Mọi người hóng hớt không chê chuyện lớn, thét “phải, phải” chói tai!
Tống Hân Nghiên mỉm cười đắc ý.
Tưởng Tử Hàn cảm thấy dáng vẻ tiểu nhân đắc ý của cô rất buồn cười, gật đầu đồng ý: “Nếu mọi người đã nói thế thì được thôi! Đừng nói cho cô mười giây, hai mươi giây cũng được!”
Tống Hân Nghiên nhếch môi cười: “Vậy cảm ơn nhé, hai mươi giây, đừng hối hận!”
Nói xong, cô siết chặt nắm đấm, giống như mãnh hổ rời núi, chiêu thức quyết đoán sắc bén đấm thẳng vào mặt Tưởng Tử Hàn...
Tưởng Tử Hàn không hề né tránh, chỉ hơi nghiêng người để nắm đấm xẹt qua gò má.
Nhưng mà...
“Mẹ kiếp!”
Lục Minh Hạo không kìm được mắng một tiếng, hai con ngươi xém chút đã rớt khỏi tròng.
Vừa rồi cậu ta trông thấy khí thế kia của Tưởng Tử Hàn còn tưởng rằng anh đã hạ quyết tâm chuẩn bị dạy dỗ Tống Hân Nghiên một trận ra trò, làm hại cậu ta toát mồ hôi lạnh.
Nhưng bây giờ...!Ai tới nói cho cậu ta biết chuyện gì đang xảy ra thế này?
Sao cậu ta lại có cảm giác...!người anh em khờ nhà mình bị hố vậy nhỉ?
Giây phút Tống Hân Nghiên vung cú đấm ra, trọng tài ở bên cạnh đã bắt đầu đếm ngược hai mươi giây.
Tuy nhiên, cú đấm hùng hổ đánh về phía sườn mặt của Tưởng Tử Hàn sau khi bị anh hơi nghiêng đầu tránh đi, quyền phong sắc bén lại đột ngột dừng lại.
Năm ngón tay thon dài mở ra, khí thế hoàn toàn biến mất, bỗng chốc trở nên ôn nhu, khẽ vỗ lên gò má cùng vành tai, cuối cùng dừng lại sau gáy anh.
Động mạch cổ đập thình thịch dưới năm ngón tay mềm mại.
Tống Hân Nghiên vọt tới gần, ưỡn bộ ngực mê người về phía trước, ép lên người Tưởng Tử Hàn.
Hơi thở cô phả lên vành tai anh, giọng nói mềm mại, dịu dàng giống như móc câu xen lẫn khiêu khích, chui thẳng vào tận sâu trong đáy lòng từ lỗ tai anh: “Đã nói rồi đấy nhé, anh không thể lùi lại, cũng không thể đánh trả.”
Cơ thể Tưởng Tử Hàn cứng đờ, giờ phút này tất cả cảm xúc khắp người đều dồn hết lên nửa thân trên.
Sữa tắm trên người cô gái nhỏ có hương thơm thanh mát riêng biệt, mang theo hơi thở của cô, cùng với xúc cảm và nhiệt độ cơ thể cách lớp quần áo lướt qua người anh, giống như từng mũi tên nhọn xuyên thủng lồng ngực, cắm vào trái tim anh.
“Thịch!”
Từng chút.
“Thịch!”
Lại thêm một chút.
“Thịch! Thịch!”
Trái tim trong lồng ngực dần đập nhanh hơn.
Tưởng Tử Hàn hơi thất thần nhìn gương mặt xinh đẹp của người phụ nữ gần trong gang tấc kia.
“Wow wow...”
Xung quanh vang lên tiếng reo hò, tiếng cổ vũ nhiệt liệt xưa nay chưa từng có.
Lục Minh Hạo run lên, xém chút đã đánh rơi di động trong tay.
Cậu ta nhanh chóng cầm chắc, điên cuồng gõ chữ trên điện thoại: [Tới mau tới mau, có trò hay để xem này, tôi nghĩ chuyện hôm nay khó mà kết thúc lắm, lát nữa chắc chắn một mình tôi không đè xuống được đâu…]
Trong tiếng ồn ào, Tưởng Tử Hàn thất thần nhưng cũng tỉnh táo lại từ đó, bên trong đôi mắt u ám sâu không thấy đáy gió cuộn mây vần.
Anh đuổi bàn tay to lớn ra, nắm lấy cổ tay thon gầy đang quấy rối trên cổ mình của Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên nhướng mày: “Không thể đánh trả, anh có thể tránh nhưng không thể ra tay, cũng không thể lùi lại.”
Tưởng Tử Hàn liếc nhìn cô đầy khinh thường và trịch thượng: “Cô đúng là không lãng phí bất cứ cơ hội nào quyến rũ tôi nhỉ!”
“Cũng đúng.” Tống Hân Nghiên mỉm cười xinh đẹp, khẽ nhón mũi chân.
Hai gương mặt một điển trai lạnh lùng, một xinh đẹp yêu kiều đột nhiên kề sát.
Hơi thở như lan phả lên đầu môi, chóp mũi của Tưởng Tử Hàn: “Anh yêu, giữa hai chúng ta ban đầu là em chủ động thả thính cưa cẩm anh, thế nên bây giờ kết thúc cũng nên để em...”
Mọi người sôi nổi vểnh tai lên nghe, gần như vô thức thầm bổ sung hai chữ “thả thính anh” thay cô.
Tất cả mọi người nín thở chờ Tống Hân Nghiên nói ra những chữ kia, nhưng sau đó cô chỉ mỉm cười.
Nụ cười như gió xuân thoảng qua, thật sự có thể làm tan chảy trái tim mọi người.
Nhưng mà, giây tiếp theo…
Hai chữ thả thính mà mọi người mong chờ không thấy đâu, mà ngược lại còn bị khiếp sợ trợn trừng mắt, nhìn Tống Hân Nghiên bất ngờ đánh lén lên vành tai của Tưởng Tử Hàn.
Hôn rồi, hôn rồi!
Đúng là hình ảnh còn đặc sắc hơn cả thả thính nữa.
Áaa!
Cả đám đàn ông từ già đến trẻ cùng các cô gái xinh đẹp tập gym rối rít che mắt, lòng thầm thét chói tai như con sóc đất.
Người phụ nữ này biết cách thả thính quá vậy?
Đừng nói một người đàn ông như Tưởng Tử Hàn, ngay cả mấy cô gái có mặt ở đó cũng mặt đỏ tai hồng, trái tim nhỏ đập ‘thình thịch’.
“Tống Hân Nghiên!”
Lúc mọi người sắp bị thả thính đến xịt máu mũi thì Tưởng Tử Hàn bỗng nhiên tức giận gầm lên!
Trên vành tai vốn được mọi người hâm mộ đã đỏ đến độ sắp nhỏ cả máu, hiện lên mấy dấu răng nho nhỏ mà cách thật xa cũng có thể nhìn thấy.
“Xuýt!”
Mọi người hít hà, nhìn thôi đã thấy đau.
Trọng tài đứng bên cạnh bấm đồng hồ, lòng thầm run sợ nhắc nhở: “Còn...!còn mười giây nữa.
Anh, anh Tưởng...!bây giờ anh vẫn chưa thể đánh trả.”
Tưởng Tử Hàn đã muốn ăn tươi nuốt sống cô luôn rồi!
Anh cố kìm chế ý định hất văng đôi tay của Tống Hân Nghiên ra.
Tống Hân Nghiên lùi lại, thè lưỡi liếm môi dưới đầy quyến rũ, mỉm cười dịu dàng.
Nụ cười kia thật sự vô cùng mê người, nhưng ngay giây tiếp theo, cảnh tượng đột nhiên thay đổi, quyền phong sắc bén vung tới.
Tưởng Tử Hàn ngừng thở, gần như lập tức tỉnh táo lại trước nụ cười dịu dàng kia, nghiêng người về phía sau, né tránh một cách hoàn hảo.
Tuy nhiên, Tống Hân Nghiên hoàn toàn không ra chiêu theo lẽ thường.
Tưởng Tử Hàn không thể cử động cũng không thể lùi lại, anh tránh nắm đấm bên trái thì cú đấm khác của Tống Hân Nghiên đã chờ sẵn bên má phải, nhân lúc anh lơ là mà tấn công.
Gần như anh chủ động đưa mặt ra hứng đòn.
Cú đấm đã kề sát mặt, Tưởng Tử Hàn chỉ có thể nhanh chóng gập người, nắm đấm sượt qua đầu anh.
Tưởng Tử Hàn chật vật né tránh cú đấm thứ hai.
Anh còn chưa kịp đứng thẳng người tùi cú đấm thứ ba, thứ tư của Tống Hân Nghiên đã liên tục đánh úp lại nhanh như chớp.
Cô không đánh đâu cả, chỉ nhằm vào mặt anh mà ‘chào hỏi’.
Tưởng Tử Hàn bị chèn ép đến phát cáu.
Không thể lùi lại cũng không thể cử động hay đánh trả, hơn nữa tốc độ của Tống Hân Nghiên không hề chậm, càng về sau càng nhanh.
Tưởng Tử Hàn chật vật tránh né, cuối cùng không thể nào tránh nổi.
“Bộp!”
Mắt trúng một đấm.
Mọi người lần lượt hít ngược một hơi, đồng loạt che mặt.
Mới chỉ nghe tiếng này thôi đã thấy ê răng buốt mũi rồi.
Tưởng Tử Hàn bị đấm đến đờ người.
Lục Minh Hạo và đám người đang hóng chuyện cũng nghệt ra.
Trọng tài bấm giờ ở bên cạnh bất giác lùi lại, sợ hãi đến mức quên luôn cả bấm đồng hồ.
Mấy giây nữa trôi qua, Tống Hân Nghiên nhân lúc Tưởng Tử Hàn còn chưa lấy lại tinh thần, lại đấm tới.
“A!”
Tưởng Tử Hàn khẽ rên lên, chỉ cảm thấy xoang mũi đột nhiên chua xót, một dòng ấm nóng chảy ra.
“Đã...!đã hết giờ rồi.” Trọng tài sợ đến mức lòng thầm run rẩy trước sự tàn nhẫn của Tống Hân Nghiên, run lẩy bẩy thét lên.
“Phù!”
Tất cả mọi người đồng loạt thở phào, ngồi chờ Tưởng Tử Hàn đánh trả.
Đôi mắt Tưởng Tử Hàn bừng bừng lửa giận, ánh mắt tàn nhẫn đến mức như có thể giết người.
Anh lấy mu bàn tay lau mạnh máu mũi, lạnh lùng nhìn Tống Hân Nghiên chằm chằm.
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều không dám thở mạnh trước uy áp mạnh mẽ tỏa ra từ trên người anh.
Nhưng lúc này, Tống Hân Nghiên lại đột ngột lùi lại mấy bước dài, vẻ hung ác chợt thay đổi, mở to đôi mắt long lanh đáng yêu, cả người khẽ run lên...
Cô cong người, hai tay ôm gối rồi vùi mặt bật khóc ‘hu hu’.
Đám đông: “...”
Tưởng Tử Hàn sửng sốt, lửa giận trong lòng như thể bị tiếng khóc của cô đắp lên một lớp đất, không dập tắt được nhưng cũng không bốc lên nổi, buồn bực va chạm lung tung trong lồng ngực.
Tống Hân Nghiên khóc đến nỗi hai vai run rẩy.
Tưởng Tử Hàn nổi nóng: “Cô khóc cái gì hả!”
Trọng tài cũng run rẩy nhắc nhở: “Có...!có thể nghỉ ngơi giữa hiệp, hay là đợi lát nữa rồi hẵng tiếp tục vậy.”
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng cụp mắt, hằn học nhìn cô gái nhỏ đang ngồi khóc trên đất chằm chằm.
Anh có thể nói không được chắc!
Một tên đàn ông như anh, dù lúc này đang giận sôi máu cũng không thể làm ra chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của được!
Lúc này Lục Minh Hạo mới tỉnh táo lại, vội nhận lấy khăn giấy từ trong tay nhân viên công tác ở bên cạnh rồi đi tới lau máu mũi cho Tưởng Tử Hàn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...