Duyên Trời Định Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu


Tưởng Tử Hàn còn chưa nhúc nhích, Sở Thu Khánh bên cạnh đã không thèm để ý mà định cướp lấy tờ giấy kia để phá hủy theo bản năng.
Nhưng cô ta vừa vươn tay, Tưởng Tử Hàn lập tức chặn cổ tay cô ta lại.
Bàn tay thon dài xinh đẹp của người đàn ông vươn ra dưới mí mắt cô ta, kẹp tờ báo cáo bị gấp ngang dọc vào đầu ngón tay.
Sở Thu Khánh căng thẳng đến mức tim đập thình thịch.
Tưởng Tử Hàn lấy được báo cáo, nhưng anh không thèm nhìn dù chỉ một cái.
Anh đẩy Sở Thu Khánh ra, bước từng bước về phía Tống Hân Nghiên.
Sắc mặt người đàn ông nghiêm túc lạnh lùng, khí thế quanh người toát ra cực kì áp bách.
Tống Hân Nghiên không nhịn được mà ôm con gái lùi về phía sau.
Đôi mắt lạnh lùng của Tưởng Tử Hàn phiếm hồng: “Tống Hân Nghiên, tôi đúng là xem thường cô mà.

Không ngờ cô lại dám đưa anh em và con gái của tôi tới phá đám ngay trong ngày hôm nay.”
Tim Tống Hân Nghiên bất giác đập nhanh hơn.

Nhưng trên mặt cô vẫn bình tĩnh thản nhiên, không buồn không giận.
“Xin lỗi.” Cô khẽ nhếch khóe môi nói xin lỗi, nhưng trong giọng nói lại không có chút thành ý nào cả.
“Tôi cũng không muốn đến đâu, nhưng Minh Trúc thật sự là con gái của tôi.

Tôi đánh mất con bé nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới tìm lại được.


Con bé không muốn anh tìm cho nó người mẹ kế này nên khăng khăng muốn phá đám cưới, tôi có thể làm sao bây giờ? Là một người mẹ không xuất hiện trong cuộc sống của con bé bao nhiêu năm qua, đương nhiên tôi phải bù đắp lại chứ.

Thế nên chỉ cần con bé muốn, bất kể thế nào tôi cũng sẽ chiều theo con bé, giúp con bé đạt được mục đích.”
Đôi môi nhỏ nhắn phấn hồng của Tưởng Minh Trúc mỉm cười vô tâm.

Cô bé quay sang Tống Hân Nghiên, nâng mặt cô lên rồi hôn “chụt” một tiếng thật kêu.
“Cảm ơn mẹ!”
Tiếng “mẹ” này gọi ra thật sự khiến trái tim Tống Hân Nghiên đều tan nát.
Vừa cảm động lại vừa xót xa.
Con gái của cô đã xuất hiện trong cuộc sống của cô từ một năm trước, nhưng bọn họ lại không nhận ra nhau.
Cô cứ thế để lỡ mất một năm hồn nhiên và rực rỡ nhất của con bé!
Dáng vẻ thân thiết không coi ai ra gì của hai mẹ con khiến Sở Thu Khánh ghen ghét đến phát điên.
Dưới sân khấu, bà cụ Lam Lam Thu Cúc đứng đầu nhà họ Tưởng đang ngồi trên ghế chủ trì cũng nhíu đôi lông mày bạc trắng.
Bầu không khí tại hội trường vô cùng không tốt.
Khách khứa xem kịch, phóng viên thì mở to mắt để chờ theo dõi màn tiếp theo.
Tô Thần Nam nhíu mày tiến lên, rút báo cáo giám định ADN trong tay Tưởng Tử Hàn rồi mở ra: “Mọi chuyện đã ầm ĩ đến mức này rồi, anh thật sự không định xem sao?”
Tưởng Tử Hàn nhìn người anh em của mình, mím môi không nói gì.
Trước giờ Tô Thần Nam luôn ôn hòa, đây là lần đầu tiên anh ta cố chấp giằng co với anh như vậy, không hề nhượng bộ.
Ánh mắt hai người giằng co giữa không trung, cuối cùng Tưởng Tử Hàn nhận lấy báo cáo rồi cụp mắt nhìn xuống.

Trong bản báo cáo, từ tên và tuổi của người giám định, mẫu giám định...!Đến kết quả giám định cuối cùng, đều rành mạch đầy đủ.
Sau khi nhìn hết một lượt, cảm xúc phức tạp trong mắt Tưởng Tử Hàn xoay chuyển dữ dội.
Ngày đưa ra báo cáo là hôm nay, thời gian là một tiếng trước.
Anh kinh ngạc ngước mắt lên, nhìn về phía Tống Hân Nghiên và Tưởng Minh Trúc.
Một lớn một nhỏ, nếu nhìn riêng từng người thì hai khuôn mặt nhỏ nhắn này cũng không giống nhau lắm, nhưng vào giờ khắc này lại có loại cảm giác giống nhau không nói thành lời.
Tô Thần Nam trầm giọng nói: “Lúc làm báo cáo là do tôi trông coi, cũng tận mắt nhìn quá trình lấy mẫu giám định, tuyệt đối không xảy ra sai sót.”
Cả người Sở Thu Khánh không kiềm chế được run rẩy.
Không!
Cô ta không tin!
Báo cáo nhất định là giả!
Cô ta bỏ ra trăm cay nghìn đắng mới đi được tới ngày hôm nay, đã sắp lấy Tưởng Tử Hàn đến tay rồi, tuyệt đối không thể để Tống Hân Nghiên phá hủy giữa đường được.
Sở Thu Khánh kích động giành lấy tờ báo cáo, trợn tròn mắt nhìn từng chữ bên trên một lần.
Cô ta lảo đảo lùi về sau một bước, hai mắt đỏ bừng trong nháy mắt: “Sao có thể như vậy được! Không thể nào! Nhất định có ai đó động tay động chân!”
Cô ta hung tợn nhìn về phía Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo, chất vấn: “Tô Thần Nam, Lục Minh Hạo, hai người đều là bạn của Tử Hàn đấy! Ba mẹ hai người cũng có mặt trong hôn lễ ngày hôm nay mà, sao hai người có thể giúp người phụ nữ tâm cơ này phá hủy hôn lễ của anh em mình chứ? Hai người có từng cân nhắc tới thân phận của bản thân không, có từng cân nhắc tới thân phận của Tử Hàn và tôi không! Có từng nghĩ tới hậu quả của việc này chưa?”
Hình tượng luôn giữ gìn đã hoàn toàn bị giọng nói sắc bén và phẫn nộ này đâm thủng.
Tựa như một ném một tảng đá vào lớp băng mỏng trên mặt nước vậy.
“Bịch!”
Băng vỡ, nước bắn tung tóe.

Cánh nhà báo dưới sân khấu càng kích động hơn, âm thanh của khách khứa cũng dần ngưng lại.
Ba mẹ Sở Thu Khánh tức giận đến mức mặt già đỏ bừng, run rẩy đi lên sân khấu.
Mẹ Sở trách mắng: “Khá lắm, tôi còn thắc mắc tại sao hôn lễ hôm nay cứ lần lữa mãi.

Tưởng Tử Hàn, cậu làm vậy là cố ý tát vào mặt người nhà họ Sở chúng tôi đấy à!”
Sắc mặt Sở Kinh Xuyên lạnh lùng: “Bây giờ phải lập tức đuổi người phụ nữ này ra ngoài ngay, sau đó chúng tôi sẽ xem như hôm nay chưa từng xảy ra chuyện gì.

Còn nếu không, mấy tin bê bối lộn xộn lúc trước cậu và cô ta truyền ra, hôm nay chúng ta giải quyết một lần luôn tại trận đi!”
“Ba!”
Sở Thu Khánh hoảng hốt.
Cô ta biết bây giờ ba đang tức giận, muốn trở mặt với nhà họ Tưởng.
Nhưng không thể được, cô ta vất vả lắm mới đi tới được hôm nay!
Nước mắt Sở Thu Khánh tuôn trào xối xả.
Cô ta xông tới giữa ba mẹ và Tưởng Tử Hàn: “Ba, ba đừng nói nữa, những chuyện trước kia đều không có chứng cứ nên không thể xem là thật được.

Con tin tưởng Tử Hàn...”
“Con im miệng!”
Sở Kinh Xuyên giận dữ quát: “Con tin cậu ta, nhưng cậu ta đáng để ba tin ư? Chuyện xảy ra hôm nay chính là hậu quả cho sự tin tưởng của con đấy, để người ta vứt hết thể diện của mình đi à? Sở Thu Khánh, hôm nay cậu ta dám đưa người tới nơi này, Tưởng Thị bọn họ không biết xấu hổ, nhưng Sở Thị chúng ta vẫn cần mặt mũi!”
Bà cụ Lam ở dưới sân khấu được dì Lan đỡ đứng lên.
Sở Kinh Xuyên đã tức giận đến mức mất lý trí, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi như sắp động thủ đánh người đến nơi.
Tô Thần Nam vội vàng nháy mắt với vệ sĩ bên cạnh.
Người giúp việc và vệ sĩ xung quanh lập tức xông tới như ong vỡ tổ.

Khuyên nhủ, lôi kéo, nửa dìu nửa ép buộc, trực tiếp đưa hai vợ chồng Sở Kinh Xuyên ra ngoài.
Cuối cùng sân khấu cũng yên tĩnh hơn được một chút.
Tô Thần Nam nhíu mày, thở dài nói: “Lúc trước giúp anh sắp xếp hôn lễ, chúng tôi đã khuyên nhủ, cũng đã ngăn cản anh, nhưng anh vẫn làm theo lựa chọn của mình.

Tuy không tán thành, nhưng mấy anh em chúng tôi vẫn ra sức giúp đỡ.

Nhưng bọn tôi không thể mặc kệ chuyện mẹ ruột của Minh Trúc được, thế nên...”
Thời điểm người nhà họ Sở náo loạn dữ dội nhất, Tưởng Tử Hàn cứ như một người đứng xem, không hề có chút ý thức bản thân là nhân vật chính của sự việc.
Nhưng lúc này nghe thấy lời của cậu bạn thân, cảm xúc của anh như sống lại vậy.
U ám lạnh lẽo, cực kỳ áp bách.
“Tốt nhất là cậu nói cho rõ ràng, rốt cuộc những việc vừa xảy ra hôm nay là thế nào?”
Tưởng Tử Hàn nhìn lướt qua thấy Tống Hân Nghiên cũng đang xem kịch, không vui nhíu mày: “Vì sao Tống Hân Nghiên lại trở thành mẹ ruột của Minh Trúc? Hơn nữa, tại sao tôi đường đường là đương sự nhưng lại không hề hay biết?”
Hai người cũng không cố ý đè thấp âm thanh.
Ngược lại, giọng nói không to không nhỏ của bọn họ đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Thế nên, lúc Cố Vũ Tùng ngồi xe lăn được Khương Thu Mộc đẩy vào, mọi người đều không phát hiện ra.
Cố Vũ Tùng trầm giọng nói: “Chuyện này, từ đầu đến cuối đều là lỗi của tôi.”
Tất cả mọi người ở hội trường đều đồng loạt nhìn về phía phát ra giọng nói.
Cố Vũ Tùng ngồi trên xe lăn, chân trái bó thạch cao được đặt trên giá xe, cánh tay trái cũng bị bọc trong lớp thạch cao dày cộm, quấn gạc treo trên cổ, băng khâu trên đầu giống như đội mũ, bị quấn đến mức chỉ còn lộ đỉnh đầu ra bên ngoài, quả thật vô cùng thê thảm.
Nhưng hiện tại không ai chú ý đến tình cảnh bi thảm của anh ta, ai nấy đều bị câu nói không đầu không đuôi, lại tựa như bao hàm mọi thứ của anh ta hấp dẫn.
Dưới sân khấu, Tưởng Diệc Sâm bất ngờ trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm Cố Vũ Tùng.
“Tại sao cậu ta lại...!Không thể nào, cậu ta không thể nhớ lại được, rõ ràng tôi đã cho cậu ta...”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận