Dạ Vũ Đình hơi suy sụp, nặng nề nói: "Anh không muốn bị người ta kiểm soát.
Chúng ta đều biết người phụ nữ Tống Thanh Hoa này rất có chỗ dựa.
Thực lực bà ta hùng hậu, tính tình kiêu ngạo, một khi cứng đối cứng thì tính cả anh, gia tộc của anh và em, thậm chí tính cả anh trai em nữa chắc cũng không thắng nổi bà ta.
Thế nên anh chỉ có thể tìm đường khác, nghĩ mọi cách nắm thóp bà ta.
Thật ra anh vốn chỉ định thử chút thôi, không ngờ lại tra ra bà ta có qua lại với Tưởng Diệc Sâm."
Anh ta chân thành tha thiết nhìn Tống Hân Nghiên: "Chỗ anh còn rất nhiều tài liệu về hành trình của Tống Thanh Hoa, nhưng đa số không có gì đáng để nghiên cứu cả.
Cũng chỉ có tập tài liệu này là có thông tin hữu ích thôi, khiến người ta vừa bất ngờ lại vui mừng, muốn không nghĩ nhiều cũng khó."
Có thể nhìn ra anh ta rất có thành ý.
Tống Hân Nghiên suy nghĩ hồi lâu, hờ hững đáp: "Tin này của anh chẳng có nghĩa lý gì với tôi cả.
Tống Thanh Hoa có hợp tác với Tưởng Khải Chính, thậm chí rất có khả năng là châu chấu trên một sợi dây.
Mấy năm nay Tưởng Diệc Sâm lại một mực theo bên cạnh Tưởng Khải Chính, được ông ta dạy bảo như con trai ruột.
Vậy thì việc anh ta có cấu kết với Tống Thanh Hoa, thậm chí có quan hệ không chính đáng với bà ta cũng là chuyện rất bình thường thôi.
Đằng nào bọn họ cũng là con người máu thịt, có dục vọng, còn là cá mè một lứa với nhau.
Hợp tác lâu rồi, ma xát sinh ra lửa cũng không có gì bất ngờ…"
"Cũng đúng."
Dạ Vũ Đình hơi mất mát.
Tin tức anh ta vất vả cực nhọc lắm mới lấy được, vậy mà đến chỗ Tống Hân Nghiên còn chẳng gợi lên nổi một mảnh bọt nước.
Anh ta không cam lòng nói: "Nhưng anh vẫn cảm thấy quan hệ giữa hai người họ không đơn giản như vậy."
Tống Hân Nghiên nghĩ một lát: "Được rồi, tôi cầm tư liệu này đi, cũng sẽ điều tra thử.
Cảm ơn anh cung cấp manh mối, nếu tin tức tiến thêm một bước thì phiền anh nói với tôi một tiếng."
Cô lại muốn rời đi.
"Hân Nghiên."
Dạ Vũ Đình lần nữa khẽ gọi cô lại: "Chẳng lẽ sau này chúng ta chỉ có thể nói chuyện công việc, đàm phán giao dịch thôi sao?"
Tống Hân Nghiên thờ ơ nhếch môi: "Tôi đã nói rồi, nếu ly hôn, sau này có cơ hội hợp tác thì vẫn có thể nói chuyện hợp tác."
Dứt lời, cô nhanh chóng rời đi.
Tống Hân Nghiên đi rồi, Dạ Vũ Đình ngẫm nghĩ một lát rồi gọi Dạ Nhất tới: "Chuẩn bị toàn bộ tư liệu về Nam Mặc Tầm đưa tới đây."
Dạ Nhất kinh ngạc nhắc nhở: "Số tư liệu của cô Nam Mặc Tầm trong tay chúng ta còn không nhiều bằng bên chỗ bà chủ.
Chủ tịch chắc chắn cũng biết rất nhiều.
Nếu anh muốn biết tỉ mỉ thì chi bằng tìm bọn họ hỏi xem?"
"Không được.” Dạ Vũ Đình cau mày: “Không thể huỵch toẹt nói nói ra chuyện này với ba tôi được.
Còn mẹ…"
Dạ Vũ Đình nghĩ ngợi: "Để tôi thử hỏi bà ấy trước đã rồi tính sau."
Nếu có thể hỗ trợ Tống Hân Nghiên, anh ta rất sẵn lòng lấy việc giúp người làm niềm vui.
Năm đó Nam Mặc Tầm chết không thấy xác, nói không chừng vẫn đang còn sống.
Không cần biết cô ta có quan hệ với Tống Hân Nghiên hay không, chẳng may khi Tống Hân Nghiên điều tra lại tra được tin của Nam Mặc Tầm thì sao?
Mà cho dù không có niềm vui bất ngờ này, anh ta cũng nguyện ý giúp Tống Hân Nghiên quấy đục vũng nước thủ đô và Tống Thanh Hoa.
Nước đục mới dễ bắt cá chứ, không phải sao?
…
Tới đêm.
Lịch Viên.
Quản lý tiệm trang sức đưa trang sức kết hôn tới.
Mộ Kiều Dung và Sở Thu Khánh đang thử từng thứ một.
Đúng lúc này, Tưởng Tử Hàn về tới.
Sở Thu Khánh lập tức tươi cười đon đả tiến lên: "Tử Hàn về rồi."
Cô ta ôm lấy cánh tay anh, kéo anh về phía sô pha: "Trang sức kết hôn đã tới rồi, anh cũng tới thử xem đi."
Trên bàn trà bày đầy hộp đựng trang sức tinh xảo lớn nhỏ đủ cả.
Sở Thu Khánh cầm một chiếc nhẫn nam tới, kéo tay trái Tưởng Tử Hàn, muốn đeo lên ngón áp út của anh.
Kim cương chế tác tinh xảo phản chiếu ánh sáng lấp lánh.
Tưởng Tử Hàn thẫn thờ nhìn chiếc nhẫn, nhưng lúc chiếc nhẫn sắp chạm tới ngón tay anh, anh chợt giật tay.
"Sao vậy?" Sở Thu Khánh khó hiểu hỏi.
Tưởng Tử Hàn hít sâu một hơi mới cố nén không rút tay về.
Mặt anh lạnh xuống, trong đầu bất chợt hiện lên gương mặt nhỏ kiêu căng ương ngạnh của Tống Hân Nghiên.
"Không sao!” Tưởng Tử Hàn trầm giọng đáp, cứng đờ chỉ vào chiếc nhẫn, buồn bực thúc giục: “Không phải muốn thử nhẫn à?”
Anh nhắm nghiền mắt lại, lúc mở ra, ánh mắt đã mang vài phần sắc bén, dùng ánh mắt gần như dò xét nhìn Sở Thu Khánh.
Tưởng Tử Hàn, nhớ cho kỹ, đây mới là vợ tương lai của mày!
Người phụ nữ xấu xa Tống Hân Nghiên kia không đáng để mày tiêu tốn tâm tư nhớ nhung!
Tưởng Tử Hàn tự mình ám thị xong, lúc nhìn chiếc nhẫn trong tay Sở Thu Khánh đã thấy thuận mắt hơn nhiều.
Sở Thu Khánh thoáng nghi hoặc, nhìn vào ánh mắt sắc bén sâu thẳm của Tưởng Tử Hàn khiến cô ta thấp thỏm không thôi, động tác đeo nhẫn cho anh cũng cẩn thận dè dặt hẳn lên.
Nhẫn nam không mảnh như nhẫn nữ, độ rộng lớn hơn, lại khảm nạm mấy viên kim cương nhỏ, trông vừa xa xỉ vừa phóng khoáng.
Làn da của đàn ông cũng không trắng trẻo nhẵn nhụi như phụ nữ.
Ngón tay Tưởng Tử Hàn thon dài, hơi rám nắng, phối với nhẫn màu trắng bạc trông đẹp mắt cực kỳ.
Sở Thu Khánh hài lòng cười híp mắt: "Vừa vặn."
Mộ Kiều Dung cũng đứng lên, nhìn nhẫn trên tay con trai rồi khen ngợi: "Kiểu dáng cũng đẹp nữa."
Tưởng Tử Hàn nhìn nhẫn trên ngón tay, vẻ mặt dần trở nên nham hiểm hung ác: "Tạm được."
Chiếc nhẫn cũng chỉ ở trên tay anh vài giây rồi lại bị anh tháo ra.
Sở Thu Khánh chưa kịp mừng đã như bị tạt nước lạnh, lập tức ủ rũ.
Cô ta nở nụ cười miễn cưỡng: "Nếu anh không thích kiểu dáng này, bọn họ còn đưa tới nhiều dạng lắm, anh có thể thoải mái lựa chọn."
Thấy Sở Thu Khánh phấn khởi háo hức như vậy, Tưởng Tử Hàn nhẫn nại ngồi xuống lựa chọn cùng cô ta.
Sở Thu Khánh rất hài lòng với kiểu dáng nhẫn nữ.
Lúc chọn đến nhẫn nam, không biết thế nào, Tưởng Tử Hàn lại bất giác chọn một mẫu nhẫn hoàn toàn không hợp đôi.
Không có kim cương đính trang trí, cũng không có hoa văn phiền phức, chỉ là một chiếc nhẫn vàng trắng đơn giản.
Vòng cổ, khuyên tai, cài đầu, lắc tay, cài ngực…
Sau khi lựa chọn một lượt, Tưởng Tử Hàn đã hao sạch kiên nhẫn, nhưng ngoài mặt thì lại dịu dàng hết mức: "Nếu thích thì giữ hết lại đi.
Chờ đến đám cưới đeo mỗi thứ một lần.
Hai người chọn trước đi, con đi xem Minh Trúc thế nào."
Dứt lời, anh đứng dậy lên tầng.
Chờ đến khi bóng dáng Tưởng Tử Hàn khuất sau ngã rẽ tầng hai.
Mộ Kiều Dung mới vui mừng nói với Sở Thu Khánh: "Dì chờ hai đứa cưới nhau đến mốc cả ra rồi đấy, cuối cùng cũng chờ được ngày này.
Có thể chứng kiến hai đứa thắm thiết yêu thương như bây giờ đúng là quá tốt."
Đáy mắt Sở Thu Khánh lướt qua vẻ thâm sâu.
Cô ta buông trang sức trong tay xuống, nắm tay Mộ Kiều Dung lên, tràn đầy áy náy: "Dì, lần trước đều tại cháu nôn nóng quá nên mới có thái độ không tốt với dì, cháu vô cùng xin lỗi.
Cũng là vì cháu quá để ý Tử Hàn thôi, xin dì đừng so đo với cháu."
Mộ Kiều Dung mỉm cười ôn hòa tao nhã, vỗ nhẹ mu bàn tay Sở Thu Khánh rồi trấn an: "Dì hiểu mà, dì không trách cháu đâu."
Bà ta thở dài: "Hai đứa sắp kết hôn rồi, dì cũng xem như hoàn thành nguyện vọng của lão Tưởng.
Chỉ cần sau này hai đứa sống thật tốt thì dì cũng an tâm."
"Trong lòng cháu chỉ có Tử Hàn thôi, cháu nhất định sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương anh ấy." Sở Thu Khánh ngoài mặt mỉm cười dịu dàng, trong lòng thì lại không nhịn được mà thầm oán.
Chỉ là một nhân tình thôi mà, bày ra bộ dáng mẹ chồng gì ở đây.
Nhưng cũng đúng thôi, Tưởng Khải Chính vốn dĩ không coi trọng Mộ Kiều Dung.
Nếu thật sự để ý thì sao có thể không nói cho bà ta chuyện giả chết thoát xác được.
Nếu Mộ Kiều Dung biết Tưởng Khải Chính không chết, còn biết lão già kia đã sớm thần phục dưới váy của cô ta thì không biết có tức chết không đây?
Tưởng tượng đến vẻ mặt Mộ Kiều Dung khi chuyện này bị vạch trần, Sở Thu Khánh không nhịn được đắc ý trong lòng.\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e\u000e.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...