Duyên Trời Định Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu


Sáng hôm sau, ba người lại ra ngoài từ rất sớm.
Có điều nơi họ đi hôm nay là bệnh viện mà Thẩm Hoài Ngưng tiếp nhận trị liệu ban đầu - viện tâm thần Trung Tây y Khang Minh.
Khương Thu Mộc chờ ở ngoài cùng Thẩm Hoài Ngưng, Hân Nghiên thì cầm bệnh án và kết quả xét nghiệm ADN của Thẩm Hoài Ngưng gặp bác sĩ chính Cao Đăng Tùng của bà ấy, hỏi toàn bộ những vụ việc có liên quan tới Thẩm Hoài Ngưng từ đó cho đến nay.
"Từ khi Thẩm Hoài Ngưng nhập viện, bà ấy đã là bệnh nhân của tôi rồi.

Tình trạng của bà ấy cũng tương tự như những gì được ghi chép trong hồ sơ bệnh án cô đang cầm.

Nhiều năm qua, ngoài bà Tống Thanh Hoa thỉnh thoảng ghé thăm ra thì không còn ai đến nữa.

Những năm qua, tiền thuốc men và y tá chăm sóc bà ấy cũng do bà Tống sắp xếp.

Chúng tôi còn không rành về bệnh tình bằng bà Tống nữa kia.

Nếu như cô muốn biết nhiều chuyện hơn thì có thể tìm bà ấy."
Tống Hân Nghiên gật đầu, tỏ ra là mình đã hiểu rồi.
"Bác sĩ Cao, còn một vấn đề nữa, năm đó mẹ tôi nhập viện là vì lí do gì?"
Bác sĩ Cao trầm ngâm: "Cái này để tôi tra lại đã."
Ông ta đưa Tống Hân Nghiên đến phòng hồ sơ, tìm ghi chép gần nhất.

Giấy hồ sơ mười mấy năm trước đã ố vàng, toả ra mùi mốc.
Nhưng nội dung trên đó lại khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Bị cho uống thuốc ảnh hưởng đến thần kinh trong thời gian dài...!Tinh thần lẫn thể xác đồng thời bị tổn thương nặng nề...!suy sụp tinh thần, rối loạn trí nhớ...
Bàn tay cầm hồ sơ của Tống Hân Nghiên run rẩy.
Bác sĩ Cao thở dài: "So với những năm trước lúc mới nhập viện thì tình trạng của Thẩm Hoài Ngưng mấy năm nay đã ổn định hơn đáng kể.

Lúc mới đến, bà ấy rất dễ kích động, hở tí là tấn công người khác, có lúc còn tự làm bản thân bị thương...!Giờ cô tìm được bà ấy, có người thân chăm sóc thì có lẽ tình trạng bà ấy sẽ ngày một khá hơn rồi..."
Tống Hân Nghiên khàn giọng cảm ơn.
Ra khỏi bệnh viện, Khương Thu Mộc không nhịn nổi nữa, đạp cây đại thụ bên cạnh mấy phát một cách căm hận: "Mẹ nó, rốt cuộc là ai, sao có thể ác độc như thế chứ!"
Đôi mắt lạnh căm của Tống Hân Nghiên cũng đỏ ngầu vì kìm nén.
Cô siết chặt nắm đấm, những đoạn video cô xem tối hôm trước lại hiện về trong tâm trí.
Tiếng thét chói tai, tiếng cầu cứu, tiếng khóc lóc như lười nguyền rủa văng vẳng trong đầu cô.
Lửa giận ngùn ngụt phát ra từ dưới đáy lòng sâu thẳm, như một cây đại thụ lớn lên thật nhanh, cành lá theo máu hòa vào từng ngóc ngách trong cơ thể, từng dây thần kinh của cô.
Tống Hân Nghiên nắm chặt nắm tay xe lăn.
Dù năm ngón tay bóp chặt đến mức trắng bệch nhưng cuối cùng cô vẫn không nói gì cả.
Có xe taxi đi tới.
Hai người đang định đẩy Thẩm Hoài Ngưng qua thì một chiếc Rolls-Royce ngừng lại trước mặt họ.
Tưởng Tử Hàn xuống xe.
Anh sải bước tới gần Tống Hân Nghiên, vừa muốn lên tiếng thì mắt nhìn xuống, ngạc nhiên thấy Thẩm Hoài Ngưng trên xe lăn.

Thẩm Hoài Ngưng cũng nhìn anh.
Phản ứng của bà ấy khá chậm chạp, nhìn mặt Tưởng Tử Hàn hai giây rồi bỗng nhiên mở to mắt.
"A...!A...!A..."
Thẩm Hoài Ngưng thình lình gào lên một cách gắt gỏng.
Bà ấy không biết lấy sức từ đâu, bật mạnh ra khỏi xe lăn, xông về phía Tưởng Tử Hàn, vừa nhào tới vừa cào cấu anh: "Tao giết mày...!Tao phải giết mày...!Tên súc sinh! Tên ác quỷ..."
Sự việc xảy ra đột ngột khiến tất cả mọi người đều chấn động.
Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc nhìn Thẩm Hoài Ngưng với vẻ bàng hoàng.
Khuôn mặt bà ấy không còn đờ đẫn và bần thần, ánh mắt cũng không còn trống rỗng nữa mà tràn ngập hung dữ.
Khả năng diễn đạt ngôn ngữ vốn nghèo nàn giờ phút này cũng chợt có sự tiến bộ vượt bậc.
Bùng nổ một cách đáng sợ!
Tưởng Tử Hàn sững sờ, cho đến khi Thẩm Hoài Ngưng cào trúng vào cổ anh.
Cảm giác nhói đau ập đến khiến anh sa sầm nét mặt, đưa tay tóm lấy hai cổ tay của Thẩm Hoài Ngưng, ngăn không cho bà ấy làm ra chuyện điên khùng nữa.
Chúc Minh Đức biết nhiệm vụ của mình, mau chóng chạy tới ghì Thẩm Hoài Ngưng vào ngực rồi kéo bà ấy rời khỏi ông chủ nhà mình.
"Aaaaa!"
Thẩm Hoài Ngưng vùng vẫy dữ dội, gào thét trong tuyệt vọng: "Tên ác quỷ...!Tao phải giết mày...!Đồ súc sinh, đồ súc sinh! Tao phải kéo mày chết theo...!Giết...!Giết!"
"Trời ơi..."
Khương Thu Mộc nuốt nước miếng cái ực, vội vã kéo áo Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên chỉ lạnh nhạt nhìn, vẻ mặt đầy thờ ơ.
Thấy Chúc Minh Đức không khống chế nỗi Thẩm Hoài Ngưng trong trạng thái tinh thần bất ổn, Khương Thu Mộc vội vàng chạy qua giúp trấn an bà ấy: "Dì ơi, dì ơi, dì bình tĩnh chút đi ạ.


Cháu là Khương Thu Mộc, Thu Mộc đây...!Ở đây không có ác quỷ đâu...!An toàn lắm, chúng cháu sẽ bảo vệ dì mà..."
Nhưng lại hoàn toàn vô dụng.
Đôi mắt Thẩm Hoài Ngưng ẩn chứa nỗi hận thù tột cùng, mắt đỏ như sắp chảy máu, trông vô cùng đáng sợ.
Động tĩnh bên này đã thu hút sự chú ý của bảo vệ.
Ông ấy nhận ra Thẩm Hoài Ngưng - người đã ở đây hơn mười năm, thấy bà ấy mất kiểm soát bèn gọi bác sĩ tới.
Bác sĩ Cao và một nhóm y tá điều dưỡng chạy đến, cưỡng chế tiêm thuốc an thần cho Thẩm Hoài Ngưng.
Tiếng thét chói tai yếu dần, ánh mắt Thẩm Hoài Ngưng bắt đầu trở nên vô thần, cuối cùng bà ấy mệt mỏi ngã vào lòng Chúc Minh Đức, thiếp đi.
Chúc Minh Đức thở phào nhẹ nhõm.
Sau một trận xô xát như thế, tay chân anh ta như nhũn ra, mồ hôi tuôn như suối.
Bác sĩ Cao hỏi Tống Hân Nghiên: "Mấy người là người nhà bệnh nhân à? Bà ấy ở đây đã mười mấy năm, nếu giờ mấy người quyết định đón bà ấy đi thì phải chuẩn bị tinh thần chiến đấu lâu dài, không được để bà ấy chịu đả kích, cũng không được kích động bà ấy thêm nữa.

Mặc dù tôi không biết vì sao bà ấy mất kiểm soát nhưng gần như tất cả bệnh nhân mắc bệnh tâm thần đều giống nhau, nếu như bà ấy không muốn làm gì, không muốn gặp ai hay kháng cự điều gì thì cô cố gắng đừng cho bà ấy thấy.

Chăm sóc bà ấy như thế thì sẽ dễ cho cô hơn, và cũng không làm ảnh hưởng hiệu quả chữa trị sau này của chúng tôi nữa..."
"...Vâng."
Tống Hân Nghiên đáp lời, tâm trạng vừa bình tĩnh vừa thờ ơ như một vũng nước đọng.
Khương Thu Mộc hơi bất ngờ.
Hân Nghiên lạ quá...!Không ngờ từ khi Tưởng Tử Hàn xuất hiện, cô chỉ hờ hững nhìn cảnh dì cào cấu Tưởng Tử Hàn như người qua đường.
Cô cố ý để bà ấy làm vậy ư?
Bác sĩ rời đi.

Khương Thu Mộc không có thời gian hỏi Tống Hân Nghiên, bận bịu giúp Chúc Minh Đức đỡ Thẩm Hoài Ngưng lên xe lăn.
Tưởng Tử Hàn nhíu mày, kéo Tống Hân Nghiên sang một bên một cách mạnh bạo: "Rốt cuộc chuyện này là sao? Bà ta là mẹ em à?"
Anh chỉ đi thị sát bệnh viện nằm dưới sự quản lý của nhà họ Tưởng thôi, vừa tới đã thấy cô nên vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.
Vậy mà vừa bước xuống thì chào đón anh lại là một trận xô xát như thế.
Tống Hân Nghiên lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.
Khuôn mặt anh lạnh như băng, vì vừa trải qua một trận ẩu đả nên mái tóc chỉnh chu trở nên bù xù, quần áo cũng nhăn nheo, khác một trời một vực so với sự gọn gàng, tinh tế và mạnh mẽ thường ngày.
Nhưng một kẻ như thế…
Hàm sau của Tống Hân Nghiên cắn chặt phần thịt mềm trong miệng, trong đôi mắt sắc lạnh, đỏ bừng cuồn cuộn sự phẫn hận, bàn tay để tự nhiên bên người cũng khẽ run vì cố gắng kìm chế.
Cô trừng mắt nhìn anh, giọng điệu lại bình tĩnh đến lạ lùng: "Mắc mớ gì tới anh."
Tưởng Tử Hàn càng nhíu chặt mày hơn, nhìn thẳng vào mắt cô mấy giây mới chuyển hướng, nhìn về phía bệnh viện sau lưng cô.
...Viện tâm thần Trung Tây y Khang Minh!
"Bà ta xuất viện từ đây à?"
Nét mặt của người đàn ông từ từ thả lỏng, cả giọng nói cũng dịu dàng hẳn: "Đây là bệnh viện thuộc quyền sở hữu của Tưởng Thị, chỉ cần một câu của anh là có thể khiến bà ta không thể đi khỏi đây đấy.

Hân Nghiên, em muốn chống đối anh thật ư?"
Tống Hân Nghiên lạnh lùng nhếch mép.
Cô hất tay anh đi, lấy điện thoại ra rồi cúi đầu gọi điện.
Sau mấy giây chờ đợi, cuộc gọi được kết nối.
Cô áp điện thoại vào tai: "Cảnh sát à, tôi muốn báo án..."
Vẻ tức giận thoáng qua trong mắt Tưởng Tử Hàn, anh giật lấy điện thoại của cô rồi cúp máy.
Anh ghìm lửa giận trong lòng xuống, nghiến răng hỏi: "Tống Hân Nghiên, rốt cuộc em bị sao thế hả? Anh đang quan tâm em mà!"\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui