Duyên Trời Định Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu


Tống Dương Minh hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hai mắt phóng hỏa lạnh lùng nhìn Tống Thanh Hoa đăm đăm.
“Thay đổi điều kiện khác đi!” Anh kìm nén nói: “Tôi đã xuất ngũ lâu rồi, đừng nói bây giờ tôi không biết gì, cho dù tôi còn ở trong quân đội, biết được rất nhiều tin tức nội bộ thì tôi cũng sẽ không bao giờ bán đứng đồng đội, bán bí mật quốc gia, làm quân bán nước!”
Tống Dương Minh đứng phắt dậy, lạnh lùng nói: “Hơn nữa, tôi tin rằng Hân Nghiên sẽ không để tôi dùng cách này đổi tự do của em ấy!”
Nói xong, anh xoay người định đi.
Đi được hai bước vẫn cảm thấy lửa giận trong lòng không đè nén được, Tống Dương Minh lại sải bước trở về.
Anh chống hai tay lên bàn làm việc của Tống Thanh Hoa, nhìn xuống bà ta từ trên cao.
“Cô, bà cũng là người nước Z, tại sao phải làm quân bán nước như thế?”
Cơn tức vốn sắp bùng nổ, cuối cùng lại được thay thế bằng một câu đơn giản chứa đựng đau thương.
Hai cô cháu bốn mắt nhìn nhau lần nữa, tia lửa vô hình bắn ra bốn phía.
Con ngươi Tống Thanh Hoa bỗng co rụt lại, bà ta đột nhiên đứng phắt lên, tát mạnh vào mặt Tống Dương Minh.
“Chát!”
Khuôn mặt Tống Dương Minh bị đánh lệch qua một bên.
Răng cắn vào thịt mềm trong miệng, mùi máu tươi lập tức tràn ra khắp nơi.
Tống Thanh Hoa lạnh lùng nhìn anh đăm đăm: “Tống Dương Minh, mẹ nó cậu đừng có mặt mày sáng sủa tuấn tú mà mở miệng là vô duyên vô cớ vu khống người khác.

Nếu không phải nể mặt cậu là cháu ruột của tôi, tôi đã xử cậu từ lâu rồi!”
Đầu lưỡi Tống Dương Minh chạm vào nơi bị cắn rách.
Máu tươi tanh mặn chảy vào miệng, mang đến cảm giác hơi buồn nôn, nhưng nhiều hơn chính là sự khó chịu.
Anh cười tự giễu, quả nhiên vẫn là mình quá vô dụng!
Tống Dương Minh từ từ đứng thẳng người dậy, trong đôi mắt trầm tĩnh đè nén lửa giận.

Anh nhìn chằm chằm vào Tống Thanh Hoa rồi xoay người, mang theo sự chán nản và khuất nhục, bước ra ngoài không chút do dự.

Bệnh viện.
Sở Thu Khánh thét toáng lên rồi tỉnh lại.
Lúc nhìn thấy phòng bệnh trắng xanh và Tưởng Tử Hàn ở bên cạnh giường bệnh, cô ta nhào vào lòng Tưởng Tử Hàn òa khóc nức nở.
“Tử Hàn… Em còn tưởng sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa… Em sợ lắm… Em tưởng là em sẽ chết…”
Cô ta điên cuồng khóc lóc, cả người run rẩy không thể nào kiểm soát được.
“Dì… Dì bị bọn chúng đưa đi.

Tử Hàn, xin lỗi, em xin lỗi, là do em không chăm sóc tốt cho dì…”
Không biết tại sao, Tưởng Tử Hàn nghe tiếng khóc của Sở Thu Khánh lại không hề thấy đau lòng, cũng không có cảm giác không nỡ.
Có chăng chỉ là cảm giác bực bội và dửng dưng không thể giải thích được.
Nhưng anh cũng biết cô ta đã bị dọa sợ, anh chỉ có thể đè nén cảm giác khó chịu kia, vỗ nhẹ vào lưng cô ta để an ủi: “Không sao đâu, anh không trách em.”
Dưới sự vỗ về của anh, Sở Thu Khánh nhanh chóng ngừng lại tiếng khóc nghẹn ngào.
Cô ta ngẩng đầu khỏi ngực anh: “Thật ạ? Dì đã trở về rồi sao?”
“Vẫn chưa.” Nét mặt của Tưởng Tử Hàn rất lạnh, lạnh đến mức gần như không có cảm xúc.
Sở Thu Khánh nghe vậy, trong đôi mắt đẫm lệ nhanh chóng nhoáng qua vẻ u ám sắc lạnh.
Chỉ trong chớp mắt, vẻ u ám kia liền biến mất, hai giọt lệ lăn dài xuống.
Cô ta vội cúi đầu, vừa gạt nước mắt vừa khàn giọng hỏi: “Dì… Dì sẽ không có chuyện gì đúng không?”
Tưởng Tử Hàn không nói gì.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại tiếng nức nở trầm thấp của cô ta.

Cửa phòng bệnh bị người ta gõ một cái cho có lệ, sau đó đẩy ra.
“Tử Hàn.”
Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo đứng trước cửa yên lặng nhìn Tưởng Tử Hàn trong phòng bệnh.
Sắc mặt của hai người cũng không quá tốt, trong mắt đều lộ ra vẻ mệt mỏi.
Tưởng Tử Hàn quay đầu nhìn hai người họ, đẩy Sở Thu Khánh ra: “Em nghỉ ngơi trước đi, lát nữa anh sẽ tới.”
Sau đó dứt khoát xoay người bước ra ngoài.
Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo khẽ gật đầu với Sở Thu Khánh rồi đóng cửa lại đi theo.
Sở Thu Khánh ngẩng đầu, lau đi nước mắt trên mặt từng chút một.
Cô ta nhìn đồng hồ trong phòng bệnh.
Cách lúc bọn họ xảy ra chuyện đã qua bốn tiếng.
Khóe môi Sở Thu Khánh khẽ nhếch lên, lúc này, chắc Mộ Kiều Dung đã bị… giết con tin rồi nhỉ?
Không sai, vụ bắt cóc này chính là do cô ta sắp đặt!
Chỉ khi mình cùng bị trói thì mới không ai nghi ngờ đến cô ta!
Mộ Kiều Dung biết quá nhiều, bà ta nhất định phải chết!

Bên ngoài phòng bệnh.
“Thế nào rồi?” Vừa đóng cửa phòng bệnh, Tưởng Tử Hàn đã vội vàng hỏi.
Tô Thần Nam và Lục Minh Hạo đều không vội nói ngay.
Vừa thấy vẻ mặt kia của bọn họ, trong lòng Tưởng Tử Hàn lập tức chùng xuống.
Anh nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Đừng lo lắng cho tôi, cứ nói thẳng.”

Tô Thần Nam thở dài: “Đã tìm được dì rồi, chỉ là chúng tôi tới quá muộn.

Dì bị đâm vào đầu và cổ, sau đó bị bọn bắt cóc ném vào bụi cây ven đường.

Lúc bọn tôi tìm được thì dì ấy đã mất máu quá nhiều, gần như không kiểm tra được nhịp tim.

Hiện giờ dì ấy vẫn đang cấp cứu, không biết còn có thể…”
Tưởng Tử Hàn căm hận siết chặt tay.

Anh đột nhiên quay lại, nắm đấm mang theo gió lướt qua hõm vai của Tô Thần Nam nện vào tường.
Anh tức giận hỏi: “Tại sao bây giờ mới nói cho tôi biết!”
Anh thu tay lại, bước nhanh về hướng phòng cấp cứu.
“Đệt!”
Tô Thần Nam hiếm khi chửi thề: “Tử Hàn, anh bình tĩnh lại đã!”
Sau đó vội vàng đuổi theo cùng Lục Minh Hạo.
Trong phòng bệnh ở sau lưng ba người.
Sở Thu Khánh mang theo vết thương, vẻ mặt thờ ơ đứng sau cánh cửa.
Tiếng nói chuyện của Tưởng Tử Hàn và Tô Thần Nam vừa rồi truyền vào qua khe cửa không sót một chữ.
Cô ta lạnh lùng cong môi, đắc ý nói: “Haiz! Sớm muộn gì cũng chết thôi, cần gì phải tốn công đi cấp cứu làm gì.”

Tưởng Tử Hàn thay quần áo vô trùng rồi bước vào phòng cấp cứu.
Vết thương trên đầu và cổ Mộ Kiều Dung đã được xử lý, giữa cổ họng mở ra, cắm ống hơi vào.
Sắc mặt bà ta trắng bệch, không còn một chút sắc máu.
Nếu không phải túi khí bên cạnh còn hơi phập phồng, trên thiết bị đo nhịp tim cũng có đường sóng nhảy lên thì nhìn qua bà ta giống hệt như một người chết.

Tình cảm của Tưởng Tử Hàn đối với người mẹ Mộ Kiều Dung này rất phức tạp.
Có thương hại, có đau lòng, còn có căm ghét và thù hận.
Khi còn bé, để có được sự chú ý của bà ta, anh liều mạng cố gắng để bản thân trở nên ưu tú nhất có thể.
Thế nhưng lại vô dụng.
Trong mắt bà ta vẫn không có anh.
Bà ta chỉ nhìn thấy vị trí bà Tưởng, một lòng muốn vào cổng nhà họ Tưởng, mà anh chẳng qua cũng chỉ là bàn đạp để bà ta bước trên con đường này thôi.
Đáng tiếc là, Mộ Kiều Dung liều mạng cả đời vì điều này nhưng lại không thể đạt được ý nguyện.
Bà ta dùng thứ tình cảm vặn vẹo để ép buộc anh, buộc anh tiến lên, cuối cùng cũng chỉ là lấy danh nghĩa đứa con riêng duy nhất để tiến vào nhà lớn của nhà họ Tưởng.
Anh có được tập đoàn Tưởng Thị, nhưng bà ta lại không thể trở thành bà Tưởng danh chính ngôn thuận.
Không có tình yêu, thậm chí còn chẳng được để ý, những hy vọng thuở nhỏ của Tưởng Tử Hàn dần biến thành thất vọng, cuối cùng không còn sót lại một gợn sóng nào.
Nhưng bây giờ, người phụ nữ chưa từng yêu thương anh sắp chết rồi.
Người này dù sao cũng là người mẹ đã sinh ra anh và nuôi dưỡng anh…
Giống như Tưởng Khải Chính mấy tháng trước, bà ta sắp nhắm mắt an nghỉ ở trước mặt anh…
“Tử Hàn, anh không sao chứ?”
Tô Thần Nam không yên tâm, anh ta cũng thay quần áo vô trùng rồi đi theo.
Anh ta lo lắng nhìn anh.
Từ sau khi bước vào cánh cửa này, Tưởng Tử Hàn cứ đứng như cây cột điện trong phòng cấp cứu, cả người bất động, ánh mắt nhìn thẳng.
Anh nhìn người phụ nữ còn đang cấp cứu nằm im trên giường bệnh, gương mặt vốn đã lạnh lùng không còn một chút máu, hoàn toàn không có cảm xúc.
Ánh mắt Tưởng Tử Hàn rời khỏi khuôn mặt Mộ Kiều Dung, sau đó chậm rãi dời xuống.
Trên người bà ta đã nhuốm máu bê bết.
Bác sĩ dùng kéo cắt bộ quần áo đẫm máu ném vào thùng rác.
Mùi máu tanh nồng nặc trong không gian kín càng lâu thì sẽ càng đậm, cảm giác ngột ngạt khiến người ta khó thở..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui