Ánh mắt hai người ở giữa không trung chém giết lẫn nhau.
Sở Thu Khánh giận dữ vô cùng, giật mãi mà không giật ra được.
Cô ta lạnh lùng mắng: “Tống Hân Nghiên, mày đúng là cái đồ sao chổi, sở dĩ Tử Hàn rơi vào kết cục ngày hôm nay đều do mày hại hết! Hôm nay dù thế nào tao cũng phải dạy cho mày một bài học!”
Tay trái không giật ra được thì cô ta sẽ dùng tay phải.
Tống Hân Nghiên đưa tay ra chặn lại, nắm chặt tay cô ta khóa lại ra sau lưng rồi đè chặt người cô ta lên mặt tường.
“Á!”
Sở Thu Khánh thét toáng lên: “Cái con khốn đê tiện này, mày làm gì thế hả, thả tao ra!”
Tống Hân Nghiên thuận tay đẩy cô ta một cái.
Sở Thu Khánh bị va vào tường phải lảo đảo hai bước rồi mới đứng vững được.
Cô ta lạnh lùng quay đầu lại, trừng mắt hung dữ nhìn Tống Hân Nghiên.
Vẻ mặt Tống Hân Nghiên lạnh băng, đôi mắt to tròn trong veo lúc này sâu như xoáy nước, bên trong cuồn cuộn sát ý lạnh như băng.
“Nhân lúc tôi chưa nổi giận, tốt nhất cô cút ra xa cho khuất mắt tôi đi!”
Cô khàn giọng nói, giọng điệu trầm thấp mang theo uy lực đè nén mạnh mẽ: “Bây giờ tôi chỉ còn một mình thôi, chó cùng rứt giậu.
Nếu cô muốn vu oan giá hoạ cho tôi thì tuỳ cô.
Nhưng nếu cô còn dám ở đây làm ồn, ảnh hưởng tới việc Tưởng Tử Hàn nghỉ ngơi khiến anh ấy không thể tỉnh lại đúng hạn thì tôi sẽ tính hết nợ mới lẫn nợ cũ một lần với cô!”
“Mày…”
Sở Thu Khánh tức giận đến mức đỏ hết cả mặt, cô ta đang định bùng nổ thì Cố Vũ Tùng và Chúc Minh Đức đã quay về.
Hai người họ vội chạy tới tách hai người phụ nữ kia ra.
Vẻ mặt Cố Vũ Tùng bất đắc dĩ, thấp giọng nói: “Cô Sở, ở đây là bệnh viện, anh Hàn của tôi cần phải nghỉ ngơi, mong cô yên lặng chút đi.”
Sở Thu Khánh tức muốn nổ phổi, phẫn hận chỉ vào Cố Vũ Tùng rồi lại chỉ vào Tống Hân Nghiên: “Được, được lắm, các người bắt tay với nhau đến đây bắt nạt tôi phải không.
Vậy thì để tôi đợi xem, lúc Tử Hàn tỉnh lại sẽ giúp mấy người hay là giúp tôi!”
Cô ta tức giận đẩy Cố Vũ Tùng ra rồi định rời đi.
Cô y tá vốn đang ở trong phòng quan sát nằm cạnh phòng bệnh để theo dõi tình trạng của Tưởng Tử Hàn đột nhiên lao ra ngoài: “Bệnh nhân tỉnh rồi.”
Mọi người nghe vậy, ai nấy đều kinh ngạc.
Tống Hân Nghiên và Cố Vũ Tùng lập tức quay người đi vào trong phòng bệnh.
Chúc Minh Đức thì quay người đi tìm bác sĩ hội chẩn mà Cố Vũ Tùng mời tới.
Gót chân Sở Thu Khánh di chuyển, cô ta cũng muốn đi vào trong.
Nhưng y tá đi sau cùng lại ngăn cô ta ở ngoài cửa: “Bệnh nhân vừa mới tỉnh nên cần không gian yên lặng tuyệt đối.”
Sở Thu Khánh tức đến đỏ mắt, chỉ vào Tống Hân Nghiên và Cố Vũ Tùng, nói: “Thế sao bọn họ lại được vào?”
Cô y tá lạnh nhạt nói: “Anh Cố lấy thân phận bác sĩ đặc biệt để ở lại chỗ chúng tôi.
Còn cô Tống là vợ của anh Tưởng, tất nhiên cô ấy có thể vào được rồi.”
Sở Thu Khánh tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi: “Là vợ cũ!”
Y tá không thèm quan tâm.
Lúc bác sĩ tới, biết sơ sơ tình huống của họ liền liếc Sở Thu Khánh một cái ý bảo cô ta cứ an tâm.
Sở Thu Khánh sửng sốt, cô ta bình tĩnh lại, trong lòng lập tức khấp khởi mừng thầm.
Vậy nghĩa là phẫu thuật thành công rồi?
Cô ta yên lòng, bỗng chốc không còn tức giận nữa mà chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay người rời đi.
Cứ để cho mấy người đắc ý trước một lúc đã, đợi tới lúc Tử Hàn tỉnh lại, để tôi chống mắt lên xem các người còn kiêu ngạo được đến lúc nào!
…
Tưởng Tử Hàn tỉnh rồi, nhưng sắc mặt của anh vẫn tái nhợt như cũ.
Anh mở to mắt, đờ đẫn để mặc cho bác sĩ làm kiểm tra.
Dáng vẻ suy yếu, mơ màng này của anh khác hắn dáng vẻ sát phạt quyết đoán ngày thường.
Tống Hân Nghiên đứng bên cạnh vẫn luôn nhìn anh chằm chằm, trái tim không nhịn được mà đau nhói từng cơn.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ ghi chép lại một loạt các dữ liệu kiểm tra rồi rời đi.
Cố Vũ Tùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, giải thích với Tưởng Tử Hàn: “Anh Hàn, phần đầu của anh bị tổn thương nặng, vừa rồi mới làm phẫu thuật xong, chỉ cần anh tỉnh lại thì sẽ không sao nữa…”
Ánh mắt Tưởng Tử Hàn dại ra, nhìn chằm chằm vào không khí, như thể không nghe thấy những lời Cố Vũ Tùng nói.
Cố Vũ Tùng thoáng sửng sốt rồi nói tiếp: “Anh Hàn, anh có khó chịu ở đâu không? Sau khi anh ngất xỉu, chị dâu bị doạ sợ muốn chết luôn, kiên trì ở cạnh chăm sóc anh cả đêm, còn chưa có thời gian chợp mắt nữa đó…”
Tưởng Tử Hàn vẫn không phản ứng lại.
Cố Vũ Tùng sửng sốt, anh ta vô thức nhìn về phía Tống Hân Nghiên.
Trong lòng Tống Hân Nghiên cũng trầm xuống.
Hai người đồng thời nhớ lại chuyện di chứng mà bác sĩ nói lúc trước.
Tống Hân Nghiên tiến lên phía trước, nắm lấy tay Tưởng Tử Hàn, khàn giọng mở miệng: “Tử Hàn, em là Tống Hân Nghiên đây, anh có còn nhớ em không?”
Cuối cùng thì Tưởng Tử Hàn cũng có phản ứng.
Đôi mắt của anh đột nhiên run run rồi từ từ nhìn về phía Tống Hân Nghiên.
Ánh mắt có phần ngây dại nhìn chằm chằm vào cô chừng hai giây, sau đó anh đột nhiên nhíu mày, mím môi hững hờ rồi đánh mắt đi.
Tống Hân Nghiên: “…”
Trong lòng Cố Vũ Tùng càng thêm bất an, anh ta vội nói: “Anh Hàn, anh còn nhớ vì sao chúng ta tới đây không?”
Ngay cả liếc anh ta một cái mà Tưởng Tử Hàn cũng lười, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào không khí, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Cõi lòng Cố Vũ Tùng lạnh như băng: “Không… Không phải anh mất trí nhớ rồi đó chứ!”
Vãi mìn!
Chuyện máu chó như vậy lại xảy ra với bọn họ ư!
Anh ta nuốt nước bọt, chỉ vào mình rồi sau đó lại chỉ sang Tống Hân Nghiên: “Anh nhìn kĩ thử xem, anh có còn nhận ra bọn em không? Em là ai?”
Lông mày Tưởng Tử Hàn nhíu lại lần nữa, anh mất kiên nhẫn mở miệng: “Cố Vũ Tùng, nếu cậu còn ầm ĩ nữa thì có tin tôi sẽ lấy con dao mổ tiễn cậu đi luôn không hả!”
Cố Vũ Tùng chấn động, không hề bị anh dọa sợ chút nào mà trong lòng lại càng thêm vui sướng.
Anh ta kích động đến suýt chút nữa bật khóc: “Vẫn còn biết em là ai, không mất trí nhớ là tốt rồi.”
Tống Hân Nghiên âm thầm thở dài nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao trong lòng cô lại thấy đau nhói đến lạ.
Cô cố kìm nén dòng nước mắt ấm nóng của mình, khàn giọng lên tiếng: “Anh đã hôn mê suốt một đêm rồi, có đói bụng hay không? Anh muốn uống nước không?”
Ánh mắt Tưởng Tử Hàn quay về phía Tống Hân Nghiên, dừng lại trên mặt cô.
Anh hờ hững nhìn cô thật lâu, sau đó thờ ờ rút bàn tay đang bị cô nắm về: “Cô là ai?”
Chỉ ba chữ đơn giản nhưng khiến phòng bệnh lập tức im phăng phắc.
Sắc mặt Tống Hân Nghiên tái nhợt, cô nhìn bàn tay trống rỗng của mình, trái tim theo đó cũng như bị khoét đi một mảng lớn.
Nụ cười cà lơ phất phơ trên mặt Cố Vũ Tùng bỗng trở nên đông cứng: “Ha ha… Anh Hàn à, không ngờ bây giờ anh cũng biết nói đùa rồi đấy.
Anh đã không mất trí nhớ thì còn giả vờ không quen biết cái gì.”
“Im miệng!”
Tưởng Tử Hàn chán ghét quát lớn: “Cố Vũ Tùng, sao cậu ồn ào thế hả.”
Cố Vũ Tùng: “…”
“Cậu đừng nói mấy chuyện ngu ngốc đó trước mặt tôi nữa.
Tôi nhớ rõ tôi đã xảy ra chuyện gì.”
Tưởng Tử Hàn day day giữa trán: “Tôi bị thương là vì cứu một cô gái rồi bị người khác đánh.
Bây giờ cậu chỉ cần nói cho tôi biết cô gái đó là ai? Vì sao mà để cứu cô ấy tôi lại dám hy sinh cả mạng sống của chính mình như thế…”
Cố Vũ Tùng: “…”
Tống Hân Nghiên: “…”
Hai người ngơ ngác nhìn anh, vẻ mặt khiếp sợ không thể diễn tả bằng lời.
Tưởng Tử Hàn thả tay xuống, vừa ngẩng lên thì đã chạm mắt với Tống Hân Nghiên.
Đôi mắt của cô gái vừa to vừa tròn, trong trẻo như một mặt hồ yên ả.
Cô nhìn anh, lúc này trong đôi mắt trong veo đó đang tràn đầy vẻ kinh ngạc, sợ hãi cùng đau đớn…
Trái tim Tưởng Tử Hàn đột nhiên buồn bực, khó chịu, giống như bị một bàn tay vô hình bóp nát khiến anh có bỗng thấy không thở nổi.
Những hình ảnh mơ hồ trong đầu đồng thời lướt qua như một cơn gió.
Nhưng khuôn mặt của người đó đều mờ nhạt, không thấy rõ.
Đầu anh đột nhiên đau đớn dữ dội.
Tưởng Tử Hàn kêu rên thành tiếng, hai tay ôm lấy đầu định đập xuống.
Tống Hân Nghiên đau đớn đến mức không thở nổi, ngay giây trước khi tay Tưởng Tử Hàn định đập vào đầu anh, cô đột nhiên cúi người, ấn mạnh hai tay anh xuống chỗ cũ: “Anh đừng động đậy… Tử Hàn, anh chịu một chút đi, bác sĩ sắp tới rồi…”
Giọng nói của cô run rẩy, mang theo vẻ nức nở.
Trái tim Tưởng Tử Hàn không hiểu sao cũng run rẩy theo, trong lòng đau đớn không chịu nổi…
“Sao lại thế?! Anh bị đau đầu à? Không phải lúc nãy vẫn còn bình thường sao?”
Cố Vũ Tùng sốt sắng hỏi nhặng lên, nhanh chóng nhấn chuông.
Đầu Tưởng Tử Hàn đau đến mức cứ như có ai ở bên trong đang đập vào đầu anh.
Anh hung dữ hất tay Tống Hân Nghiên ra, hai mắt đỏ bừng như máu, trong mắt ngập tràn vẻ chán ghét: “Cút đi! Cút ngay cho tôi!”
Tống Hân Nghiên bị anh hất một cái thì lảo đảo lùi về sau.
Đôi mắt anh ngập vẻ chán ghét, căm phẫn không chút che giấu như một thanh kiếm sắc bén cắm thẳng vào ngực cô…\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...