Ở phía bên kia, Nam Ngạn.
Tống Dương Minh đưa Tống Hân Nghiên đến nơi ở của Khương Thu Mộc.
Ngay khi Tống Hân Nghiên bước vào nhà, cô đã bị sốc bởi sự xa hoa của ngôi nhà.
Cô đi dạo một vòng quanh nhà: "Đầu Gỗ, cậu lặng lẽ tìm được căn nhà tốt như vậy từ khi nào thế? Còn là ở vị trí này nữa, có đắt lắm không?"
Khương Thu Mộc có hơi chột dạ.
Không dám nói cho cô biết nhà này là do Tưởng Tử Hàn sắp xếp, buổi chiều cô ấy mới lấy được chìa khóa.
Vốn định ban đêm đến để thu dọn ngụy trang một chút, nhưng chân trước cô vừa bước vào, chân sau Tống Hân Nghiên đã gọi điện thoại tới nói muốn sang đây.
Thậm chí cô ấy còn không có thời gian để ngụy trang.
"Là...!là nhờ một người quen tìm giúp.
Cậu biết đấy, gần đây tớ vẫn luôn ở cùng cậu, lại đang tìm phòng làm việc, làm sao tớ có thời gian chứ."
Tống Hân Nghiên gật đầu, cô nghĩ cũng đúng.
Căn nhà một trệt hai lầu rộng hơn 200 mét vuông, trang trí rất sang trọng tiên tiến.
Khương Thu Mộc vẫn chưa kịp tham quan, trong khi Tống Hân Nghiên đi dạo quanh, cô cũng đi theo nhìn một vòng.
Ba phòng ngủ hai phòng khách.
Mỗi phòng ngủ đều được trang bị phòng tắm riêng, trang hoàng đầy đủ tiện nghi và ấm cúng.
Khương Thu Mộc đã nhìn sơ đồ bài trí mà Chúc Minh Đức đưa cho cô, đẩy cửa phòng ngủ chính ra: "Căn phòng này là của cậu đấy."
Căn phòng được chia làm hai.
Bên phải là phòng ngủ, trên sàn trải một tấm thảm lông dày mềm mại màu trắng như tuyết.
Bên trái là phòng để quần áo.
Quần áo được treo gọn gàng đầy trong những ngăn tủ âm tường, từ đông sang hè, đủ kiểu mới theo mùa từ nhiều hãng khác nhau.
Ngoài ra còn có nhiều phụ kiện giày dép và túi xách.
Khương Thu Mộc vừa nhìn thấy cảnh tượng này lập tức chết lặng.
Mẹ nó bộ não của súc vật Tưởng Tử Hàn nhất định có bệnh.
Làm ra một thế trận xa xỉ như vậy, rõ ràng không phải đang nói với Tống Hân Nghiên trong đó chắc chắn giở trò mèo sao.
Quả nhiên, Tống Hân Nghiên sững sờ ngay tại chỗ, nghi ngờ quay đầu lại nhìn Khương Thu Mộc: "Đầu Gỗ, đây thật sự là phòng của tớ sao?"
Mà không phải một buổi trình diễn thời trang quy mô nhỏ ư?!
Khóe miệng Khương Thu Mộc giật giật, nụ cười trên mặt có chút gượng ép: "Đương nhiên.
Vui không? Bất ngờ không? Bất ngờ mà tớ chuẩn bị cho cậu sau khi xuất viện đấy.
Những mẫu quần áo này...!những mẫu quần áo này là một người bạn của tớ mở cửa hàng mà thanh lý kho hay không đủ size gì gì đó.
Nghĩ hiện giờ chắc chắn cậu cũng không tiện đến nhà họ Dạ chuyển đồ, cho nên hễ có size của cậu tớ đều lấy đến hết.
"
"Thật sao?!"
Có hơi nghi hoặc, nhưng vừa nghĩ đến Khương Thu Mộc vẫn luôn chu đáo cẩn thận, làm như vậy cũng không phải không thể.
Hơn nữa ngày hôm nay cô cũng trằn trọc cả ngày, mặc dù buổi chiều đã ngủ một giấc nhưng vẫn rất mệt mỏi, hoàn toàn không kịp phản ứng lại.
Dù sao cô biết, người trên cả thế giới này có thể lừa cô, nhưng Đầu Gỗ của cô thì không.
Tống Hân Nghiên cũng không còn đầu óc đâu để nghĩ nhiều, thu dọn sơ sơ một chút rồi ngã xuống giường chìm sâu vào giấc ngủ.
Khương Thu Mộc thở phào nhẹ nhõm.
Ngay khi ra khỏi phòng của Tống Hân Nghiên liền nhìn thấy Tống Dương Minh khoanh hai tay trước ngực dựa vào tường đợi cô ấy.
Khương Thu Mộc giật nảy mình, khóe miệng giật giật, gắng gượng nặn ra một nụ cười: "Anh Dương Minh."
"Nhà do Tưởng Tử Hàn chuẩn bị."
Đó là giọng điệu khẳng định, không phải là một câu hỏi.
Nụ cười trên mặt Khương Thu Mộc sụp đổ, nhưng cũng không hề che giấu: "...!Phải."
Đôi mắt Tống Dương Minh hơi nheo lại, khiến người khác không nhìn ra được anh ấy đang nghĩ gì.
Khương Thu Mộc có hơi thấp thỏm, chờ phản ứng của Tống Dương Minh.
Ai ngờ anh ấy chỉ khẽ gật đầu, xoay người rời đi.
Đi rồi sao?!!!
Khương Thu Mộc thở phào nhẹ nhõm.
Tên phá hoại Tưởng Tử Hàn này, cuối cùng đã khiến một cô gái yếu đuối như cô ấy phải gánh chịu tất cả.
…
Ngày hôm sau.
Tống Hân Nghiên và Khương Thu Mộc thức dậy, vừa bước ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Hai người ngửi mùi tìm đến trước bàn ăn, nhìn thấy bữa sáng tinh tế trên bàn.
Người làm đang bưng nồi cháo hầm từ trong bếp đi ra: "Cô Tống, cô Khương, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, ăn đi cho nóng."
Tống Hân Nghiên nghi ngờ nhìn chằm chằm Khương Thu Mộc: "Cậu mời dì giúp việc sao?"
Khương Thu Mộc cười khan, nụ cười có chút cứng ngắc: "Ừm...!đúng thế.
Cậu cũng biết kỹ năng sống của tớ đấy, có thể ăn nhưng không nấu được.
Cậu...!cũng thôi đi, kỹ năng của cậu chỉ đến đó.
Hơn nữa gần đây công việc chính của cậu là nghỉ ngơi thật tốt, không được làm bất cứ việc gì, không cần suy nghĩ bất cứ điều gì.
Vì vậy tớ đã tìm người đến chăm sóc sinh hoạt thường ngày của hai ta.
"
Chúc Minh Đức chết tiệt, không biết thông báo những sắp xếp này trước một tiếng sao?!
Sợ Tống Hân Nghiên hỏi thêm, cô nhanh chóng đổi chủ đề: "Ngày đầu tiên dì đến đây, ôi chao, vừa rồi tớ quên không hỏi dì tên gì rồi."
Dì giúp việc đang rửa dọn trong bếp nghe thấy lời này của Khương Thu Mộc, cười đáp: "Cô Khương, cô quên rồi sao, tôi họ La, cô cứ gọi tôi là dì La là được."
"A...!ồ, được.
Dì La, vất vả cho dì rồi."
“Nên làm mà.” Dì La ôn hòa cười.
Tống Hân Nghiên không nghi ngờ gì nhiều, những gì Khương Thu Mộc nói không phải không có lý.
Gần đây ngoài phục hồi sức khỏe ra cô còn rất nhiều việc phải làm, sinh hoạt thường ngày gì đó có người chăm sóc cũng rất tốt.
Nghĩ đến đây, cô không nói thêm gì nữa, xem như ngầm thuận theo sự sắp xếp của Khương Thu Mộc.
Ăn sáng xong, hai người thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Vừa đến cổng khu dân cư, đột nhiên có hai người đàn ông phụ nữ trung niên ăn mặc rất chỉnh tề chạy tới.
Họ dừng lại trước mặt hai người khóc cầu xin: "Cô Khương, xin cô giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho con gái của tôi đi."
Khương Thu Mộc và Tống Hân Nghiên giật nảy mình, vội vàng lùi lại vài bước.
Khương Thu Mộc giận dữ cau mày: "Các người là ai? Chúng tôi còn không biết các người, giơ cao đánh khẽ cái gì chứ?”
Người phụ nữ trung niên sửng sốt, vội vàng nói: "Chúng tôi là ba mẹ của Chu Ngọc Trân, người nhà mẹ đẻ của chị dâu cô Tống."
Người phụ nữ nước mắt nước mũi tèm lem bắt đầu dập đầu: "Cô Tống, con bé Ngọc Trân này từ nhỏ đã ngây thơ yếu ớt, đừng nói là bỏ thuốc, con bé còn chưa bao giờ tự mình đến hiệu thuốc mua thuốc nữa.
Chuyện con bé bỏ thuốc cô, chẳng qua là nó đội nồi thay thôi, tất cả chuyện này đều do bà mẹ chồng độc ác của các cô mà ra...!"
Lúc này Khương Thu Mộc mới bừng tỉnh: "Thì ra các người là ba mẹ của Chu Ngọc Trân.
Nếu đã là bà Dạ giở trò xấu, các người nên đến cầu xin bà Dạ giơ cao đánh khẽ, đừng để con gái các người chịu tội thay mới phải, chạy đến chặn chúng tôi để làm gì chứ?"
Mẹ Chu khóc cực kỳ bi thương: "Bà mẹ chồng độc ác ấy nếu đã xúi giục Ngọc Trân làm ra những việc độc ác như vậy, chắc chắn không bao giờ nghĩ đến việc cứu con bé sau khi sự việc xảy ra."
Sắc mặt Tống Hân Nghiên lạnh lùng: "Đấy gọi là chó tranh mồi cắn xé lẫn nhau, chưa chắc trong số họ ai trong sạch hơn ai.
Các người đấu đá lẫn nhau nhưng lại cầu xin nạn nhân như tôi buông tha cho hung thủ? Ban đầu có ai buông tha cho tôi không?!"
Mẹ Chu Ngọc Trân bị sốc đến mức quên khóc trước lời nói quyết liệt của Tống Hân Nghiên.
Tống Hân Nghiên có lòng tốt nhắc nhở: "Bây giờ không phải tôi không bỏ qua cho chuyện của Chu Ngọc Trân, mà là tất cả chứng cứ của cảnh sát đều chỉ về phía cô ta.
Các người muốn cứu con gái mình, chỉ cần có thể đưa ra bằng chứng để chứng minh cô ta trong sạch, hoặc chứng minh rằng chính mẹ chồng cô ta đã làm điều đó, cô ta tự nhiên sẽ vô tội thôi.
Ông Chu bà Chu, miệng vu oan thì ai cũng biết làm.
Đạo lý đơn giản như thế không cần tôi dạy các người nữa phải chứ?”
Ba mẹ của Chu Ngọc Trân bị chất vấn đứng hình.
Tống Hân Nghiên kéo Khương Thu Mộc chuẩn bị rời đi.
Mẹ Chu Ngọc Trân hoàn hồn lại, vội vàng quỳ xuống lết hai bước, vồ tới túm lấy ống quần của Tống Hân Nghiên: “Cô Tống, cô Tống, không phải chúng tôi không tìm chứng cứ, là chúng tôi không tìm ra được chứng cứ.
Lâm Tịnh Thi đe dọa Ngọc Trân, đứa nhỏ này thật ngu ngốc, không dám phản kháng muốn nhận tội thay bà ta.
Nhưng con bé còn trẻ như thế, vẫn còn một đứa trẻ đang gào khóc đòi ăn.
Cô Tống, chúng tôi thực sự không hề lừa cô, thật sự là do Lâm Tịnh Thi bỏ thuốc."
Ba Chu Ngọc Trân từ nãy đến giờ vẫn không nói chuyện, cuối cùng cũng lên tiếng trong tiếng khóc của mẹ Chu: "Cô Tống, tôi biết chỉ cần chúng tôi không đưa ra được bằng chứng, bất kể chúng tôi nói cái gì cô cũng sẽ không tin.
Nhưng cô có bao giờ nghĩ đến nếu hung thủ thật sự là Lâm Tịnh Thi mà cô không hỏi han không can thiệp, sẽ biến tướng thành để hung thủ thực sự làm hại cô và đứa bé tự do tự tại bên ngoài không.
Lâm Tịnh Thi hận cô, lần này không thành công, ai có thể đảm bảo rằng bà ta sẽ không ra tay với cô thêm lần nữa chứ?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...