Ánh mắt Tô Thần Nam sâu thẳm: “Chẳng phải sau khi anh ấy bị thương cũng như thế này sao? Trí nhớ rối loạn, tư duy không được bình thường.”
Lục Minh Hạo gật đầu, thở dài một tiếng: “Có lẽ do hôm nay chịu quá nhiều kích thích.
Nhưng may mà vẫn chưa đến mức sai lầm quá, không thừa cơ hãm hại Tống Hân Nghiên vào đúng lúc này.”
Vừa nói ra lời này, tự dưng ba người đều thở phào một hơi, đều cảm thấy may mắn.
Tô Thần Nam nhìn hai người một cái: “Làm chuyện chính trước đã.
Rốt cuộc tình hình bên Tống Hân Nghiên là như thế nào vậy?”
Cố Vũ Tùng kể từ đầu đến cuối tình hình hiện tại, nói: “Tôi đã đánh tiếng với mấy anh họ em họ của tôi rồi, dù sao thì họ cũng là người trong ngành, dễ dàng hiểu được tình hình hơn chúng ta.
Tôi bảo bọn họ thăm dò giúp trước đã, xem có thể bảo lãnh cô ấy ra trước không, còn cuối cùng giúp được bao nhiêu thì vẫn chưa biết được.”
Anh ta nhìn Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo: “Các cậu đừng để ý tới bên đó nữa, tình hình anh Hàn như thế này tôi không yên tâm, các cậu chăm sóc anh ấy trước đi, để mắt kỹ vụ bắt cóc lần này.”
Tô Thần Nam gật đầu: “Cần giúp thì cứ báo một tiếng.”
“Tôi biết rồi.”
Lục Minh Hạo thở dài một hơi: “Hài năm nay lão Tưởng cũng thật xui xẻo, phạm Thái Tuế, hình như bắt đầu từ khi gặp Tống Hân Nghiên thì chẳng có chuyện gì thuận lợi cả...”
“Câm miệng!”
“Câm miệng!”
Tô Thần Nam và Cố Vũ Tùng đồng thanh nói.
Tô Thần Nam bảo câm miệng thì rất bình thường, dù sao thì người này cũng quen thói chuyện có thể là thì tuyệt đối không nói.
Nhưng Cố Vũ Tùng...
Lục Minh Hạo có hơi kinh ngạc: “Hôm nay cậu ăn phải thuốc súng đấy à?”
Cố Vũ Tùng cạn lời sờ mũi.
Không ăn thuốc súng, nhưng lại có hơi tức vì cô gái nhỏ đang lo lắng cho Tống Hân Nghiên kia.
Chủ yếu nhất là nửa câu sau cùng của Lục Minh Hạo.
Bọn họ cảm thấy Tưởng Tử Hàn không thuận lợi là từ khi gặp Tống Hân Nghiên, mà Khương Thu Mộc lại cảm thấy nỗi bất hạnh của Tống Hân Nghiên là bắt đầu từ khi gặp bọn họ.
Đúng là oan nghiệt!
Cố Vũ Tùng bất đắc dĩ đỡ trán: “Còn ngại chuyện chưa đủ nhiều sao? Mau chia nhau ra hành động đi.”
Bỏ lại lời này xong, anh ta vội vàng rời đi.
Lục Minh Hạo cạn lời sờ cằm, đăm chiêu nhìn bóng dáng rời đi của Cố Vũ Tùng: “Phạm Thái Tuế cũng không sao mà, rồi cũng có lúc trôi qua thôi, cậu ta tức cái quái gì vậy hả!”
...
Trong trại giam.
Luật sư Vệ vội vàng chạy tới từ Hải Thành, trải qua một loạt thủ tục phức tạp, cuối cùng cũng gặp được Tống Hân Nghiên.
Chỉ là hoàn cảnh của Tống Hân Nghiên đặc biệt, ngoài luật sư ra thì những người khác đều không được phép gặp cô.
Phòng tiếp khách bên ngoài trại giam trống rỗng đến mức áp lực, trên đỉnh đầu chỉ có một ngọn đèn tiết kiệm điện.
Ánh sáng trắng chói mắt, trong căn phòng trống rỗng, tường cao cửa sổ cao, nói một câu cũng vang vọng.
Trên trán Tống Hân Nghiên có vết thương, trên tay cũng bị khóa còng tay, bình tĩnh ngồi đối diện với luật sư Vệ.
Luật sư Vệ nở nụ cười trước: “Cô Tống, lại gặp mặt rồi.”
Lần trước hai người gặp mặt là lúc cô và nhà họ Dạ kiện tụng.
Anh ta tự mình nói đùa: “Nhưng mà đối với cô, gặp tôi chẳng phải chuyện tốt lành gì cả.
Gặp mặt thế này thà không gặp còn hơn.”
Sau khi nói đùa xong rồi, bầu không khí không còn quá nghiêm túc nữa.
Luật sư Vệ vừa cầm giấy bút vừa nói: “Anh trai cô và cô Khương đều rất lo lắng cho cô.
Hai người bọn họ và cậu Cố đều đang nghĩ cách cho cô ở bên ngoài.
Lúc tôi vào, bọn họ còn ra sức bảo tôi hỏi tình hình trong này của cô.”
“Tôi rất ổn.”
Tống Hân Nghiên bình tĩnh nói, giọng nói có hơi khàn.
Luật sư vệ ngẩng đầu lên đánh giá cô.
Cô vừa mới bước vào cửa, anh ta đã chú ý thấy vết thương trên trán cô rồi.
Anh ta chần chừ một chút: “Vết thương trên đầu cô...!Nếu như cần, tôi có thể xin giúp...”
“Không sao.” Tống Hân Nghiên mỉm cười không chút để ý: “Vấn đề nhỏ thôi.”
Cô thả lỏng dựa lên lưng ghế cứng rắn, lạnh nhạt nói: “Tôi đã gặp phải trường hợp này rất nhiều rồi, tự tôi có thể giải quyết được.
Bọn họ không phải đối thủ của tôi.
Luật sư Vệ, đừng nói những chuyện này cho anh tôi và những người khác biết, kẻo lại khiến họ lo lắng.”
Luật sư Vệ suy nghĩ rồi gật đầu.
Anh ta mở cuốn sổ ra: “Cô Tống, xin hãy nói những gì cô biết cho tôi, như vậy tôi mới giúp cô được.”
Anh ta ngẫm một thoáng rồi lại bổ sung thêm: “Tôi đã hiểu vụ án rồi, bây giờ điểm đột phá của chúng ta là cả ngày 1 tháng 11, cô từng đi những đâu, từng làm gì, có bằng chứng gì, có người làm chứng nào.
Cô suy nghĩ cho kĩ càng đi, nói hết những gì cô có thể nhớ ra cho tôi.”
Ánh mắt Tống Hân Nghiên có chút trống rỗng, cười ảm đạm, lắc đầu nói: “Những gì nên nói tôi đã nói rất nhiều lần với cảnh sát rồi, luật sư Vệ, tôi không nói dối, cũng không giấu diếm.
Một ngày bình thường như vậy, cũng giống như bao ngày bình thường khác, mà trôi qua lâu như vậy rồi, tôi thực sự không nhớ ra được nhiều chi tiết như vậy...”
Luật sư vệ cầm bút ghi những từ quan trọng, cau mày nói: “Chính vì thời gian đã lâu rồi, cho nên về cơ bản bây giờ đều không tìm được camera giám sát nữa.
Nhưng camera tìm được thì thời gian đó không phải là camera có vấn đề thì là hư hỏng.
Tuy rằng mọi người đều biết đây không thể là ngẫu nhiên, nhưng sự thực tàn khốc như vậy đấy, chúng ta không chứng minh được.”
Anh ta nhìn Tống Hân Nghiên: “Chứng cứ duy nhất khôi phục được bây giờ lại là thứ chứng minh ngày đó cô tới sân bay.
Thậm chí, bên phía Tống Dương Minh và Khương Thu Mộc cũng có thể chứng minh hôm đó cô từng tới sân bay, bởi vì hôm đó cô tới sân bay quốc tế Hải Thành tiễn bọn họ lên máy bay về Hải Thành...!Cô Tống, đối phương đã chuẩn bị rất đầy đủ, cô nói rằng chưa từng tới sân bay thực sự là lập luận không vững vàng.”
Tống Hân Nghiên nhắm mắt lại.
Làm sao cô có thể không nhớ ngày hôm đó được...!Hôm đó là một ngày nhục nhã nhất trong cuộc đời cô!
Ngày hôm đó, cô không những tới sân bay tiễn anh trai và Thu Mộc mà còn bị Tưởng Tử Hàn lôi vào trong xe RV xé quần áo mạnh bạo giày vò cô rất lâu...!cũng chính đêm hôm đó, cô bị Dạ Vũ Đình đánh.
Những chuyện khác cô đều có thể nói, nhưng chuyện gặp Tưởng Tử Hàn ở sân bay, cô nói thế nào đây?
Có một số điều, một khi nói ra để làm lời khai trước tòa thì cần phải có bằng chứng, hơn nữa còn phải có toàn bộ chân tướng.
Để rửa đi oan khất, cô có thể nói hôm đó cô bị Tưởng Tử Hàn cưỡng hiếp.
Thế nhưng, Tưởng Tử Hàn sẽ thừa nhận sao?
Bây giờ anh vô cùng chán ghét cô, sẽ làm chứng giúp cô sao?
Mà những điều này không phải là mấu chốt của vấn đề...!mấu chốt là người đứng đằng sau vu oan cho cô đã bắt được tất cả sơ hở, đã chuẩn bị đầy đủ!
Cho dù có kéo theo Tưởng Tử Hàn vào thì sợ rằng cũng khó có được bằng chứng.
Tống Hân Nghiên biết chuyện lần này khó nhằn đến mức nào.
Cô đã rơi vào trong hố rồi, không thể trúng bẫy một lần nữa.
Cô cần phải bình tĩnh, cần phải suy nghĩ cho thật kỹ.
Tống Hân Nghiên đứng dậy, khom lưng với luật sư Vệ: “Luật sư Vệ, anh cứ cố gắng hết sức là được.
Vụ án này nhờ cả vào anh nhé.”
Luật sư Vệ thực sự sầu muốn rụng cả tóc.
Anh ta vội vàng đứng dậy, đỡ Tống Hân Nghiên cách một cái bàn: “Đây vốn là chức trách của tôi, cô Tống không cần phải khách sáo vậy đâu.”
Trên mặt Tống Hân Nghiên đầy vẻ hối lỗi: “Không phải là khách sáo, quan trọng nhất là anh phải bôn ba vì tôi, mà tôi lại thực sự không cung cấp được manh mối có ích gì.
Thế nhưng...!anh có thể bắt đầu từ đoạn video kia.
Tôi dám bảo đảm một trăm phần trăm với anh, người trong video không phải là tôi.”
Nếu như có thể tìm thấy được người đóng giả cô, có khi nào cũng có một con đường suy nghĩ khác không?
Mắt luật sư Vệ sáng lên: “Vậy cô có đối tượng nghi ngờ không?”
“Nam Mặc Tầm!”
Tống Hân Nghiên thốt ra cái tên này: “Cô ta là bạn gái cũ của Dạ Vũ Đình, nghe nói là chết rồi, nhưng lại có tin tức nói rằng sống không thấy người chết không thấy xác, không phân biệt được thật giả.
Có điều, cô ta có một đặc điểm rất rõ ràng, đó chính là gần như giống y hệt tôi.
Đây cũng là nguyên nhân khi đó Dạ Vũ Đình nghĩ đủ mọi cách để kết hôn với tôi...”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...