Những thay đổi cảm xúc giữa trước và sau của Tưởng Tử Hàn khiến cả căn phòng im lặng như tờ.
Ngay cả việc anh đã rời đi lúc nào mà Sở Thu Khánh và Mộ Kiều Dung cũng không rõ ràng.
Một lúc sau, Mộ Kiều Dung mới tỉnh táo lại, bà ta vội vàng động viên Sở Thu Khánh đang tuyệt vọng: “Thu Khánh à, Tử Hàn có hứng thú một lát với thứ mới mẻ mà thôi.
Đàn ông đều như thế mà, qua khoảng thời gian mới lạ này thì sẽ bình thường lại mà thôi.”
Sở Thu Khánh chợt lắc đầu, cô ta hung dữ lườm Mộ Kiều Dung: “Ngoài việc nói những lời nhảm nhí này thì bà còn biết làm gì nữa! Bà già vô dụng này!”
Sở Thu Khánh đẩy Mộ Kiều Dung ra rồi hùng hổ rời đi.
Mộ Kiều Dung hoàn toàn sững sờ, bà ta trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm Sở Thu Khánh tức giận bỏ đi, rất lâu sau đó mới tỉnh táo lại.
Những lời vừa rồi là Sở Thu Khánh nói hay sao?
Là Sở Thu Khánh vẫn luôn có chừng mực, nịnh nọt khoe mẽ trước mặt bà ta hay sao?
“Không! Chắc chắn là không phải! Chắc chắn là Sở Thu Khánh không dám! Sao cô ta dám!”
Đôi mắt Mộ Kiều Dung đỏ lên vì tức giận, bà ta tức giận đến nỗi tay chân đều không ngừng run rẩy.
Chỉ là một người phụ nữ muốn gả cho con trai của bà ta mà thôi, cô ta nịnh bợ bà ta còn không đủ, chắc chắn sẽ không có dáng vẻ đáng ghét như vừa rồi đâu.
Nhưng mà con trai của bà ta đã nói những lời tổn thương bà ta như thế, những người ngoài cuộc hâm mộ và ghen tị với bà ta cũng nói xấu sau lưng bà ta, vì sao bây giờ ngay cả con điếm vẫn luôn nịnh bợ bà ta cũng dám nói như thế?
Nếu như không phải lúc Lão Tưởng còn sống đã dặn dò bà ta nhất định phải làm cho con trai kết hôn với Sở Thu Khánh thì bà ta mới sẽ không làm mích lòng con trai như thế đâu!
Nhưng cuối cùng thì Sở Thu Khánh lại còn mắng bà ta?
Rốt cuộc thì chỗ nào có vấn đề?
Vì sao cuối cùng tất cả mọi chuyện đều là lỗi của bà ta chứ?
Mộ Kiều Dung không nghĩ ra cũng không muốn nghĩ nữa.
Dường như cả thế giới đều trở nên xa lạ vào lúc này…
Sở Thu Khánh tức giận lao ra khỏi Lịch Viên, đến lúc này thì cơn giận của cô ta mới giảm bớt.
Tưởng Tử Hàn!
Tống Hân Nghiên!
Chúng ta cứ chờ mà xem!
Cô ta bình ổn cảm xúc, vẻ mặt lạnh lùng lấy điện thoại di động ra và gọi vào một dãy số.
“Lão Tưởng.” Giọng nói nũng nịu phát ra từ đôi môi đỏ mọng của cô ta: “Bác còn muốn giả chết rồi biến mất bao lâu nữa hả, cháu cho bác biết, cháu sẽ không làm nữa đâu, con trai khốn nạn của bác sắp bắt nạt cháu chết luôn rồi…”
Không biết đối phương đã nói gì mà vẻ mặt của Sở Thu Khánh hơi dịu lại, khóe môi xuất hiện nụ cười lạnh lẽo.
Cô ta lại dịu dàng nói: “Mặc kệ, bây giờ cháu chỉ muốn đi tìm bác mà thôi.
Nếu như cháu cứ tiếp tục ở lại đây thì bác phải về viếng mộ cho cháu đấy.”
Điện thoại bị ngắt máy.
Sở Thu Khánh thở ra một hơi thật mạnh, khóe môi nhếch lên ý cười nham hiểm: “Tưởng Tử Hàn, anh cho rằng anh trốn được sao? Sớm muộn gì anh cũng sẽ trở thành người đàn ông của em mà thôi!”
…
Ban đêm.
Trong căn phòng yên tĩnh, điện thoại của Tống Hân Nghiên đột nhiên vang lên.
Tưởng Tử Hàn nhanh chân bước vào, anh lập tức cầm điện thoại lên và bấm nút bắt máy.
Người phụ nữ nhỏ bé trên giường đang ngủ rất ngon giấc, không bị ảnh hưởng một chút nào cả.
Lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm, anh cầm điện thoại và bước ra ngoài: “Alo.”
Anh cố gắng đè thấp giọng nói.
Không có âm thanh nào ở đầu bên kia của điện thoại.
Tưởng Tử Hàn cũng im lặng hai giây, sau đó nhẹ giọng nói: “Cô Khương, Hân Nghiên ngủ rồi, hôm nay cô ấy không về đâu, cô không cần phải lo lắng, cũng không cần gọi điện tới nữa.”
Đầu bên kia điện thoại, Khương Thu Mộc nghe những lời nói bình thường trong điện thoại mà giống như đang nghe thấy tiếng sấm nổ vang bên tai.
“Tưởng Tử Hàn, anh là đồ khốn nạn! Hân Nghiên vừa mới sinh non được mấy ngày, còn đang trong tháng, sức khỏe còn chưa hồi phục mà anh đã… Anh có còn là con người không hả?”
Giọng nói sắc bén thoát ra khỏi điện thoại và vang vọng bên trong căn phòng yên tĩnh.
Chúc Minh Đức vừa mới cầm tài liệu bước vào thì đã đứng ngây ra như phỗng.
Xong đời rồi, rốt cuộc thì anh ta đã dính cái vận cứt chó gì mà lần nào cũng trùng hợp đụng phải hiện trường chém giết thế này!
Im lặng!
Im lặng chết người!
Gân xanh trên thái dương Tưởng Tử Hàn cũng nhảy dựng.
Nếu không phải đối phương là bạn của Hân Nghiên thì bây giờ anh đã cho cô ấy chết tám trăm lần rồi!
Để tránh việc Hân Nghiên tỉnh dậy sẽ tính sổ với anh, anh trực tiếp ngắt máy trước khi không thể kiểm soát được cơn giận của mình.
Khương Thu Mộc ở đầu dây bên kia đang mắng hăng say thì bị cúp điện thoại.
Cô tức giận tiếp tục gọi cho Tưởng Tử Hàn nhưng điện thoại chỉ đổ chuông một lần rồi tắt máy.
Khương Thu Mộc: “…”
Đồ đàn ông chó!
Hơi lạnh thổi qua giúp cô ấy tỉnh táo lại, cô ấy rên rỉ và thả người ngã xuống giường.
Xong đời rồi, vừa rồi cô ấy nổi điên làm gì chứ, lại còn mắng Tưởng Tử Hàn nữa.
Cô ấy dám mắng Tưởng Tử Hàn!
Nhưng mà, Tưởng Tử Hàn nói Hân Nghiên đang ngủ, anh ta dẫn Hân Nghiên tới chỗ của anh ta chỉ để ngủ thôi sao?
…
Hoan Uyển.
Bên trong phòng ngủ chính, toàn thân Chúc Minh Đức đều cứng đờ.
Nhìn thấy ông chủ không để ý đến anh ta, anh lặng lẽ xoay người nhanh chóng chuồn ra ngoài.
Sau khi thoát khỏi tầm mắt của ông chủ ma quỷ, lúc này anh ta mới thở dốc thật mạnh, anh ta vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện cho cô Khương gan dạ.
“Cô Khương à, cô hiểm lầm boss rồi.
Hôm nay sau khi cô Tống rời khỏi PL thì bị người của cô Sở bắt cóc, suýt nữa thì đã xảy ra chuyện rồi.
Cũng may mà boss kịp thời chạy tới và cứu được cô ấy, cô Tống hoảng sợ quá mức nên bây giờ vẫn còn đang hôn mê…”
Ở đầu bên kia điện thoại.
Khương Thu Mộc vẫn đang chán nản không nguôi: “…”
Cho nên mới nói, cô ấy lại tự tìm đường chết lần nữa?
Chẳng những đổ oan cho Tưởng Tử Hàn mà còn mắng người ta?
Hu hu hu…
Gương mặt của Khương Thu Mộc kéo căng như muốn khóc, thế nhưng cô ấy vẫn liều chết không nhận: “Nè nè nè… Vậy thì tôi cũng không có mắng sai! Vì sao Hân Nghiên lại bị Sở Thu Khánh nhớ thương hả? Còn không phải là vì Tưởng Tử Hàn hay sao…”
“Cốc cốc cốc!”
Khương Thu Mộc đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Cô ấy bàng hoàng, cô ấy “vụt” dậy khỏi giường và chạy ra ngoài.
Bên ngoài mắt mèo là một người đàn ông với gương mặt tuấn tú cương nghị, thân hình ngay thẳng, cả người đều lộ ra khí phách chính trực.
Là anh Dương Minh!
Trái tim của Khương Thu Mộc chợt đập rộn ràng, cô ấy mất hồn mấy giây thì mới nhớ ra bản thân vẫn còn đang nói chuyện điện thoại.
“Tôi, tôi… Tôi có việc bận rồi, tôi giao Hân Nghiên cho mấy người, khi nào có thời gian thì tôi sẽ đến thăm cô ấy.”
Cô ngắt máy rồi vội vàng sửa sang lại quần áo và kiểu tóc của mình, lúc này mới mở cửa.
“Anh Dương Minh, chào… chào buổi tối.”
Ánh mắt lạnh lùng của Tống Dương Minh lướt một vòng trong phòng: “Hân Nghiên có ở đây không?”
Anh ấy nhấc cái túi giấy gói hàng trong tay: “Anh mua kẹo hồ lô cho các em nè, từ nhỏ thì Hân Nghiên đã thích món này rồi.”
“Cô ấy…”
Khương Thu Mộc không dám nói cho Tống Dương Minh biết những chuyện đã xảy ra với Tống Hân Nghiên vào hôm nay, cô ấy chột dạ nói: “Hân Nghiên trốn viện, bệnh viện không yên tâm nên đã gọi cô ấy trở lại kiểm tra rồi.”
Tống Dương Minh cũng không nghi ngờ lời nói của Khương Thu Mộc.
Bệnh viện nơi Tống Hân Nghiên nhập viện thuộc sở hữu của Tưởng Thị, vừa mới xuất hiện đã bị gọi quay lại kiểm tra, cách làm này…
Vừa nghe đã biết đó là tác phẩm của Tưởng Tử Hàn rồi.
Anh ấy gật đầu, anh ấy đưa cái túi trong tay cho Khương Thu Mộc: “Xem ra hôm nay con bé ấy không có lộc ăn rồi, em ăn đi.”
Khương Thu Mộc cảm động, thế nhưng trong lòng càng thêm trống rỗng.
“Cảm ơn anh Dương Minh.”
Cô ấy nhận lấy, lấy một xâu kẹo hồ lô ra và cắn một miếng.
Lớp đường bao ngoài ngọt ngào, mỏng mà giòn, thịt sơn tra lại mềm, nước đường thấm vào thịt quả, chua chua ngọt ngọt.
“Ăn ngon quá đi.”
Khương Thu Mộc hạnh phúc híp mắt.
Bảo mẫu bưng đồ ăn từ bếp đi ra: “Cô Khương, bữa tối đã làm xong rồi, bây giờ cô muốn ăn chưa?”
“Ừm ừm, ăn chứ.”
Khương Thu Mộc vội vàng buông kẹo hồ lô rồi kéo Tống Dương Minh đi đến phòng ăn: “Anh Dương Minh, anh ở lại ăn tối với em đi.”
Cô ấy ấn Tống Dương Minh ngồi vào bàn ăn.
Cô ấy cầm đũa lên và không ngừng gắp thức ăn vào trong cái chén trước mặt Tống Dương Minh: “Anh Dương Minh ăn thử đi, dì La nấu ăn ngon lắm á.”
Tống Dương Minh không nhúc nhích: “Không chờ Hân Nghiên hả?”
Khương Thu Mộc còn chưa kịp trả lời thì anh đã cười tự giễu và nói: “Có Tưởng Tử Hàn ở đó, làm sao em ấy có thể đói bụng được đây.”
Khương Thu Mộc sững sờ trong giây lát, không khỏi cảm thấy đau lòng.
Hai người tự động bỏ qua chủ đề này.
Ngôn Tình Ngược
Trong phòng ăn chỉ có hai người bọn họ, niềm vui nhỏ cất giấu trong lòng Khương Thu Mộc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...