Tống Hân Nghiên không chịu nổi Tưởng Minh Trúc điện thoại dây dưa oanh tạc, cuối cùng đồng ý gặp cô bé vào Tết Nguyên tiêu, cùng cô bé ăn tết.
Hôm nay là Tiết Nguyên tiêu.
Tống Hân Nghiên ra ngoài từ sớm, đến nơi hẹn với Tưởng Minh Trúc trước giờ.
Nhưng khi cô đến nơi, hai bé con đã ngồi trên ghế dài, vui vẻ uống trà sữa nóng hổi trong cốc bày trước mặt.
Tống Hân Nghiên thấy Tưởng Minh Triết cũng ở đây, tâm trạng vốn vui vẻ lại càng thêm sung sướng.
"Sao người nhà hai đứa lại đồng ý thả hai đứa một mình ra ngoài thế?"
Tưởng Minh Trúc khinh thường bĩu môi: "Đương nhiên là không nói thật cho bọn họ chứ sao."
Tưởng Minh Triết vừa thấy Tống Hân Nghiên là đôi mắt to đen bóng càng thêm sáng ngời, đôi môi non nớt không nhịn được mà tươi cười ngại ngùng: "Chúng cháu nói muốn đi hiệu sách chơi, người nhà cho chú tài xế và dì bảo mẫu đưa bọn cháu ra ngoài."
"Hai bé thông minh ghê."
Tống Hân Nghiên vươn tay qua bàn, xoa nhẹ hai cái đầu nhỏ.
Tưởng Minh Triết hưởng thụ nheo mắt.
Tưởng Minh Trúc phồng mang trợn má: "Đừng xoa loạn kiểu tóc của con, thục nữ ra ngoài sao có thể đầu bù tóc rối được."
Tống Hân Nghiên cố ý trêu ghẹo: "Nhưng trần đời có thấy cô thục nữ nào chỉ dùng nắm tay nói chuyện đâu."
Tưởng Minh Trúc trợn nguýt mắt sang: "Đấy là con đang bảo vệ quyền lợi của bản thân, bảo vệ chính mình."
"Được rồi." Vất vả lắm mới gặp được một lần, Tống Hân Nghiên cũng không muốn chọc bé con buồn bực.
Cô đánh mắt nhìn chiếc ghế dài cách đó không xa, tài xế và bảo mẫu nhà họ Tưởng ngồi bên đó.
Hai người tập trung tinh thần cao độ, nhìn chằm chằm bên này không rời một khắc.
Tống Hân Nghiên hất cằm ý bảo sau lưng hai bé, hạ giọng hỏi: "Hai đứa treo đầu dê bán thịt chó như thế, không sợ bọn họ nói cho người lớn trong nhà à?"
"Không đâu ạ."
Tưởng Minh Triết ngoan ngoãn lắc đầu, chớp chớp đôi mắt to tròn sáng ngời, nghiêm túc nói: "Chúng cháu đã thu mua bọn họ rồi."
Tống Hân Nghiên: "..."
Đúng là con nhà giàu có khác, mới tí tuổi mà đã hiểu biết, giác ngộ, thủ đoạn thế này… cô tự cảm thấy mình còn không bằng…
Tống Hân Nghiên giơ ngón cái với hai bé con, lấy tiền lì xì chuẩn bị sẵn ra: "Lì xì năm mới, tuy hơi muộn nhưng cũng là tấm lòng của dì."
"Cảm ơn dì ạ." Tưởng Minh Triết hưng phấn nhận lấy.
Tưởng Minh Trúc giả bộ kiêu ngạo gật đầu, gương mặt nhỏ nhắn ra vẻ thành thục tràn đầy ý cười không kiềm được: "Cảm ơn."
Phản ứng của hai nhóc cưng khiến Tống Hân Nghiên vui vẻ không thôi.
Cô nghiêng người tới, lần lượt thơm mỗi đứa một cái: "Không cần cảm ơn."
Quý ông nhỏ Tưởng Minh Triết vuốt nơi được hôn, gương mặt nhỏ nhắn nháy mắt đỏ bừng, đáng yêu cực kỳ: "Chúng… Chúng cháu cũng chuẩn bị quà cho dì."
"Ồ, là cái gì vậy?"
Tưởng Minh Triết ngượng ngùng cầm một bao lì xì trong túi áo vest ra, đưa hai tay tới: "Chúc mừng sản phẩm mới của dì Hân Nghiên thành công."
Tưởng Minh Trúc ngoài lạnh trong nóng, mím đôi môi nhỏ nhắn hồng phấn lại: "Con chung với Minh Triết, không cần cảm ơn."
Bao lì xì hơi mỏng, sờ không ra bên trong là cái gì, nhưng trong lòng Tống Hân Nghiên lại như đánh đổ vại mật, vừa ngọt ngào lại vừa cảm động.
Cô thỏa mãn đến mức hai mắt ướt át.
Cô đưa hai bé con đến nhà hàng tư, gọi một bàn đồ ăn phù hợp cho trẻ nhỏ.
Tưởng Minh Trúc không hài lòng, nằng nặc đòi thêm vài món vị nặng.
Lần trước dạ dày cô bé bị thương đã tạo thành bóng ma cho Tống Hân Nghiên, nhưng cô lại không đành lòng cự tuyệt, chỉ có thể chọn thêm hai món hơi có vị cay.
Đồ ăn đã được bưng lên.
Hai bé con khen hai món cay không dứt miệng.
Thấy hai đứa ăn ngon lành thỏa mãn ra mặt, Tống Hân Nghiên cũng vui vẻ mỉm cười.
Đồ ăn vị cay rất ít, chẳng mấy chốc đã thấy đáy, hai nhóc con vì miếng thịt cuối cùng mà tranh luận không thôi.
Tống Hân Nghiên cũng không ngăn cản.
Cô cười tủm tỉm nhìn hai đứa, cuối cùng ánh mắt dừng trên mặt Tưởng Minh Triết.
Ba Tưởng Minh Triết là Tưởng Diệc Sâm.
Nghĩ đến Tưởng Diệc Sâm, Tống Hân Nghiên không nhịn được mà nhớ tới lời Dạ Vũ Đình trước đó.
Nếu giữa Tưởng Diệc Sâm và Tống Thanh Hoa có gì mờ ám thật, có lẽ nào Tưởng Minh Triết với Tống Thanh Hoa…
Nghĩ đến khả năng này, Tống Hân Nghiên giật thót.
Cô lại nhìn về phía Tưởng Minh Triết, ánh mắt mang theo vài phần nghiền ngẫm.
Cậu bé này xinh xắn đáng yêu, tóc hơi dài một chút, gần như trông giống hệt Tưởng Minh Trúc.
Nhìn kiểu gì cũng chẳng có điểm nào giống Tống Thanh Hoa cả…
Đầu óc Tống Hân Nghiên bỗng chốc hỗn loạn, suy nghĩ cũng lộn xộn hết cả lên, bay tận chín tầng trời.
Tống Thanh Hoa biết tung tích của con cô, lại có thông đồng với Tưởng Diệc Sâm.
Vậy liệu có khả năng nào… Tưởng Minh Triết là con cô không?
Suy nghĩ này dọa Tống Hân Nghiên sững sờ tại trận, trái tim đập lỡ một nhịp, sau đó lần nữa sống lại, hoàn toàn loạn nhịp.
‘Thình thịch, thình thịch.’
Cô đè nén tâm tình kích động, gắng sức để giọng nói mình bình tĩnh lại: "Tiểu Triết, cháu có nhớ mẹ cháu trông như thế nào không?"
Nhóc con bị hỏi ngớ người.
Cậu bé ngơ ngác nhìn Tống Hân Nghiên, mờ mịt lắc đầu: "Dì Hân Nghiên, cháu không có mẹ."
Đôi mắt to tròn sáng ngời của cậu bé lộ vẻ mất mát: "Cháu không có mẹ, càng chưa từng gặp mẹ.
Trước khi gặp ba vẫn chỉ ở cùng dì bảo mẫu thôi…"
Hơi thở của Tống Hân Nghiên run rẩy, cảm xúc đang dùng hết sức đè nén lại đã thấp thoáng sắp bùng nổ rồi: "Vậy cháu còn nhớ lúc ấy cháu và dì bảo mẫu sống ở đâu không?”
Tưởng Minh Triết nghiêm túc nghĩ ngợi, lắc đầu: "Trước kia thì không biết.
Nhưng giờ cháu biết rồi, đó là nước ngoài.
Người ở đó không giống người bên này.
Chỗ cháu ở khi ấy rất nhiều người da trắng, da đen, mắt xanh tóc vàng.
Sau khi bay đến thủ đô, người ở đây khác hẳn bên đó.
Mọi người đều da vàng tóc đen như cháu.
Bà nội với em gái nói nơi này là nước Z, chúng ta là người nước Z…"
Không biết tại sao, Tống Hân Nghiên bỗng dưng rất muốn khóc.
Hốc mắt cô ửng đỏ, giọng nói cũng khản đặc: "Vậy Tiểu Triết còn nhớ nơi đó là nước nào? Thành phố nào không?"
Tưởng Minh Triết ngoan ngoãn lắc đầu: "Cháu không biết.
Cháu rất ít ra ngoài, mỗi ngày đều có rất nhiều thầy cô đến nhà dạy cháu học, nhưng bọn họ đều nói tiếng phổ thông nước Z…"
Tưởng Minh Trúc ăn được miếng thịt cay cuối cùng như ý nguyện.
Cô nhóc phồng má nhai thịt, ánh mắt thông minh lanh lợi nhìn tới liếc lui giữa Tống Hân Nghiên và Tưởng Minh Triết.
Sau khi nuốt thịt xuống, Tưởng Minh Trúc dò xét hỏi: "Chắc không phải mẹ nghi ngờ Tưởng Minh Triết là con mẹ chứ?"
Không hỏi được tin gì, Tống Hân Nghiên khó tránh khỏi ủ rũ.
Nhưng cô cũng biết bản thân quá nôn nóng:
Cô mỉm cười lắc đầu nói: "Mẹ còn đang hy vọng là như vậy đây."
Tuy không tỏ vẻ rõ ràng, nhưng ý tứ đã biểu thị rõ cô có suy đoán này.
Tưởng Minh Trúc và Tưởng Minh Triết đều không ngốc, hai nhóc con khôn khéo liếc nhìn nhau, lập tức trấn an cô.
Tưởng Minh Trúc tức giận nói: "Mẹ đã hứa làm mẹ chúng con rồi cơ mà."
Tưởng Minh Triết gật cái đầu nhỏ: "Con sẽ là đứa con thật ngoan."
Tống Hân Nghiên bị hai bé con làm cho ấm lòng, vội cười nói: "Ừ ừ ừ, mẹ đã nói rồi, sau này mẹ sẽ là mẹ của hai đứa.
Nhưng đây là bí mật của ba chúng ta thôi nhé."
Nếu bị Tưởng Tử Hàn biết việc này.
Với tính tình của anh chắc chắn sẽ băm cô thành nghìn mảnh mất..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...