"Tạm thời vẫn chưa rõ, nhưng dựa trên tài liệu hiện giờ có được cho thấy, không có quan hệ gì cả."
Tô Thần Nam khẽ cau mày: "Tôi đã kiểm tra hai mẹ con này, trong nhà họ không còn con gái nào khác ngoài họ ra."
Tưởng Tử Hàn trầm thấp ừm một tiếng, dặn dò: "Tạm thời giữ bí mật chuyện này."
Tô Thần Nam kinh ngạc: "Thật không dễ gì mới điều tra ra được mà anh lại muốn giữ bí mật? Không định cho chị dâu biết sao?"
Tưởng Tử Hàn quay đầu nhìn thoáng qua phòng bệnh: “Gần đây cô ấy cần phải hồi phục sức khỏe, đến khi đó lại nói sau."
Đang nói, có tiếng động từ trong phòng bệnh truyền ra.
Tô Thần Nam lập tức thức thời đứng lên: "Không còn sớm nữa, tôi đi đây."
Tưởng Tử Hàn khẽ gật đầu, cất tài liệu xong xuôi mới đi vào phòng bệnh.
"Tỉnh rồi sao?"
Anh bước đến trước giường bệnh, vừa bật đèn trong phòng bệnh lên thì bên tai truyền đến tiếng gió mạnh.
Tưởng Tử Hàn nghiêng đầu theo bản năng, giơ tay chặn lại, dễ dàng đỡ được cái tát vừa đến bên má mình.
Anh nắm chặt cổ tay cô, khống chế một cách lỏng lẻo: "Em gặp ác mộng hay nhận nhầm người?"
Vật nhỏ!
Ấy thế mà vừa tỉnh dậy đã đánh anh?
"Không phải ác mộng, mà là một giấc mơ kinh tởm!"
Tống Hân Nghiên ngồi dậy, mạnh mẽ rút tay lại, lạnh lùng nói: "Hiện giờ tôi không đánh lại anh, tôi sẽ không ngốc đến mức lấy trứng chọi đá.
Đợi khi tôi phục hồi lại sẽ có một ngày tôi đánh bại anh, đến lúc đó trả thù vẫn chưa muộn."
Tưởng Tử Hàn lại nhìn thấy sự dữ tợn lúc cô nhìn Chu Ngọc Trân trong mắt cô.
Trái tim anh nhất thời run lên: "Em sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái ư?"
Đưa tay ra thăm dò trán cô xem có bị sốt không.
Bàn tay mới duỗi ra một nửa đã bị hất ra lại.
Gương mặt Tống Hân Nghiên đỏ lên vì tức giận: "Anh đã hại hai đứa con của tôi, khiến tôi sẩy thai hai lần vì anh, anh cho rằng tôi sẽ cứ thế bỏ qua cho anh chuyện này sao?!"
Cô hung dữ nhìn anh chằm chằm: "Tưởng Tử Hàn, anh đúng là đồ cặn bã hạng nhất! Cách được bao xa thì cút xa tôi ra bấy xa!"
Tưởng Tử Hàn khẽ cau mày, trong đôi mắt lạnh lùng lóe lên sự khó hiểu.
Đột nhiên, sao lại nhắc đến những thứ đó?
Anh nhìn cô không nhúc nhích.
Hô hấp của Tống Hân Nghiên dần trở nên nhanh hơn.
Hai người nhìn nhau vài giây, thấy anh không nhúc nhích, cô tức giận nhấc chăn muốn xuống giường.
Hai chân vừa chạm đất, còn chưa kịp đứng dậy đã cảm thấy choáng váng.
Thân người cô lung lay, ngã về lại giường bệnh.
"Hân Nghiên!"
Trái tim Tưởng Tử Hàn đột nhiên thắt lại, mặc kệ cô giãy dụa, đặt hai chân trở lại trên giường, lập tức ấn chuông báo.
Bác sĩ Trần trưởng khoa phụ sản đến rất nhanh.
Sau khi bận rộn kiểm tra xong lộ ra vẻ khó hiểu: "Không thể vậy chứ, mọi thứ trên cơ thể đều không có vấn đề gì, sao vừa mới tỉnh dậy đã đột nhiên ngất xỉu?!"
Cô nhìn Tống Hân Nghiên: "Cô Tống, hôm nay cô đã ăn những gì?"
Tống Hân Nghiên lấy lại sức, yếu ớt lẩm bẩm: "Nếu tôi ăn gì thì sẽ ngất xỉu vì đói ư?"
Phòng bệnh đột nhiên rơi vào im lặng chết người.
Bác sĩ Trần thở phào nhẹ nhõm, nín cười nói: "Chẳng trách."
Tưởng Tử Hàn lập tức sắp xếp người mang thức ăn đặt làm đến.
Tống Hân Nghiên liếc nhìn dòng chữ bữa ăn cho người ở cữ in trên hộp cơm, đột nhiên mất hứng.
Gần đây cô ăn những bữa ăn có mùi vị nhạt nhẽo mỗi ngày, giờ phút này vừa nhìn đã cảm thấy rất không ngon miệng.
"Mang đi, đừng tưởng rằng có thể chuộc tội bằng những ân huệ nhỏ nhặt này, không có cửa đâu!"
Từ từ ngồi dậy, nhấc chăn bông lên muốn xuống giường lần nữa.
Tưởng Tử Hàn tràn đầy bất lực, nhưng trên mặt lại không lộ vẻ gì.
Anh cưỡng ép đẩy người trở lại giường: "Có tin chỉ cần em xuống giường, không cần đi đến cửa sẽ đói ngất đi hay không."
Hộp cơm được mở ra.
Cơm ở cữ trông có vẻ canh rau nhạt nhẽo, nhưng lại tỏa ra mùi thơm nồng đậm khiến người ta phải chảy nước miếng.
Yết hầu Tống Hân Nghiên lăn lộn.
Giọng nói thản nhiên của Tưởng Tử Hàn nghe đáng ghét vô cùng: "Nếu thật sự chết đói, em sẽ không có cơ hội tìm tôi trả thù đâu.
Em phải nghĩ cho kỹ."
Sự tức giận của Tống Hân Nghiên không thể diễn tả chỉ bằng cách căn răng nghiến lợi.
Gian xảo!
Cặn bã!
“Rột rột…”
Bụng cô phát ra hàng loạt tiếng kháng nghị.
Tuy âm thanh không lớn lắm nhưng cũng không che giấu được trong phòng bệnh tĩnh lặng.
Tống Hân Nghiên xấu hổ đến cùng cực, tức giận đến nỗi mặt sa sầm lại.
Có cái lỗ hay vết nứt nào không?!
Để cô trốn một lát.
Thật sự quá...!mất mặt!
Tưởng Tử Hàn không nhịn được cười nhưng cũng không dám cười, vì sợ chọc giận người nhỏ nhen kia.
Anh dựng bàn trên giường lên.
Bữa ăn tinh tế được lấy ra và đặt trên bàn.
"Bữa ăn đặt nấu độc quyền của đầu bếp Michelin xem ra có chút đẹp mắt, nhưng chắc chắn hương vị không ngon bằng mấy loại như thịt nướng ở ngoài lề đường, mì lạnh tôm hùm đất."
Nói rồi lại nhấc cổ tay liếc nhìn thời gian: "Ồ...!giờ này ra ngoài cũng chỉ có mấy món ăn khuya thôi.
Đúng rồi, vừa rồi không phải em nói muốn đánh bại anh à? Vậy thì ăn thêm những thức ăn nhiều dầu nhiều muối mặn mòi vào, trở nên trắng trẻo mập mạp, vừa tráng kiện vừa săn chắc, sau này lúc đánh anh nhất định sẽ rất có sức lực…”
Tống Hân Nghiên: "..."
Thật tức giận!
Tại sao cái miệng của người đàn ông này lại đê tiện như vậy?!
Cô lạnh lùng liếc anh, ánh mắt gần như hóa thành vật thể thực, một cảnh tàn sát khốc liệt.
Bây giờ có quá muộn để mua một con dao chặt anh không?!
Sắc mặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ nhỏ đã xanh mét rồi, Tưởng Tử Hàn không dám chọc tức người ta nữa: "Bỏ đi, anh nhìn cũng không thấy thèm ăn, cho người ta đổ đi vậy."
Anh bắt đầu xếp từng tầng của hộp cơm muốn thu lại.
Tống Hân Nghiên giật lấy đũa thìa trên tay anh, cười tươi như hoa: "Ai nói tôi không ăn? Bỏ đồ ăn do đầu bếp Michelin nấu rồi đến quán bên lề đường ăn, tôi là đồ ngốc hay bị lừa đá hả?"
Cô là Tống Hân Nghiên biết co biết duỗi, dồn đủ sức mới có lực thu dọn tên đũy đực cặn bã này!
Nghĩ đến đây, đột nhiên không còn tức giận nữa.
Sau khi lôi hộp cơm ra, cũng không cần biết bên trong chứa thứ gì, ăn lấy ăn để từng miếng lớn.
Thật thơm, mùi vị cũng tươi ngon.
Quả nhiên là tay nghề của đầu bếp Michelin.
Ừm...!sẽ còn tuyệt hơn nữa nếu thêm vào một chút vị tê tê cay cay...
Tống Hân Nghiên ăn vô cùng thỏa mãn.
Khóe môi Tưởng Tử Hàn không nhịn được khẽ nhếch lên, cô gái nhỏ ăn ngon miệng khoái khẩu trông vô cùng đáng yêu, thế nhưng...
Anh lại cau mày: "Em học chửi thề từ ai thế?!"
Trong miệng Tống Hân Nghiên nhét đầy thức ăn, trợn mắt nhìn anh như một con ngốc, hàm hồ nói: "Chửi thề còn cần học sao? Quý ông này, anh là thứ rác rưởi từ hành tinh nào ném đến vậy? Anh học chửi thề chưa? Đóng học phí chưa? Nếu có thì anh đã có sẵn thiên bẩm của một kẻ ngốc rồi đó, còn học cái gì mà học, trái đất không hợp với anh đâu, hành tinh nào mát mẻ thì nhanh đến đó ở đi."
Trào phúng chế nhạo một hồi rồi vùi đầu tiếp tục ăn cơm.
Tưởng Tử Hàn: "..."
Hôm nay dường như người phụ nữ nhỏ này trở nên nhanh mồm nhanh miệng, câu nào câu nấy đầy gai góc một cách lạ thường.
Nhưng cô như thế, có vẻ hơi giống với nét tinh ranh khi lần đầu tiên gặp gỡ.
Dễ thương tràn trề sức sống.
Ánh mắt Tưởng Tử Hàn đầy yêu chiều cùng bất lực.
Được rồi, chỉ cần cô vui vẻ thoải mái là được.
Thà thấy cô chửi thề còn tốt hơn ánh mắt tràn đầy oán hận.
Tống Hân Nghiên ăn uống no nê, lập tức trở mặt đuổi Tưởng Tử Hàn ra ngoài.
Ngay sau khi người đàn ông rời đi, cô lập tức chạy ra khỏi bệnh viện.
Kêu Tống Dương Minh dẫn cô đến chỗ Khương Thu Mộc.
Tưởng Tử Hàn nhìn Tống Hân Nghiên lấm la lấm lét lại còn có thêm mấy phần tinh ranh, khóe miệng không khỏi nhếch lên, đồng thời trong đầu mơ hồ có thêm một chút bất an.
Cứ luôn cảm thấy hành vi của cô hôm nay hơi không bình thường, giống như bị ai đó đoạt xác vậy.
"Chúc Minh Đức.
Lập tức đi kiểm tra hành trình của cô ấy hôm nay, cô ấy đã đi qua đâu, gặp những ai, bất kể lớn nhỏ."
"Vâng.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...