“Lách cách!”
Tưởng Tư Hàn lại châm một điếu thuốc, nhưng chỉ cầm giữa hai đầu ngón tay không hút: “Hay là Tống tổng nói tôi nghe thử, cái gì mới là hành vi mà chính nhân quân tử nên có?!”
Tống Thanh Hoa tức giận đến bật cười.
Bà ta hằn học trào phúng: “Cậu là cậu ba nhà họ Tưởng thì đã sao, quản lí tập đoàn Tưởng Thị thì đã sao, bề ngoài sáng sủa xinh đẹp, nhưng cũng không thể thay đổi sự thật rằng cậu là con hoang.
Tống Hân Nghiên là người phụ nữ của cậu khi nào? Cô ta là vợ hợp pháp, đường đường chính chính được pháp luật bảo hộ của Dạ Vũ Đình.
Không đến lượt cậu ra mặt thay cô ta.
Chẳng lẽ cậu muốn trơ trẽn cướp vợ của người khác?”
Tưởng Tư Hàn nhìn điếu thuốc đỏ hồng trên tay, mím môi lạnh lùng: “Dạ Vũ Đình cũng xứng sao?”
Anh nghiêng người về phía trước, hơi cúi xuống gần bàn.
Cảm giác áp bức vô tận ập với tư thế đó của anh ùn ùn ập đến chỗ Tống Thanh Hoa.
“Bà cho rằng nếu người phụ nữ của tôi muốn ra ngoài chơi, những người đàn ông khác thật sự dám chơi với cô ấy sao? Không đúng...”
Anh thản nhiên nhướng mày, giọng nói càng lúc càng trầm: “Phải là có ai dám thật sự chơi với cô ấy ư?”
Bất kể là nam hay nữ, người phụ nữ của anh muốn chơi, những người ngoài kia chỉ có thể bị chơi!
Chẳng ai dám tự tìm đường chết mà chơi đùa với cô!
Dạ Vũ Đình? Tống Thanh Hoa?
Ha ha!
Nếu bọn họ đã muốn làm ngoại lệ, vậy họ đều phải trả giá cho hành động của mình.
Tống Thanh Hoa chế nhạo: “Xem ra người hại Dạ Vũ Đình thành bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ, thật sự là cậu.
Cậu thật sự không quan tâm đến con dao mổ trên tay.”
“Vút…”
Vừa dứt lời, một con dao mổ màu bạc đã sượt qua má bà ta, cắm trên bàn.
Cán dao khẽ run lên, bên tai Tống Thanh Hoa vang lên một tiếng ong ong.
Tống Thanh Hoa hít một hơi, tim đập bình bịch!
Người vệ sĩ rút con dao mổ ra, kính cẩn trả lại cho Tưởng Tử Hàn.
Tưởng Tư Hàn ném con dao mổ xuống bàn, lạnh lùng nói: “Ngay cả người phụ nữ của mình tôi còn không thể bảo vệ, không thể cứu được.
Bà tưởng tôi thật sự muốn giải cứu trăm họ trên đời ư? Tôi xứng đáng sao?”
Anh vẩy tàn tro từ điếu thuốc vào nồi lẩu nóng hổi: “Những hành động này thực sự không nên là hành động tôi nên làm.
Nhưng Tống Thanh Hoa, bà đã động vào giới hạn của tôi, phá vỡ quy tắc thì đã là gì?”
Nồi nước lẩu đang sôi ùng ục, mùi thơm cay nồng cùng hơi nóng xộc lên tay Tưởng Tư Hàn.
Ngón tay thon dài xinh đẹp của anh buông lỏng, điếu thuốc rơi xuống nhanh chóng chìm trong nước.
“Bắt đầu đi.”
Tưởng Tư Hàn thấp giọng dặn dò, cầm một đĩa thức ăn gần đó đổ vào nồi, không cần biết là thứ gì, cho vào hết.
Nước lẩu sôi nhỏ hơn một chút.
Tưởng Tử Hàn hài lòng chiêm ngưỡng nó.
Vệ sĩ mặc áo đen đứng bên cạnh lập tức chuyển động.
Người đàn ông áp giải Tống Thanh Hoa trực tiếp túm tóc bà ta, kéo bà ta lên mặt bàn, đè chặt bà ta trên ghế.
Một người khác đổ rau và thịt trên bàn vào nồi nước lẩu.
Nước lẩu dịu lại.
Tưởng Tử Hàn tự mình bật lửa to lên.
Khi nước lẩu sôi lên, trong nồi ngay lập tức tỏa ra mùi thơm của thức ăn.
Thơm cay sặc mũi.
Đôi mắt lanh lợi của Tống Thanh Hoa đầy vẻ sợ hãi.
Bà ta giãy dụa: “Tưởng Tử Hàn, cậu dám đối xử với tôi như thế này, cậu không sợ hậu quả sao?”
Tưởng Tử Hàn vẫn không dao động, rất tận hưởng niềm vui khi được tự tay nấu đồ ăn.
Tống Thanh Hoa không tự chủ được run lên, giọng nói thảm thiết khôn cùng: “Hôm nay nếu cậu không giết tôi, thì chuẩn bị bị tôi trả thù đi...”
Chưa kịp nói xong, người đàn ông mặc đồ đen đã cầm một chai rượu nhét vào miệng Tống Thanh Hoa.
Mùi rượu trắng nồng nặc gay mũi ào ào trào ra từ chai vào miệng bà ta.
“A...” - Tống Thanh Hoa không quan tâm tóc bị người ta túm, vừa gào thét vừa giãy dụa.
Miệng chai bị bà ta đá văng, rượu trào ra miệng và mũi.
Ho không ngừng.
“Khụ khụ khụ...”
Ho ra nước mắt.
Không đợi bà ta định thần lại, người đàn ông mặc đồ đen lại giật tóc bà ta, nhét miệng chai vào miệng bà ta.
“Ừng ực ừng ực...”
Rượu không thể nuốt xuống được trào ra khỏi miệng, theo cổ bà ta chảy xuống quần áo.
Nhếch nhác vô cùng!
Sau khi đổ đầy liên tiếp hai chai, người đàn ông mặc đồ đen mới buông tay dừng lại.
Tống Thanh Hoa tung hoành trên bàn rượu nhiều năm, có tửu lượng phi thường.
Nhưng mặc dù hai chai rượu trắng nửa lít bị đổ ra cả một nửa, nhưng rượu vào bụng cũng rất nhiều.
Khi người đàn ông mặc đồ đen buông tay ra, bà ta đã không còn sức để phản kháng.
“Khụ khụ khụ...”
Tống Thanh Hoa vừa ho khan, vừa thở hổn hển mắng: “Tưởng Tử Hàn...!Tao không tha cho mày...!càng không tha cho Tống Hân Nghiên...!bọn mày…bọn mày cứ đợi đấy…”
Bà ta thực sự hối hận đến xanh ruột!
Vốn tưởng rằng hôm nay gặp được Tưởng Tử Hàn sẽ có thể dùng chuyện của ba cậu ta để áp chế cậu ta, không ngờ tên nhóc này hoàn toàn lại là một tên hung tợn!
Anh ta làm những việc này, rõ ràng là không thèm nghĩ đến hậu quả!
Tưởng Tư Hàn sắc mặt lạnh lùng, gắp rau và thịt đã nấu chín trong nồi nước lẩu ra: “Tống tổng, bớt nói đi, giữ sức.
Cả đời này, tôi chưa bao giờ kiên nhẫn phục vụ ai ăn như vậy đâu.
Bà đúng là may mắn, là người đầu tiên.”
Một đĩa lớn đầy thức ăn không còn nhìn ra được là nguyên liệu gì được người đàn ông mặc đồ đen mang đến cho Tống Thanh Hoa.
Tống Thanh Hoa lại bị túm chặt tóc.
Người đàn ông mặc đồ đen trực tiếp bóp miệng bà ta, thô bạo nhét đồ ăn nóng hổi vào miệng bà ta.
Tưởng Tư Hàn lại châm thuốc, trên mặt không chút biểu cảm châm thuốc.
Bên ngoài phòng.
Tống Dương Minh lắng nghe tiếng hét và vùng vẫy của Tống Thanh Hoa, như thể không nghe thấy.
Một người phục vụ đi ngang qua đây, nghe thấy động tĩnh, lo lắng nhìn vào phòng riêng đóng cửa: “Xin lỗi, tôi có thể giúp gì không?”
Tống Dương Minh lại bỏ một mẩu thuốc lá khác lên nắp thùng rác: “Không sao đâu.
Khách hàng uống nhiều rồi phát điên.
Một lát nữa sẽ tự dừng.”
Người phục vụ ngập ngừng.
Nhưng người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng xơ xác tiêu điều này, thoạt nhìn không dễ chọc tức.
Người phục vụ không dám hỏi thêm: “Được.
Nếu anh cần, vui lòng gọi điện thoại trực tiếp cho quầy lễ tân.”
Để lại lời nhắn, rồi vội vàng chạy đi.
Động tĩnh trong phòng riêng nhỏ dần, cuối cùng gần như không có một tiếng động.
Tống Dương Minh châm một điếu thuốc mới rồi im lặng hút.
Hân Nghiên, anh xin lỗi, anh thật vô dụng.
Anh không có can đảm để trút giận thay cho em như Tưởng Tử Hàn đã làm.
Anh đột nhiên hâm mộ với người không cần kiêng nể gì cả như Tưởng Tử Hàn...
Đoán chừng bên trong cũng gần xong rồi, Tống Dương Minh dập tàn thuốc, đẩy cửa bước vào.
Trên ghế, Tống Thanh Hoa tả tơi, sắc mặt tái nhợt ngất đi.
Lông mày Tống Dương Minh lập tức nhíu chặt: “Cô!”
Anh ta sải bước đi tới, ôm Tống Thanh Hoa vào lòng, dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn Tưởng Tư Hàn: “Tưởng Tử Hàn, các anh đừng có quá đáng!”
Tưởng Tử Hàn khóe môi giật giật, đứng dậy rời đi.
Chúc Minh Đức đi theo sau ông chủ của mình, chỉ mỉm cười đầy ẩn ý khi đi ngang qua Tống Dương Minh.
Trong phòng riêng, người của Tưởng Tử Hàn nhanh chóng rời đi.
Tống Dương Minh liếc nhìn Tống Thanh Hoa đang nhếch nhác trong vòng tay anh.
Mái tóc dính đầy dầu ớt và lá rau của bà ta rối tung cả lên, miệng bà ta sưng to gấp ba lần, không còn ra con người nữa...
Trong lòng Tống Dương Minh cảm thấy sảng khoái kỳ lạ.
Anh ta chậm rãi lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số: “Alo, 115, tôi đang ở...”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...