giản. Chàng chỉ nghĩ cố chấp rằng
Triệu Tịnh An chỉ biết đùa cợt, từ trước đến nay lúc nào cũng hời hợt,
không chân thành với bất cứ người nào hay việc gì.
Hai năm không gặp, tính cách y vẫn không thay đổi, cả với Hình Hoan cũng chỉ là ham
cái mới. Hoặc, sau khi thành hôn, ổn định hơn, y sẽ không hoang đường
nữa.
“Cũng phải.” Bên kia, Triệu Tịnh An mỉm cười, gật đầu,
giống như tâm đắc lắm. Chỉ có điều ngay sau đó ánh mắt của y chuyển sang nhìn Hình Hoan từ nãy không nói gì, “Thế còn em dâu? Cũng thích ta
nhanh thành thân chứ?”
“Hả?” Bị nhắc đến tên, Hình Hoan đang mơ
hồ bỗng giật mình, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn y. Chỉ cảm thấy ánh mắt của
mọi người xung quanh giống như những chiếc kim xuyên vào nàng, chẳng còn cách nào khác nàng nhấp nháy môi, “Ồ, lão phu nhân cũng chỉ muốn tốt
cho huynh, đi gặp thôi cũng không sao… Muội, muội nghĩ nếu như huynh
không thích, lão phu nhân cũng sẽ không làm khó cho huynh.”
“Đúng thế, đúng thế, con xem em dâu đúng là hiểu biết. Gặp nhau thôi mà,
không bắt con phải vồ vập gì ngay.” Cơ hội hiếm có, lão phu nhân vội phụ họa.
“Được, con sẽ đi.” Y vui vẻ đồng ý, nhìn Hình Hoan một cái rồi quay người đi.
Tiếng đôi guốc gỗ lộc cộc vẫn còn luẩn quẩn trong phòng khách. Hình Hoan
không biết mình có bị ảo giác không, cứ thấy âm thanh ấy mãi không tiêu
tan, từng hồi từng hồi, càng lúc càng nặng nề, giống như nó đang đạp lên tim mình, rất đau.
Đại sư, đừng đi, xem mặt cái gì chứ, chẳng
có gì hay ho. Chi bằng chúng ta đi làm chuyện gì đó đáng làm, tính toán
xem làm thế nào chị cả giang hồ chịu giao nộp viên đá, rồi làm thế nào
để không mất đồng bạc nào cũng có thể ăn ngủ chốn kinh thành, nghiên cứu xem món cháo gà của y nấu thế nào mà ngon vậy…
Đó mới thực sự là những gì nàng muốn nói, nhưng, đứng trên lập trường nào chứ?
Thân phận em dâu như nàng làm sao có thể ngăn cản chàng xem mặt, thành hôn?
Sao có thể yêu cầu y giống như trước kia, chỉ làm đại sư mà nàng có thể
thấu hiểu.
Đúng thế, Hình Hoan bắt đầu nhận ra rằng, mình chưa
từng hiểu y. Không hiểu trong ánh mắt thâm thúy kia của y là cái gì,
không hiểu tại sao y lại bỏ nhà ra đi, không biết hôm ấy ở trên kiệu y
nói muốn thành thân với nàng có phải là một trò đùa, càng không hiểu
người bỏ lại nàng hai năm trước có phải vẫn ghét bỏ sự tồn tại của nàng
hay không.
Vì ghét bỏ, nên họ mới không thể nào tiếp tục tâm tình hết thảy mọi chuyện không hề giấu giếm như trước đây nữa sao?
Tiếng canh giờ tý lọt qua bức tường thấp của biệt vườn đến tai Hình Hoan.
Nàng ngồi ôm gối dưới đám cây thấp lè tè, ánh mắt phẫn nộ nhìn về phía căn
phòng cách đó không xa. Đó là phòng của Tịnh An, trong phòng tối đen như mực, tượng trưng chủ nhân của nó chưa về.
Hình Hoan không nhớ
đã túc trực ở đây từ lúc nào, chỉ nhớ rằng hôm nay lão phu nhân mừng ra
mặt, xúc động, hưng phấn hoang tưởng ra khung cảnh các cháu quấn quanh
chân, sau đó khoa trương tới mức còn nghĩ xem lúc đó sẽ tìm bà đỡ nào,
lễ đầy tháng của cháu cần bài trí thế nào cũng đều tính toán hết cả rồi. Còn mẫu thân thì chỉ cười chẳng nói gì, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa.
Gần đến giờ ăn tối, Triệu Tịnh An vẫn chưa về, lão phu nhân càng mừng, họ đều nói như vậy có khi cả hai đã ưng nhau rồi.
Để chúc mừng, lão phu nhân kéo cả mẫu thân đi ăn cơm cùng bạn cũ thực sự.
Bỗng chốc nàng cảm thấy biệt vườn lành lạnh, lại sợ ở cùng với Triệu Vĩnh An, nên quyết định chạy đến đây để đợi Tịnh An.
Trước kia, nàng thường đợi cửa Vĩnh An về, bưng cơm canh đi hâm nóng mấy lần. Đợi cả buổi tối mà chẳng đợi được đó là chuyện thường gặp. Hoặc nếu có
về chàng lại gào lên với nàng, chê trông nàng ngứa mắt, vứt thư từ hôn
lên mâm cơm mà chẳng thèm nhìn. Nhưng dù vậy nàng chưa bao giờ cảm thấy
việc chờ đợi là đáng sợ.
Nhưng lần này, nàng cảm thấy trái tim thật trống rỗng, cảm giác ấy còn khó chịu hơn là bị chết lạnh ở đây.
Nàng không kìm nổi ý nghĩ y và tứ cô nương nhà Vương bá bá đang làm gì.
Bắt đầu chắc lại bằng câu: Nàng trông thật giống với vị hôn thê đã mất của ta?
Cho dù hai năm nay y đã trải qua những gì vị hôn thê đầu tiên của y là nàng chứ? Nàng vẫn chưa chết, nàng vẫn còn sống sờ sờ đây.
Nàng đang đợi y về, bỗng muốn nói với y rằng, “Muội không biết ăn nói, thu lại
lời nói không đúng với lòng mình sáng nay. Muội không thích huynh đi xem mặt, không thích huynh để ý đến tứ cô nương nhà Vương bá bá, không
thích huynh liên quan gì đến các cô nương khác, vô cùng, vô cùng không
thích huynh gọi muội là em dâu… dù có ghét muội, chê bai muội, muội vẫn
muốn nói, không thích là không thích!”
Đợi đến quá nửa đêm, Hình Hoan gần như phát điên. Nàng cắn răng cắn lợi dốc hết những điều vốn
giấu trong tim ra ngoài. Không thèm biết có hậu quả gì, cũng không cần
biết có ai nghe thấy không.
“Vậy nàng thích cái gì?” Bỗng vang lên giọng nói.
Nàng không hề nghĩ gì nhiều, vẫn cứ chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình,
thậm chí không nhận ra điều bất thường, và cứ đáp lại thẳng thắn: “Muội
thích huynh.”
Đúng, cảm giác đó chính là thích.
Khi đi
trên đường kinh thành không thông thuộc, sẽ cảm nghĩ đến bàn tay ấm áp
khiến người ta an tâm của y. Khi buồn, sẽ nhớ đến bờ vai khiến nàng có
thể yên tâm dựa vào. Khi cãi nhau, sẽ tức giận vì y không nhường nhịn.
Khi muốn khóc, sẽ nhớ rằng y từng nói nàng cười trông rất xinh. Khi đã
quen với sự tồn tại của y, sợ y rời xa, sẽ ghen, sẽ muốn chiếm hữu, sẽ
ngoan cố cho dù bị người ta ghét… đó không phải là thích thì là gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...