Duyên Trời Định Cậu Ba Anh Không Lối Thoát Đâu


Hơi thở bị cướp đoạt, cuối cùng thì Tống Hân Nghiên cũng đã bị đánh bại trong lần đọ sức này.
Cả người cô đều kiệt sức, trong đầu cũng dần dần trở nên trống rỗng, cuối cùng thì yếu ớt ngã xuống.
Người phụ nữ nhỏ bé trong ngực đột nhiên thả lỏng, Tưởng Tử Hàn vừa định thở phào nhẹ nhõm thì lại cảm thấy đầu cô đột nhiên ngã vào vai anh, sức nặng toàn thân cũng đột ngột đè lên cánh tay anh.
Hơi thở của Tưởng Tử Hàn chợt nghẹn lại: “Hân Nghiên? Tống Hân Nghiên?”
Anh hốt hoảng gọi: “Nhanh lên! Đến bệnh viện!”

Hoan Uyển.
Đây là căn biệt thự tư nhân lớn nhất của Tưởng Tử Hàn, ngay cả con gái Tưởng Minh Trúc cũng không được anh đưa tới đây.
Trong phòng ngủ.
Tưởng Tử Hàn cẩn thận đặt Tống Hân Nghiên đang hôn mê xuống giường, anh nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.
Chúc Minh Đức dẫn theo bảo mẫu và điều dưỡng bước vào.
Anh ta nhìn Tống Hân Nghiên đang ngủ say và nói: “Boss, nơi này giao cho các cô ấy đi.”
Tưởng Tử Hàn vẫn không nhúc nhích.
Gương mặt anh đỏ bừng, tràn đầy xót xa: “Mấy người kia đã nhận tội rồi sao?”
“Dạ!” Chúc Minh Đức nhỏ giọng nói: “Người đứng phía sau là… Cô Sở.”
Hai tay đặt bên người của Tưởng Tử Hàn chợt siết chặt thành nắm đấm: “Bây giờ người đang ở đâu?”
Anh không có nói là người nào nhưng giọng nói lạnh lẽo này lại khiến cho Chúc Minh Đức biết rõ anh đang hỏi tới ai.

“Lịch Viên.”
Tưởng Tử Hàn đột ngột xoay người, anh nói với bảo mẫu và điều dưỡng: “Chăm sóc Hân Nghiên cho tốt!”
Sau đó nhanh chóng bước ra ngoài.
Chúc Minh Đức đuổi theo sau.

Lịch Viên.
Sở Thu Khánh và Mộ Kiều Dung đang cầm quyển tập váy cưới và chọn mẫu váy cưới.
Tưởng Tử Hàn đột nhiên trở về.
Hai người đều vô cùng mừng rỡ.
“Tử Hàn…” Sở Thu Khánh đang định đặt quyển váy cưới xuống thì một con dao phẫu thuật màu bạc lóe sáng đã “vụt” một tiếng, đâm vào quyển tập trong tay cô ta, ngay vị trí trái tim của người mẫu nữ ở bên trong.
“A!”
Sở Thu Khánh hét lên.
Tập ảnh áo cưới bị cô ta quẳng ra rơi bịch vào bàn trà.
Con dao phẫu thuật lắc lư trên cuốn album rồi lại đứng vững.
Sắc mặt của Sở Thu Khánh chợt tái nhợt.
Mộ Kiều Dung cũng sợ hãi và đứng sững sờ một chỗ, đầu óc trở nên trống rỗng.
Cả hai ngơ ngác nhìn người đàn ông dường như đến từ địa ngục tu la đang từng bước đến gần bọn họ.

“Tử… Tử Hàn…”
Mộ Kiều Dung đột ngột đứng lên, dù sao thì đây cũng là con trai của bà ta, mặc dù bà ta cũng sợ nhưng bà ta biết rằng Tưởng Tử Hàn thực sự không làm hại bà ta đâu.
Tưởng Tử Hàn ngăn cản người mẹ đang bước lên đón anh, anh đi tới trước mặt Sở Thu Khánh và vươn tay bóp chặt vào cổ cô ta.
“Tử Hàn!”
Mộ Kiều Dung nghẹn ngào kêu lên.
Sở Thu Khánh cũng tỉnh táo lại, sự ngột ngạt trong cổ họng khiến cho cả người cô ta đều run rẩy vì sợ hãi: “Tử… Tử Hàn, anh sao vậy? Em lại làm sai chuyện gì sao?”
Nước mắt dao động long lanh trong đôi mắt xinh đẹp của cô ta.
Năm ngón tay của Tưởng Tử Hàn lại siết chặt hơn, hai mắt đỏ bừng nhưng lại lạnh lẽo như băng: “Cô không biết mình đã làm gì sao? Ha! Sở Thu Khánh, thật sự là hiếm có người phụ nữ nào có thể ác độc được như cô luôn đấy! Cô thật sự cho rằng tôi không biết những động tác mờ ám của cô ở Hải Thành hay sao?”
Anh lạnh lùng chất vấn: “Tống Hân Nghiên đã làm gì cô mà cô cứ nhất định phải ra tay độc ác với cô ấy hết lần này đến lần khác!”
Đôi mắt đẫm nước mắt của Sở Thu Khánh chợt lóe lên.
Mặc dù Mộ Kiều Dung không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng bà ta biết, nếu như con trai bà ta không buông tay thì chắc chắn là Sở Thu Khánh sẽ chết!
Bà ta xông tới vừa gỡ lại kéo, cố gắng giải cứu Sở Thu Khánh ra khỏi bàn tay của con trai, bà ta bảo vệ cô ta ở sau lưng và nói: “Tưởng Tử Hàn, con đủ rồi đó! Con hãy kiểm điểm bản thân lại đi, Sở Thu Khánh mới là vợ của con, con vì một người phụ nữ không ra gì mà muốn ồn ào với vợ mình thành thế này luôn sao? Con có cần danh tiếng của con và thể diện của Tưởng Thị nữa không!”
Tưởng Tử Hàn cười lạnh: “Danh tiếng, thể diện? Chúng ta từng có những thứ này sao?”
Anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mẹ mình, ánh mắt sắc bén như dao như kiếm: “Nếu mẹ thật sự quan tâm tới những thứ này thì mẹ sẽ làm vợ bé cho người ta à? Mẹ còn muốn dựa vào con riêng để nắm quyền à?”
Mộ Kiều Dung nhìn con trai với ánh mắt không dám tin, nỗi tức giận dâng tràn trên gương mặt bà ta khiến cho toàn bộ gương mặt đều méo mó.
Vẻ mặt của Tưởng Tử Hàn vẫn lạnh lùng: “Tôi đã cảnh cáo hai người không được động vào người phụ nữ của tôi rồi đúng không? Nếu như hai người yên phận thì hai người đều có thể sống yên ổn, những gì mà hai người muốn, nếu tôi có thể làm được thì tôi sẽ cố gắng thỏa mãn hai người.


Nhưng mà hai người lại không ngừng động vào người không nên động!”
Hơi thở hung ác lan tràn bừa bãi từ trên người anh, áp lực mạnh mẽ không ngừng tản ra và bao trùm toàn bộ căn phòng.
Mộ Kiều Dung và Sở Thu Khánh đều vô cùng sợ hãi, cơ thể bọn họ cũng vô thức run rẩy.
Trong mắt Tưởng Tử Hàn tràn đầy lửa giận, anh lạnh lùng cảnh cáo: “Một lần cuối cùng, nếu như hai người còn dám động vào cô ấy, cô ấy phải chịu những nỗi đau nào thì tôi sẽ trả lại cho hai người gấp mười lần, gấp trăm lần!”
Mộ Kiều Dung bị kích thích quá độ, lồng ngực phập phồng dữ dội: “Mẹ là mẹ của con!”
Tưởng Tử Hàn cười lạnh: “Mẹ nên vui mừng vì mẹ là mẹ của con đi, nếu không thì mẹ đã ở nơi khác từ nhiều năm trước rồi.”
Anh nhìn về phía Sở Thu Khánh: “Còn cô, cô muốn chơi, từ lúc này tôi sẽ chơi với cô… từ từ chơi!”
Sở Thu Khánh tuyệt vọng nhìn người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn ở trước mặt.
Cô ta biết, lần này anh thật sự tức giận rồi và anh sẽ không dễ dàng buông tha cho cô ta.
Tức giận, ghen tị và căm hận đều cùng nhau dâng lên vào lúc này, lấn át cả nỗi sợ hãi lúc đầu.
Cô ta đột nhiên vọt ra từ sau lưng Mộ Kiều Dung, vẻ mặt vô cùng thê thảm và dữ tợn: “Anh muốn chơi với em như thế nào? Vì người phụ nữ quê mùa kia mà anh thật sự muốn rạn nứt với em, với Sở Thị luôn sao? Tưởng Tử Hàn, có lẽ là anh vẫn chưa hiểu rõ về người phụ nữ kia đâu.

Anh cho rằng cô ta thật sự ngoan ngoãn và hiền lành hay sao? Nằm mơ đi! Đó đều là cô ta giả vờ, giả vờ mà thôi! Cô ta gay gắt thế nào, cô ta hung ác và lạnh lùng ra sao, cả đời này anh cũng không bao giờ muốn nhìn thấy đâu!”
Sở Thu Khánh tức giận lấy điện thoại di động ra, cô ta tìm đoạn phim mà cô ta muốn hãm hại Tống Hân Nghiên ở quán trà rồi bị Tống Hân Nghiên lợi dụng trả thù ngược lại, ép cô ta phải cởi từng món quần áo, cô ta phát đoạn phim cho anh xem.

Đoạn phim đã được xóa bỏ những đoạn mà cô ta cho rằng không cần thiết, toàn bộ quá trình đều là Tống Hân Nghiên không biết đang dùng thứ gì đó để uy hiếp Sở Thu Khánh.
Mà Sở Thu Khánh thì lại tức giận nhưng không dám bùng nổ, cô ta chỉ có thể cởi từng món đồ theo chỉ dẫn của Tống Hân Nghiên, sau đó đã cởi đến mức vô cùng thê thảm…
“Anh nhìn thấy chưa? Đây mới là bộ mặt thật của người phụ nữ đó! Anh cho rằng cô ta vô tội thật sao? Không phải, tất cả những chuyện đó đều là do cô ta tự chuốc lấy mà thôi.

Là cô ta ép em! Anh bị lừa rồi, từ đầu đến cuối thì con điếm kia đều là một kẻ lừa đảo!”

Mộ Kiều Dung hết sức kinh hãi, bà ta trừng to mắt như muốn rách cả mí mắt: “Người phụ nữ ác độc này, làm sao cô ta dám!”
Bà ta nhìn về phía con trai: “Tử Hàn, con nhìn thấy chưa? Đây chính là người phụ nữ mà con luôn đặt trên đầu trái tim đấy, con vì người phụ nữ này mà không ngại ra tay với mẹ ruột của con!”
Trong đoạn phim cũng không có xuất hiện toàn bộ hình ảnh của Tống Hân Nghiên, chỉ xuất hiện âm thanh và cánh tay của cô mà thôi.
Nhưng mà Tưởng Tử Hàn lại không hề nghi ngờ rằng đây không phải là cô.
Anh thầm thở phào nhẹ nhõm, khóe môi lạnh lùng dần dần buông lỏng, nhếch lên một nụ cười nghiêm nghị nhưng vẫn chứa đựng cưng chiều.
Người phụ nữ nhỏ bé của anh, cuối cùng cũng đã có một lần mạnh mẽ ở trước mặt tất cả những người khác ngoài anh rồi.
Sở Thu Khánh nhìn người đàn ông đẹp trai và lạnh lùng trước mặt, ý cười bên môi anh giống như một mũi dao đang tàn nhẫn đâm hết lỗ thủng này đến lỗ thủng khác trong trái tim cô.
Vì sao!
Vì sao!
Đều là thủ đoạn, đều là hành động ác độc, ở trong mắt anh thì cô ta còn tệ hơn cả rác rưởi, mà tại sao người phụ nữ đó lại nhận được sự tán thưởng và cưng chiều bao dung của anh!
Cô ta siết chặt điện thoại trong tay.
Bởi vì dùng sức quá mạnh mà đầu ngón tay cũng trắng bệch.
Lòng ghen tuông đã khiến cho trong lòng Sở Thu Khánh dậy sóng ngập trời.
Sau khi xem được đoạn phim này thì tâm trạng tức giận của Tưởng Tử Hàn đã lập tức tốt hơn rất nhiều rồi, ngay cả ánh mắt lạnh lùng cũng trở nên dịu dàng hơn.
Anh lạnh lùng cảnh cáo: “Nể tình cô cho tôi xem đoạn phim này mà tôi buông tha cho cô lần này.

Nhưng mà nếu như có lần sau nữa, cho dù cô có đưa ra nhiều đoạn phim hơn nữa thì cũng không thể nào cứu được cô và Sở Thị đâu!”
Cũng không phải là anh đột nhiên tốt bụng mềm lòng tha cho cô ta, anh cho Sở Thu Khánh một cơ hội, có lẽ những người này sẽ bớt tổn thương đến Hân Nghiên…
Nhưng mà, đây là lần cuối cùng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui