Duyên Trời Định Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu


Không biết là do Chúc Minh Đức bị đánh thức hay là do vốn dĩ còn chưa kịp ngủ mà trả lời rất nhanh.
“Đã ổn định rồi, chỉ là cơ thể vẫn còn rất yếu.

Sếp và cậu Cố đã liên hệ với Chuyên gia huyết học và ADN nổi tiếng nước ngoài rồi, bọn họ sẽ đến nước Z để tham gia hội chẩn sớm thôi...”
Tống Hân Nghiên thở phào một hơi, không làm phiền Chúc Minh Đức thêm nữa.
Cô vén chăn bước xuống giường, định đến nhà bếp rót ly nước uống nhưng vừa mới mở cửa phòng thì một ly nước đã xuất hiện trước mặt cô.
Tống Hân Nghiên ngạc nhiên nhìn chằm chằm ly nước kia hai giây, sau đó nhìn dọc theo tay cầm nước lên phía trên: “Anh?”
Cô có hơi bất ngờ: “Sau khi anh đưa em về rồi mà vẫn chưa đi ư? Anh, anh vẫn còn lo lắng cho em à?”
Tống Dương Minh cưng chiều khẽ xoa tóc cô làm nó rối tung lên: “Tất nhiên là anh lo rồi, anh vừa mới tới Hải Thành xử lý công việc được một nửa thì hay tin em xảy ra chuyện, vội vàng tức tốc quay về luôn.

Đến giờ đã hai ngày rồi, anh vẫn luôn không hề chợp mắt.

Sau khi đưa em về thì cũng đã trễ, nên anh quyết định không về nữa, cứ ở chỗ mấy đứa mượn cái ghế sô pha để ngủ thôi.”
Thấy Tống Hân Nghiên nhíu đôi mày thanh tú lại.
Tống Dương Minh cười nói: “Được rồi, em đừng nghĩ lung tung nhiều chuyện nữa.

Mau về giường rồi ngủ đi, trời còn chưa sáng đâu.”
Anh khẽ ngừng lại một thoáng rồi nói tiếp: “Dù sao thì Tưởng Minh Trúc cũng là con gái của Tưởng Tử Hàn, cậu ta sẽ không bỏ mặc con gái mình xảy ra chuyện đâu, thu hồi trái tim kia của em lại đi, cứ an tâm thanh thản mà ngủ thôi.”
Tống Hân Nghiên cười khổ: “Em cũng muốn lắm chứ, chỉ là sau khi thức rồi thì không ngủ được nữa.”
Tống Dương Minh yên lặng nhìn cô: “Hân Nghiên, rốt cuộc Tưởng Minh Trúc có địa vị thế nào trong lòng e? Chẳng lẽ em không phát hiện, tình cảm của em dành cho con bé đó đã hơn sự yêu thích bình thường rồi hay sao?”
Anh đau lòng sửa lại mái tóc rối bời cho Tống Hân Nghiên: “Không phải là anh không cho em đối xử tốt với con bé, chỉ là anh sợ em sẽ đem phần tình cảm của mình đối với Tưởng Tử Hàn dời sang Tưởng Minh Trúc, rồi lại tiếp tục làm ra những chuyện không màng đến an nguy của bản thân thôi...”
Vẻ mặt Tống Hân Nghiên tràn ngập sự áy náy: “Không đâu anh.”

Cô lắc đầu: “Anh, anh cứ yên tâm, chút chừng mực này em vẫn có, em cũng tự hiểu rõ.

Tình cảm giữa em và Tưởng Minh Trúc chắc chỉ là tri kỷ tâm đầu ý hợp thôi.

Chỉ là ngay từ đầu em đã cảm thấy giữa mình và cô nhóc ấy có một loại duyên phận rất thần kỳ, phải nói thế nào nhỉ? Có lẽ là sự cuốn hút lẫn nhau, khi ở chung thì tính cách của tụi em có rất nhiều điểm giống nhau.

Đã thế cô nhóc kia còn rất chững chạc, trên người lúc nào cũng mang theo một sự từng trải khiến người ta đau lòng, cho nên em mới không kìm lòng được mà muốn gần gũi với cô bé hơn.

Nhưng mà em đảm bảo, tình cảm giữa bọn em chỉ là bạn bè thôi...”
Lúc này Tống Dương Minh mới thở phào nhẹ nhõm: “Ừ, tự trong lòng em hiểu rõ là được.

Mau đi ngủ đi.”
Tống Hân Nghiên gật đầu, định quay về phòng thì điện thoại được cô cầm ra trong tay chợt đổ chuông.
Cô nhìn màn hình, là số điện thoại của công ty.
Vào khoảng thời gian này?
Không biết vì sao mà đột nhiên cô lại có một linh cảm không lành.
Vừa bắt máy, giọng nói đầu dây bên kia lập tức truyền tới: “Hân Nghiên, có chuyện không hay rồi, phân xưởng dung dịch gốc trong nhà máy sản xuất sản phẩm mới bị nổ rồi.”
Tống Hân Nghiên như bị người ta giáng một gậy vào đầu!
Sau khi sửng sốt vài giây, cô vội chạy về phòng, tìm đại một cái áo khoác trong tủ, cũng chẳng kịp thay đồ ngủ luôn, chỉ khoác thẳng áo ngoài lên rồi đi ra khỏi phòng.
Lúc Tống Hân Nghiên mặc quần áo xong đi ra ngoài là Tống Dương Minh đã thay quần áo, giày dép chỉnh tề cầm chìa khóa xe đợi cô.
“Anh chở em đi.”
Hai anh em nhìn nhau mấy giây, sau đó Tống Hân Nghiên gật đầu.

Kỹ thuật lái xe của Tống Dương Minh đã được huấn luyện đặc biệt trong quân đội.

Hơn nửa đêm nên đường vắng xe, xe phóng thẳng một đường, quãng đường nửa tiếng bị anh rút lại còn mười lăm phút.
Có hai nhà máy bị nổ.
Nhà máy này là nhà máy sản xuất lớn nhất trong nước của PL.
Đơn đặt hàng cho sản phẩm mới dồn dập, còn chưa mở bán là Tống Hân Nghiên đã đề nghị tăng giờ làm việc rồi, tất cả dây chuyền sản xuất đều chuẩn bị sẵn sàng.
Ai ngờ bây giờ mới bắt đầu mà đã xảy ra chuyện.
Đoạn đường mấy trăm mét bên ngoài để đến phân xưởng cũng đã bị phong tỏa.
Tống Dương Minh chỉ có thể tìm một chỗ đỗ xe ngoài đoạn đường bị phong tỏa.
Trước khi Tống Hân Nghiên xuống xe, anh nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cô: “Em đừng sốt ruột, cũng đừng sợ.

Cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng đều có anh trai ở đây chống đỡ.”
Tống Hân Nghiên cảm động đến mức ướt mi, cong môi cười với Tống Dương Minh: “Anh, em cảm ơn anh.”
Vừa định mở cửa xuống xe.
Điện thoại vang lên.
Là Đường Vũ Diệp.
Tống Hân Nghiên bắt máy: “Chị Vũ Diệp, em tới rồi.”
Giọng nói của Đường Vũ Diệp bình tĩnh, chín chắn.

Tuy nôn nóng nhưng không hề rối loạn.

Cô ấy nhanh chóng chọn những việc trọng điểm rồi nói qua một lượt: “Phân xưởng bị nổ là nhà kho chứa dung dịch gốc.

Khi ấy các nhóm công nhân đều đang làm việc tăng ca, có rất nhiều người.

Nổ chết tại chỗ năm người, ba mươi sáu người bị thương, trong đó mười hai người bị thương nặng đã được đưa vào ICU, những người còn lại...”
Đường Vũ Diệp nói một hơi, rồi thở dài: “Cảnh sát đến rồi, đang điều tra nguyên nhân sự cố.

Có điều, dung dịch gốc của chúng ta nháy mắt bị mất sạch như vậy, e rằng chúng ta phải kéo dài thời hạn của mấy đơn hàng rồi...!Khó khăn lắm sản phẩm mới bùng nổ như vậy, mà bây giờ lại thành thế này...”
Trong lòng Tống Hân Nghiên vô cùng nặng nề, nhưng lý trí vẫn còn: “Bây giờ quan trọng nhất là trấn an gia đình người thiệt mạng, cứu chữa công nhân bị thương, phối hợp với cảnh sát điều tra nguyên nhân sự cố.

Còn dung dịch gốc thì cứ từ từ nghĩ cách, xem thử có thể bổ sung hay không.”
Đường Vũ Diệp nói bằng giọng nghiêm trọng: “Làm gì có chuyện dễ dàng như thế.

Dung dịch gốc của sản phẩm mới đều được vận chuyển từ tổng công ty của PL tới đây, từ lúc chuẩn bị đến hải quan thì ít nhất cũng phải nửa tháng.

Không thể giao hàng đúng hạn, cộng thêm phải bồi thường cho sự việc này, rồi phân xưởng không cách nào vận hành trở lại ngay được...!Lần tổn thất này khó mà ước tính, chị chỉ sợ...”
Hai bên đầu dây đồng thời im lặng.
Tống Hân Nghiên ngắt điện thoại.
Cô im lặng, cắn chặt môi, đôi mắt to tròn trong trẻo giờ đây ngập nước, vừa uất ức cam chịu lại vừa kiên cường.
Tại sao chứ!
Tạo sao lần nào cũng như vậy!
Chỉ cần cô sắp thành công thì sẽ lại xuất hiện đủ loại sự cố!
Là vì ai?
Là ý trời ư?
Chẳng lẽ cô khó được tha thứ đến vậy sao?
Tống Dương Minh nhìn cô mà đau lòng vô cùng.

Anh nắm chặt hai vai của Tống Hân Nghiên, cưỡng ép kéo cô vào trong lòng.
Tống Hân Nghiên nhắm mắt, lẳng lặng dựa vào anh vài giây.
Đến khi mở mắt ra, trên người cô như được khoác thêm một lớp áo giáp súng đạn bắn không thủng.
Hai người xuống xe, đi bộ đến nhà xưởng.
Nhà kho xảy ra chuyện bị vây hai đường cảnh giới.
Trong đường cảnh giới, hiện trường xảy ra sự cố vô cùng thê thảm, gần như đã lây lan hết cả nhà xưởng.
Nóc nhà bị lật tung, các loại nguyên vật liệu bị nổ bay hết, còn có máu của công nhân đã thiệt mạng...
Mùi khét của nguyên vật liệu tỏa khắp trong không khí.
John và mấy quản lý cấp cao trong công ty cũng đã có mặt.
Tuy rất nhiều người, nhưng bầu không khí lại vô cùng nặng nề và yên tĩnh.
Có cảnh sát nâng đường cảnh giới lên đi ra, ánh mắt đặt trên Tống Hân Nghiên là người tới cuối cùng: “Cô là Tống Hân Nghiên phải không?”
Nhóm người John quay đầu lại mới phát hiện cô đã đến.
Tống Hân Nghiên bước lên, gật đầu: “Phải.”
Cảnh sát cầm sổ ghi chép viết lại: “Người phụ trách phân xưởng nói cô là người tăng thêm thời gian làm việc?”
Tống Hân Nghiên mím môi: “Là do tôi đề nghị.”
Vẻ mặt cảnh sát nghiêm lại khiển trách: “Cô có biết việc này là trái luật hay không?”
Vẻ mặt Tống Hân Nghiên bình tĩnh, cô nói: “Việc kinh doanh của công ty cần thì công nhân trong công ty có nghĩa vụ phối hợp với để phát triển công ty.

Công nhân tăng ca, quá giờ làm việc bình thường thì tiền tăng ca hàng ngày tăng gấp đôi tiền lương, cắt ngày nghỉ thì gấp ba tiền lương.

Việc tăng ca được tiến hành dựa trên cơ sở tình nguyện giữa đôi bên.”
Sắc mặt cảnh sát không được tốt cho lắm: “Có phải đôi bên tự nguyện hay không thì còn cần phải điều tra.

Trước khi chưa xác định thì việc cô bắt công nhân tăng ca bị nghi là hành vi trái luật, bây giờ cần cô đến cục cảnh sát cùng chúng tôi để phối hợp điều tra.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui