Duyên Trời Định Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu


Tống Hân Nghiên cầm điện thoại, sững người tại chỗ.
Tống Thanh Hoa nhẹ nhàng liếc mắt nhìn người phụ nữ đang tập trung ăn trên xe lăn: “Cháu có tin chị ấy sẽ rời đi không một tiếng động nào trước khi cảnh sát tới không? Hơn nữa...!Cả đời cháu sẽ không bao giờ gặp lại chị ấy thêm lần nào nữa.

Nơi này cũng sẽ không để lại bất cứ dấu vết và bằng chứng nào cho thấy chị ấy đã tới đây.”
Tống Hân Nghiên co năm ngón tay lại, siết chặt tay thành nắm đấm.
Tống Thanh Hoa rút khăn giấy ra rồi lau khoé môi dính vụn bánh cho người phụ nữ trên xe lăn: “Nhưng không sao, dù gì mẹ cháu cũng chưa từng tự tay nuôi cháu lần nào, giữa hai người không có tình thân, cháu cứ xem như chị ấy đã chết từ lâu là được.

Còn chuyện năm đó chị ấy bị ai hại làm cho mắc bệnh tâm thần, thậm chí suýt chút nữa đã chết thì cháu càng đừng để ý tới.

À, đúng rồi, chắc cháu vẫn chưa biết, năm đó nếu ông nội cháu không giữ được cháu thì cháu và mẹ cháu đã một xác hai mạng rồi.

Ôi, phải nói là hai mẹ con cháu đáng thương quá...”
Vứt khăn giấy đi, bà ta giả mù sa mưa mát xa vai cho người phụ nữ được gọi là chị Ngưng: “Năm xưa khi mẹ và ba cháu quen nhau đã chịu rất nhiều cực khổ, để mang thai cháu, chị ấy phải tới Cảng Thành châm kim hơn một nghìn lần đấy.


Chỉ tiếc ngay lúc hai vợ chồng họ chờ mong sinh cháu ra thì lại bị kẻ gian hãm hại.”
Tống Hân Nghiên nhắm chặt mắt, cắn răng: “Cô cho rằng tìm một người phụ nữ giống cháu thì cháu sẽ tin ư?"
Tống Thanh Hoa bật cười, vẻ mặt nghiêm khắc được nụ cười làm dịu đi trông thấy.
Bà ta lấy một bì thư ra khỏi túi xách rồi đưa cho cô: “Tin hay không tùy cháu.

Trong này có rất nhiều ảnh chụp, còn có cả USB chứa một số hình ảnh và video nữa.

Tất cả những gì cháu muốn xem, muốn biết đều nằm trong này.

Sau khi xem xong, nếu cháu còn muốn báo cảnh sát thì cô tuyệt đối sẽ không ngăn cản.”
Tống Hân Nghiên nhìn bì thư nọ với vẻ do dự.
Cô cũng hơi sợ hãi, hướng mắt về phía người phụ nữ đang ngồi trên xe lăn.
Tuy người phụ nữ trông khờ khờ dại dại nhưng tư thế ngồi lại trang nhã đến kì lạ.
Hai người nói những chuyện liên quan đến quá khứ của bà ấy, về nỗi khổ, mối hận thù và sự không cam tâm của bà ấy ngay bên cạnh, bà ấy lại không có chút phản ứng nào.
Một sự câm lặng khiến người ta run sợ.
“Sao nào, sợ rồi à?”
Tống Thanh Hoa nở nụ cười châm chọc: “Hay là sợ một khi đã xem mấy thứ này thì nhược điểm của cháu sẽ nằm trong tay cô?”
Tống Hân Nghiên mím chặt môi, bờ môi mọng nước bị cô mím đến nhợt nhạt.
Cô bị Tống Thanh Hoa đi guốc trong bụng rồi!
Tống Thanh Hoa ném bức thư lên bàn trà: “Đồ ở trong này, cháu có thể chọn không xem.

Nhưng Tống Hân Nghiên này, một khi cháu nhận mấy thứ này của cô thì đồng nghĩa với việc có thể cháu phải giao dịch với cô, phải làm điều cháu không muốn làm đấy.”
Bà ta mỉm cười nhìn cô, trong đôi mắt lạnh lùng và sắc bén hiện lên đôi phần khen ngợi: “Thật ra hiện tại cháu cũng sống khá tốt, ly hôn với Dạ Vũ Đình, có thời gian làm điều mình muốn.

Với năng lực và thiên phú của cháu thì sau này chắc chắn cháu sẽ nổi bật giữa các nữ doanh nhân thành đạt rồi.


Tuy nhiên, chúng ta ai rồi cũng phải lựa chọn, dù là muốn hay không muốn đi chăng nữa!”
Tống Hân Nghiên đang đấu tranh tâm lý.
Người phụ nữ trên xe lăn đột nhiên buông tách trà ra.
Tách sứ nhỏ đập xuống bàn trà làm phát ra tiếng động khá lớn.
Vẻ mặt người phụ nữ bắt đầu trở nên rối loạn, có hoảng sợ, có lo lắng.
“Không được uống trà...!Mình đang mang thai, uống trà sẽ gây hại cho em bé…”
Bà ấy lẩm bẩm một mình, bàn tay mảnh khảnh đặt lên chiếc bụng nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve từng chút một, trong đôi mắt tràn đầy sự trìu mến và áy náy: “Con yêu ngoan… con yêu ngoan… Đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con…”
Trái tim Tống Hân Nghiên bỗng như bị kim châm, nhói lên từng cơn.
Cuối cùng thì bàn tay nhỏ nhắn cô đặt hờ bên người đang run rẩy khó thấy cũng chậm rãi duỗi ra.
Tống Hân Nghiên, không sao hết, chỉ là xem chút thôi mà.
Xem xong rồi, trước kia thế nào thì sau này vẫn thế đó.
Nói không chừng… Nói không chừng người phụ nữ trước mặt vốn không phải mẹ mày.

Tống Thanh Hoa xảo quyệt như thế, có thể bà ta đang lừa mày đấy.
Đúng, nhất định là như thế!
Tống Hân Nghiên thuyết phục bản thân thành công, nhanh chóng giật lấy bức thư ấy rồi mở ra xem.

Bên trong là một xấp ảnh chụp, bắt đầu bằng tấm ảnh một đôi vợ chồng mặc đồ cưới.
Hai người trai tài gái sắc, niềm hạnh phúc khi kết hôn phảng phất lan toả ra ngoài tấm ảnh.
Cuộc sống sau khi kết hôn cũng ngọt ngào và đẹp đẽ tựa như trong truyện cổ tích.
Sau khi người phụ nữ mang thai, ánh mắt hai vợ chồng đầy mong chờ và hài lòng…
Đó là…
Lần thứ hai Tống Hân Nghiên ngước nhìn về phía người phụ nữ trên xe lăn.
Người trong ảnh là bà ấy và chồng.
Người phụ nữ trẻ tuổi, xinh đẹp, thanh tao và khí chất.
Người đàn ông thì cao ráo, điển trai, luôn nhìn vợ mình bằng ánh mắt đầy dịu dàng và trìu mến.
Tống Hân Nghiên xem từng tấm ảnh, tất cả những bức ảnh chụp chung của hai người đều toát lên sự ngọt ngào và hạnh phúc, cho đến bức cuối cùng.
Tấm ảnh duy nhất chụp bốn người.
Là ông nội khi còn trẻ dẫn Tống Thanh Hoa cùng chụp với đôi vợ chồng này.
Lúc ấy họ đang ngồi vào bàn, vừa ăn vừa trò chuyện, trên mặt mỗi người đều tràn đầy ý cười, dường như vô cùng vui vẻ...!Chap mới luôn có.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui