Đôi mắt cô nóng bừng, cổ họng cũng dần cứng lại, giọng nói không khỏi nghẹn ngào, cô nói: “Anh như vậy...!Em phải làm sao bây giờ? Anh đùa quá trớn rồi đấy...”
Quá trớn đến độ cô không chịu đựng nổi nữa.
Cố Vũ Tùng ở ngoài cửa cũng không nhịn được mà thở dài.
Tống Hân Nghiên thế này khiến anh ta cảm thấy thương xót.
Nhưng anh ta lại không ngăn cản...
Sở Thu Khánh ở cửa cũng không ngăn cản.
Có mấy người Cố Vũ Tùng ở đây, cho dù cô ta có ngăn cản cũng vô dụng.
Huống chi cô ta cũng muốn xem con chip thao túng trí nhớ đối với Tưởng Tử Hàn mạnh như thế nào!
Trong phòng bệnh, Tưởng Tử Hàn nhìn đôi mắt đỏ ửng của Tống Hân Nghiên, lồng ngực bất chợt lại cảm thấy khó chịu.
Anh che ngực, hô hấp trở nên dồn dập, đôi mày kiếm cũng khó chịu mà cau chặt lại.
Sở Thu Khánh giật mình, không dám thờ ơ nữa mà nhanh chóng chạy vào trong: “Anh Hàn, anh đừng kích động, không sao, không sao đâu, nếu không muốn nhớ thì đừng nhớ...”
Tưởng Tử Hàn hòa hoãn lại một chút, đẩy Sở Thu Khánh ra rồi chậm rãi ngồi dậy từ giường bệnh.
Mặt anh hờ hững, lạnh lùng, nhìn về phía Tống Hân Nghiên.
Người trong phòng đồng loạt nín thở, căng thẳng chờ xem phản ứng của anh.
Tưởng Tử Hàn nhìn chằm chằm Tống Hân Nghiên hồi lâu, sau đó bất chợt bật cười mỉa một tiếng, sâu trong đôi mắt lạnh nhạt kia đều là vẻ khinh thường: “Phụ nữ bây giờ đều giống như vậy sao? Mặt dày súng bắn không thủng?”
Mặt Tống Hân Nghiên lập tức tái mét!
Giọng điệu Tưởng Tử Hàn lạnh lùng nói thêm: “Một người phụ nữ đã kết hôn mà ba lần bốn lượt muốn dụ dỗ tôi, rốt cuộc là ai cho cô mặt mũi làm thế!”
Đầu óc Tống Hân Nghiên trống rỗng, cơ thể run lên không cách nào chịu đựng nổi.
“Anh Hàn, đừng nói nữa.”
Cố Vũ Tùng thở dài che mắt lại.
Anh ta đã có thể dự đoán trước được cảnh sau khi anh Hàn khôi phục trí nhớ sẽ theo đuổi vợ như thế nào rồi.
Tưởng Tử Hàn lạnh lùng liếc nhìn Cố Vũ Tùng, cứ như thể không nghe thấy lời anh ta nói, những lời như dao sắc lạnh vừa rồi lại lần lượt được thốt ra: “Tống Hân Nghiên, chính cô không biết xấu hổ còn muốn kéo tôi xuống nước à? Thật không rõ do cô ngu hay giả vờ ngu nữa.”
Anh lại cười giễu: “Đến giờ tôi vẫn chưa thể nào nghĩ thông được, không rõ tình huống lúc đó như thế nào mà tôi lại ngồi chung một xe với cô! Cô cũng đừng nghĩ nhiều, tôi bảo vệ cô khi gặp tai nạn chỉ là xuất phát từ bản năng bảo vệ phụ nữ của người đàn ông thôi, không có ý gì khác.
Hiện tại ở trước mặt mọi người, tôi cảnh cáo cô, vợ của tôi là Sở Thu Khánh, cả đời này người phụ nữ tôi yêu và duy nhất tôi từng yêu cũng chính là cô ấy.
Trước đây là vậy, sau này cũng sẽ không thay đổi.
Nếu cô còn u mê không tỉnh ngộ, đến lúc đó đừng trách tôi khiến cô đau khổ! Nơi này không chào đón cô, mời cô cút đi ngay!”
Cố Vũ Tùng: “...”
OK!
Hoàn mỹ!
Tự mình tìm đường chết, đúng là muốn ngăn cũng không ngăn nổi!
Sở Thu Khánh có nằm mơ cũng không ngờ Tưởng Tử Hàn lại dứt khoát như vậy.
Nhưng hiệu quả này khiến cô ta cực kỳ hài lòng.
Món đồ này của người nước ngoài đúng là lợi hại! Không ngờ một con chip lại có thể làm cho trí nhớ Tưởng Tử Hàn rối loạn như thế!
Cô ta đắc ý nhìn Tống Hân Nghiên.
Trong mắt Tống Hân Nghiên không hề có sự tồn tại của cô ta.
Cô im lặng nhìn Tưởng Tử Hàn, như thể đây mới là giây phút đầu tiên cô gặp gỡ người đàn ông này vậy.
Từng lời hứa hẹn của anh với cô, sự tốt đẹp mà anh dành cho cô, rồi cả sự tàn nhẫn và tổn thương lúc trước anh trao cho cô nữa, tất cả đều hỗn loạn xuất hiện trong đầu cô.
Khi đã quá kinh hoảng thì sẽ hóa bình tĩnh như đã chết lặng, cuối cùng sẽ không còn bị kích động bởi bất kỳ cơn sóng nào nữa.
Thật lâu sau, Tống Hân Nghiên chợt bật cười.
Nụ cười của cô trống rỗng mà lạnh nhạt: “Tốt lắm, cuối cùng anh cũng nói ra lời thật lòng.”
Tống Hân Nghiên nghiêng đầu, ánh mắt trong vắt bỗng chốc trở nên sâu không thấy đáy: “Tưởng Tử Hàn, anh biết không, tôi chờ lời này của anh lâu lắm rồi.
Từ khi chúng ta quen biết nhau đến giờ, dù tốt hay xấu, dù lúc tình cảm sâu đậm hay tổn thương, đều phải theo ý của anh hết.
Tôi vẫn luôn luôn thụ động, mỗi khi thái độ anh chuyển biến thì tôi đều phải chờ, chờ đến một ngày anh sẽ thay đổi.”
Cố Vũ Tùng tuyệt vọng, không đành lòng nghe tiếp nữa.
Tưởng Tử Hàn mím chặt đôi môi trắng bệch, nhíu mày nhìn Tống Hân Nghiên.
Trên mặt Tống Hân Nghiên không có buồn vui, rất bình tĩnh cũng rất tàn khốc, tự bóc trần tổn thương và đau đớn nơi lồng ngực: “Ban đầu tôi đã lừa anh một lần, bây giờ anh lừa lại tôi, giữa chúng ta xem như xóa nợ.”
Cô xoay người đi ra ngoài: “Trước kia là tôi mắt mù mới thích anh.
Sau này, không hẹn gặp lại.
Anh cũng không cần phải lo tôi sẽ quấn lấy anh không tha nữa, cứ từ biệt thế này đi.”
Tống Hân Nghiên đi lướt qua Cố Vũ Tùng, rời khỏi phòng bệnh.
Cố Vũ Tùng không đành lòng, đưa tay ngăn lại: “Chị dâu...”
“Tránh ra.”
Giọng nói lạnh lùng không chút độ ấm phát ra từ miệng Tống Hân Nghiên.
Cố Vũ Tùng vô thức run lên, thu tay lại theo bản năng.
Tống Hân Nghiên rời đi không chút lưu luyến.
“Anh Hàn, anh...” Cố Vũ Tùng thở dài, bất đắc dĩ lên tiếng: “Rồi sẽ có một ngày anh phải hối hận vì những gì mình đã nói hôm nay.”
Nói xong, anh ta vội vã đuổi theo Tống Hân Nghiên.
Chúc Minh Đức tiễn các bác sĩ xong, lúc quay lại vừa vặn nghe được phần cuối, kết hợp với nét mặt của mấy người trong ngoài phòng bệnh, anh ta lập tức hiểu được đại khái vấn đề.
Anh ta nhìn trái nhìn phải, lúc này bèn đưa ra lựa chọn bảo toàn chính mình, cũng xoay người, đóng cửa phòng bệnh rồi rời đi.
Trong phòng bệnh tĩnh lặng, chỉ còn lại Sở Thu Khánh và Tưởng Tử Hàn.
Tưởng Tử Hàn buông lỏng bàn tay đang nắm chặt chăn, đầy áy náy mà ngẩng đầu lên, nhìn về phía Sở Thu Khánh: “Xin lỗi, là anh không giải quyết tốt chuyện cá nhân, khiến em tủi thân rồi.
Có lẽ anh đã từng làm gì đó hoặc nói gì đó khiến Tống Hân Nghiên hiểu lầm nên mới khiến cô ta cảm thấy như vậy.
Nhưng anh đảm bảo với em, anh thật sự không có tình cảm gì với cô ta.”
Sở Thu Khánh vui vẻ đến mức không khép miệng lại được, cười rạng rỡ như giăng hoa đầy mặt: “Em biết mà.
Tử Hàn, em chưa từng nghi ngờ tấm chân tình mà anh dành cho em.
Bây giờ những người phụ nữ bên ngoài càng ngày càng tệ hại, chỉ vì muốn kiếm lợi từ chỗ anh mà thật sự thủ đoạn gì cũng dám dùng.
Đây không phải là lỗi của anh, anh không cần tự trách mình...”
Cố Vũ Tùng đuổi tới dưới cầu thang bộ của bệnh viện mới đuổi kịp Tống Hân Nghiên.
Anh ta rảo bước, tùm lấy Tống Hân Nghiên đang vội vàng đi về phía trước.
“Những lời vừa rồi của anh Hàn không phải thật lòng đâu, anh ấy đang bị thương, đó đều do di chứng của vết thương để lại.
Chị cần gì phải tức giận với anh ấy?”
Tống Hân Nghiên hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn xúc động phẫn nộ trong lòng.
“Tôi không tức giận.” Cô lạnh nhạt nói, vẻ mặt bình tĩnh, không còn sự bi thương và đau khổ như khi nãy ở phòng bệnh.
Cố Vũ Tùng kinh ngạc khó hiểu: “Vậy vừa rồi...”
“Tôi cố tình nói như thế đấy.” Tống Hân Nghiên cụp mắt, đáy mắt đầy phức tạp, thấp giọng nói: “Tôi biết những lời đó không phải chủ ý của anh ấy, anh ấy bị mất trí nhớ.”
Cô không so đo với anh, nhưng không có nghĩa là cô thật sự không để tâm đến những lời đó.
Cố Vũ Tùng nghe cô nói như vậy, cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại càng thêm khó hiểu hơn: “Nếu không tức giận, vậy vì sao còn nói những lời kia?”
Anh ta nhìn Tống Hân Nghiên: “Chị cố tình à? Muốn cho anh Hàn thấy dễ chịu hơn chút?”
“Không chỉ thế.”
Tống Hân Nghiên nở nụ cười tự giễu: “Chủ yếu là cho Sở Thu Khánh uống một viên thuốc an thần.
Tôi đang muốn cô ta tin rằng sau này tôi sẽ thật sự không còn dính líu gì đến Tử Hàn nữa.”
Cô nhìn Cố Vũ Tùng: “Chẳng lẽ cậu không cảm thấy anh Hàn bây giờ rất kỳ quái sao? Dù cho anh ấy đã quên tôi, dù trí nhớ anh ấy có hỗn loạn, nhưng kiểu quên và rối loạn này cũng quá mức phi logic.”
Cố Vũ Tùng nhíu mày gật đầu: “Tôi là bác sĩ, đương nhiên nhận ra được sự kỳ quái này, cho nên tôi mới mời những người bạn bè mà tôi tin tưởng đến hội chẩn.
Bây giờ đang chờ kết quả từ họ.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...